Chương 71: Em muốn đợi để ngắm bình minh
- Trang Chủ
- Tia Sáng Trong Tôi - Tôi Chỉ Muốn Sống Một Cuộc Đời Trọn Vẹn
- Chương 71: Em muốn đợi để ngắm bình minh
Họ nhanh tay đỡ lấy Dương Nhất Kiệt – người đang kiệt sức vì mất máu. Trước khi được người ta dìu vào trong, anh đưa mắt nhìn cô. Ánh mắt vốn muốn nói nhiều điều, nhưng sức khỏe thì không cho phép.
Đôi môi tái nhợt, Nhất Kiệt lấy hơi từ bụng, giọng anh khe khẽ.
– Dịch D–
– ‘Mau đi lấy khăn ấm và dụng cụ phẫu thuật đến đây!’, cố nén cơn đau ở vai sau và chân, Dao vội cướp lời anh.
Không ai trong số họ tin tưởng năng lực của cô, ngoài trừ bác sĩ Trần – cậu trai trẻ được cô khích lệ tối hôm qua, và cũng là người luôn phải hứng chịu những cơn thịnh nộ từ tiền bối. Trong những lần bị sỉ vả, chưa một lần nào Dịch Dao mắng cậu một lời. Đó là lý do cậu đã chọn ngồi cạnh cô vào đêm qua.
Một bác sĩ nữ đưa ánh nhìn tỵ nạnh nhìn cô rồi lên tiếng, âm giọng không hài lòng.
– Bác sĩ Triết là tay mổ giỏi nhất, nhưng giờ không có ở đây. Ai có thể thay anh ấy chứ?
Dán mắt vào vết đạn bắn trên cánh tay Dương Nhất Kiệt, Dịch Dao không ngước mặt nhìn người đứng cạnh.
Cô từ tốn.
– Tôi sẽ làm. Tôi sẽ thay bác sĩ Triết.
Tiến đến gần anh, vị bác sĩ đó đột nhiên lên giọng bất bình.
– Nhưng bác sĩ Dương–
– ‘Cứ để bác sĩ Mộng làm…’, yếu sức, Nhất Kiệt lên tiếng.
………..
Trong căn lều nhỏ được làm sáng bởi ánh đèn điện tích trữ treo trên cây dựng lều, nơi đó, chỉ có mỗi cô, anh và bác sĩ Trần.
Dương Nhất Kiệt cởi áo. Anh nghiên người, và đưa tay về phía Dịch Dao. Toàn thân hơi ngã về phía sau bởi anh không còn đủ sức ngồi thẳng.
Không phải người luyện võ nhưng cơ bụng của anh to như múi sầu riêng. Mồ hôi khiến nó trở nên bóng bẩy, từng nhịp thở mạnh khiến nó nhấp nhô phập phồng, nó cuống hút đến độ kẻ làm đàn ông như bác sĩ Trần cũng phải nuốt nước bọt.
Cô nhìn người đàn ông bán khỏa thân trước mặt và đang chịu cảnh đau đớn tột cùng, mắt không dám nhìn thẳng vào vết thương của chính mình, tay vấu chặt vào quần, răng cắn miết vào môi, tay run lẩy bẩy. Liếc nhẹ mắt qua lớp cơ bụng của anh, Dịch Dao liền nhìn chăm chăm xuống dưới. Dù có máu lạnh vô tình, cô cũng là phụ nữ!
Khẩn trương mang găng tay trắng, Dao khẽ chạm vào vết bắn đặng kiểm tra độ sâu. Rồi bỗng, cô nhíu mày, nheo mắt nhìn thật kĩ, nét mặt áng vẻ khó xử.
– Phải làm sao đây chị Dịch Dao, không ai mang theo thuốc tê cả.
Từ ngoài chạy vào, bác sĩ Trần lo lắng.
Tuy mãi không thể quên chuyện mình đã làm ở quá khứ, nhưng Dương Nhất Kiệt hiện đang là một hình mẫu hoàn hảo, một bác sĩ giỏi giang, và càng là người ai ai cũng yêu thích, và kính trọng.
Bằng chứng rằng ở bên ngoài số bác sĩ trẻ đứng ngồi không yên nhằm đợi tin tốt từ người bên trong đếm quá hai bàn tay. Họ đôi lần muốn nhìn lén, hóng chuyện ở phía trong nhưng lại thôi. 1 phần 3 trong số những người ấy là đàn em do anh nâng đỡ – nếu anh có mệnh hệ gì, cơ hội thăng tiến của họ ở bệnh viện ắt sẽ không còn nữa. Số còn lại là những nữ bác sĩ đem lòng thích thầm anh – và nếu anh có mệnh hệ gì, họ sẽ buồn vài ngày và rồi cũng sớm quên anh đi.
– ‘Anh có thể chịu đau được không?’, cầm dụng cụ mổ trên tay, cô vờ hỏi.
Dương Nhất Kiệt đưa đôi mắt khép mi nhìn cô, anh cố hé môi cười.
– Làm đi…tôi tin cô!
– Anh yên tâm, tôi không ngộ sát anh đâu.
Lặng thin, anh lại cười.
Đặt lưỡi dao nhọn vào da thịt mà không một lời thông báo, Dịch Dao chắc tay rạch nhát đầu tiên.
Dương Nhất Kiệt khẽ hậm hự rồi mím chặt môi, cố không phát ra tiếng động.
Dịch Dao tập trung cao độ nhằm có thể mở miệng vết thương. Vết bắn tròn nhỏ được rạch rộng bởi dao mổ, song, thịt trên tay được kéo sang hai bên. Mặc ngoài kia là tiếng xì xầm của bao người, thì ở đây, không gian yên ả đến mức có thể nghe được từng tiếng thở nặng nề của Dương Nhất Kiệt.
Độ ấy, máu đỏ thi nhau ứa ra. Tay phải cô cầm dao mổ, tay trái thì thoăn thoắt lau máu bằng bông gòn, máu đỏ bị chùi đi trông y hệt sốt tương cà dính trên da.
Chất thịt bầy nhầy khiến cô không thể nhìn rõ đích viên đạn. Vội liếc mắt nhìn Dương Nhất Kiệt đang cắn răng chịu đau, cô dứt khoát mạnh tay nớ to miệng vết bắn, rồi quăng bẽn miếng bông gòn, đưa hai đầu khẹp nhọn của cây gắp vào trong đặng khẹp chặt viên đạn.
Thận trọng thu tay về phía sau, viên đạn cũng từ từ dịch chuyển, và cũng khi đó, sức chịu đựng của Dương Nhất Kiệt đạt đến đỉnh điểm. Anh đổ mồ hôi ướt cả đầu, mái tóc vốn được vuốt keo chỉnh chu cũng ướt át, rối bời. Đôi mắt đờ đẫn vì không còn cảm được hiện thực, anh bỗng thả lỏng cơ rồi yểu xìu.
Tiếng “keng” khi viên đạn va vào vỉ sắt khiến Dương Nhất Kiệt thấy nhẹ người. Song, Dịch Dao tiếp tục cầm máu và khâu vết thương. Từng mỗi kim nhọn hoắt xuyên qua da thịt rồi kéo chúng lại gần nhau, sợi chỉ may cũng nhuốm đỏ khi cạ vào thịt tươi. Khi ấy, máu cũng ngừng chảy, và những đường chỉ đi cũng thật đẹp.
Đặt kim khâu xuống vỉ, Dao liền đổi tư thế ngồi vì hai chân cô tê đến độ không còn cảm giác. Tháo bỏ găng tay đính đầy máu, cô chống hai tay xuống sàn đặng đứng dậy. Rồi bỗng, Dao mất thế và dường như ngã lưng về phía sau khi Dương Nhất Kiệt sà vào lòng cô, ngất liệm đi trong mệt mỏi.
Tiểu Trần nhanh tay đỡ ở phía sau. Cô không còn sức trụ vững bởi “phải vác” Dương Nhất Kiệt trong mình. Đưa ánh nhìn ngài ngại, cậu bác sĩ trẻ liền kê vào lưng cô cái gối mềm rồi rời đi.
– Tiểu Trần, mau đứng lại.
– Chị Dịch Dao, chị cũng mệt rồi nên nghỉ ngơi thôi.
– Cậu mau đứng lại, giúp tôi đẩy anh ta ra!
Nhìn cô, cậu cười cười, làm lơ, và bỏ đi.
Không thể chịu nổi sức nặng của Dương Nhất Kiệt, cô liền lớn tiếng.
– Có ai muốn mang bác sĩ Dương về lều của mình không?
………..
Dương Nhất Kiệt được người ta tranh nhau “cướp đi” trong khi anh đang ngủ sâu.
Dịch Dao lê lết về lều rồi liền ngã lưng nằm xuống.
– Aaaa…
Dù không còn sức lực, cô vẫn nhanh chóng ngồi bật dậy khi lưng chạm xuống nền. Cơn đau khiến nước mắt cô ứ động trên khóe, rồi chảy thành hai hàng, lăn dài trên má, chậm rãi đọng lại ở cằm và trôi tuột đi.
Đưa tay kéo ống quần, cô tròn mắt khi thấy ống chân mình bầm tím. Song, Dao ưỡn người vì lưng vừa mỏi vừa đau.
Ngồi thất thần nghĩ về chuyện ở con hẻm nhỏ, cô thật sự hoảng sợ.
Khi mà người ta có cho mình một mục đích và lý tưởng sống cao đẹp thì việc chết đi là điều đáng tiếc nhất.
………..
Hơn 1 tiếng đồng hồ trước, ở con hẻm nhỏ.
A Kẻm nằm dài trên ghế, vừa cắn hạt hướng dương, hắn vừa quan sát phía dưới. Khi nhìn thấy con mồi bị người của mình bao vây, hắn thì lên tiếng cười đắc chí.
– Nếu tao là đại ca thì đã một phát bắn chết mẹ nó luôn rồi. Không cần phải bắt sống làm gì.
Đứng đằng sau súng ngắm, Tống Tử Kỳ dán mắt nhìn Dịch Dao, anh đơ người.
– “Tại sao em lại ở đây?!”.
A Kẻm bỗng lật tung thùng cot-ton, rồi vội vàng ngồi dậy.
– Bắn đi! bắn chết nó đi.
Chỉ tay về phía Dịch Dao đang nằm dưới nền cùng tên to tướng. Nhận thấy đàn em bị cô khẹp cổ, A Kẻm liền hoảng loạn.
– Mau bắn đi!
Xem lời hắn như tiếng chó sủa, Tống Tử Kỳ cung nắm tay, hai mắt mở tròn nhìn xuống dưới.
Mắt quan sát bạn gái, trái cổ anh di chuyển lên xuống do nuốt nước bọt vì lo lắng. Độ ấy, anh đặt mắt vào tầm ngắm, nhưng thay vì chỉa về phía Dịch Dao, anh lại chuyển hướng sang tên nặng trăm kí.
Hai mắt anh đỏ hoe khi thấy Dịch Dao bị hắn dùng vũ lực. Khoảnh khắc cô đập người xuống nền, lan can sắt dường như bị Tống Tử Kỳ bóp đến méo mó.
– “Mẹ khiếp!”.
– “Dịch Dao…”
Cùng lúc đó, anh càng điên tiết khi nghe tiếng Dương Nhất Kiệt gọi tên cô, và hơn hết thảy, “chất tình” trong mắt hắn khiến anh ghen đến phát hỏa.
Tống Tử Kỳ vốn có tính sở hữu rất cao!
Đứng ở sân thượng, trước khi anh bóp còi thì cô đã kịp tiêm vào cổ hắn. Khoảnh khắc cô nằm dài ra nền đất khi chiến thắng cũng là lúc hai mắt Tống Tử Kỳ sánh nước. Cố gắng kìm nén để không khóc, anh xót xa vạn lần.
Song, hai mắt chuyển sang trạng thái tức giận, anh hướng nồng súng về phía Dương Nhất Kiệt, và không cần suy nghĩ, anh BẮN.
………..
Ngủ quên ở tư thế nằm nghiên trong lều, Dao kiệt sức đến độ không còn bị làm phiền bởi tiếng động ngoài kia.
Sau vài tiếng, Dương Nhất Kiệt liền tỉnh giấc. Được các bác sĩ nữ trẻ, xinh đẹp, da trắng, mặt xinh kề cạnh chăm sóc, thì dù có là người hấp hối thì cũng sẽ mau chống sống lại.
Cách khu cắm trại 500 mét, chiếc xe đen bốn bánh đậu đằng sau cây hoa giấy to. Ở làng Thạch Bàn, người ta rất chuộng loại hoa này.
Không gian xung quanh bỗng u ám vì trời đang dần sụp tối, và còn bởi sát khí tỏa ra từ người ngồi trong ô tô. Cửa kính xe mở quá nửa, thi thoảng còn có thể thấy khói thuốc lá phà phà thoát ra, nếu lắng tai nghe thật kĩ thì ắt sẽ nghe ra tiếng điện thoại kêu tút tút khi đầu dây bên kia không nhấc máy.
Tống Tử Kỳ tay cầm điếu thuốc, tay thì gọi điện thoại. Gọi hàng trăm cuộc thì cũng ngần ấy lần Dao không nhấc máy. Độ ấy, trong đầu anh liền vẽ ra vạn viễn cảnh không hay về cô, nhưng anh đâu biết ở một gốc xó tối tăm nơi con hẻm ban sáng, điện thoại cô đang reo liên hồi.
Bẻ làm đôi điếu thuốc, song, Tống Tử Kỳ quăng mạnh điện thoại xuống dưới. Khi cơn giận được giải tỏa đôi phần, nỗi lo lắng lại xâm chiếm lấy anh.
Khi không thể hoàn thành nhiệm vụ, và bắt sống Dương Nhất Kiệt, anh lại càng hiếu chiến. Nhưng lần này lại khác, Tống Tử Kỳ chỉ thấy sợ.
Khi nhắm nghiền hai mắt, anh lại tưởng về viên đạn bắn lệch của A Kẻm. Nếu nó thật sự nhắm trúng Dao, thì cả đời này của Tống Tử Kỳ, ắt chỉ sẽ ôm lòng hận duy nhất Tống Tử Kỳ.
Không ai hiểu rõ khái niệm tình yêu của anh hơn chính bản thân anh. Ngoại trừ mớ tình cảm to lớn dành cho Dịch Dao, anh luôn nhắc mình nhớ về đồng đội.
Tống Tử Kỳ luôn miệng hứa về một tương lai hạnh phúc, nhưng hạnh phúc chưa thấy thì đã có quá nhiều biến cố ập đến.
Anh chưa thể hiểu rằng hạnh phúc không khó tìm kiếm và cũng không cần chờ đợi. Đa số những ai hiểu về hạnh phúc đều là những người đã từng bất hạnh. Và “đại bất hạnh” của Tống Tử Kỳ chính là khi anh mất đi Dịch Dao.
Người ta nói “Đằng sau màn đêm đen sẽ là bình minh sáng rực”, nhưng chưa ai đảm bảo rằng “Liệu ta có thể đợi thêm một ngày bình minh lên nữa hay không?”.
………..