Chương 43: Hồi Một: Ai sẽ là người bị "lột da" trước? (c)
- Trang Chủ
- Tiệm Trà Sữa Của Tôi Toàn Là Dân Nằm Vùng Hệ Liệt - Tùy Tâm Sở Dục
- Chương 43: Hồi Một: Ai sẽ là người bị "lột da" trước? (c)
Do trực thăng phát nổ, nên thi thể của Mộ Duyệt Chiêu không thu hồi được một mảnh. Chính vì vậy mà bên phía Bộ Quốc phòng, đã chỉ đạo đem kỷ vật lúc còn sinh thời và quân trang của ông gói lại với nhau, rồi bọc trong lá quốc kỳ; sau đó đem đi mai táng. Xem như là một bộ hài cốt tạm vậy.
Triệu Mộ Vân ngừng ăn, ông hơi ngẩng mặt lên nhìn Vệ Lô Địch, và nói:
– Chuyện này cũng không gấp mấy… Nên là không cần phiền đến các người đâu!
– Cha. – Triệu Kiếm Phong thảng thốt kêu lên. Gã sống bên cạnh cha nuôi đủ lâu, để mà hiểu được giọng điệu này là đang biểu hiện bệnh tình ông sắp sửa tái phát.
Triệu Mộ Vân chậm rãi đứng dậy, ông bưng tô mỳ hoành thánh, và… đi về phía bàn của Triệu Kiếm Phong. Ngồi xuống, tiếp tục ăn.
Phạm Hải mải lo nhìn theo nên bị nghẹn bánh bao, cậu nước mắt ngắn dài quay sang làm nũng với Triệu Kiếm Phong.
Bên nào cũng có người điên. Thật không biết là nên dỗ dành ai trước đây???
Triệu Kiếm Phong hết cách, đành với tay lấy giấy lau miệng. Rồi vừa hôn nhẹ lên trán Phạm Hải, vừa xoa xoa lưng cho Triệu Mộ Vân. Mặc cho thực khách trong quán nhìn gã chằm chằm như một sinh vật lạ rơi xuống Trái Đất.
Vệ Lô Địch bị bỏ lại một mình, anh bình thản ngồi dùng bữa tiếp. Người điên mà, không nên chấp. Vả chăng, nếu đổi lại là anh, anh cũng sẽ không có đủ khả năng để tiếp nhận sự thật này.
Đôi khi sự giả dối lại là liều thuốc chữa lành tất cả mọi thứ…
Giống như anh đã từng ảo tưởng rằng Mộc Phong Lữ cũng yêu anh vậy…
– Anh Phong, cổ họng tôi còn rát lắm. Muốn hôn, hôn…
– Tôi muốn ăn thêm bánh quẩy. Cậu lại mua đi.
– Để tôi mua giúp cho. – Tần Hối ăn xong bát hủ tíu mỳ; y vừa nói, vừa rút giấy lau miệng. – Anh Triệu cứ ngồi xuống dùng bữa tiếp đi. Đứng lên, đứng xuống một hồi sẽ ảnh hưởng tới bao tử đấy.
Không đợi Triệu Kiếm Phong mở miệng trả lời, Tần Hối liền nhanh nhẹn kéo ghế đứng dậy, đi tới chỗ quầy thu ngân mua bánh quẩy. Trước khi đi còn quay sang hỏi Liễu Nhược Thần còn muốn ăn món gì không. Y cũng không từ chối, bèn nhờ Tần Hối mua giùm một phần hoành thánh chiên, đặng đem lên xe ăn cho đỡ buồn miệng.
‘Không biết giờ này Giá Trụng đang làm gì nhỉ? Có ăn sáng không đây? Hay lại bỏ bữa rồi đi dạy luôn?’ – Liễu Nhược Thần ngồi thừ người trên ghế, y mân mê mặt dây chuyền ở cổ mình̉. Nó vốn dĩ là một chiếc nhẫn bạch kim, được lồng vào một sợi dây cùng chất liệu, để tạo thành một sợi dây chuyền. Trên đó khắc hai chữ đơn giản: ” KT”.
Tần Hối mua xong các thứ, y bèn lập tức quay lại chỗ bọn họ.
– Giao cái này cho ông Triệu giùm tôi. – Vệ Lô Địch níu tay Tần Hối, anh nhàn nhạt nói.
oOo
Gã trai ngồi trên xe lăn đang cắn móng tay. Trông thấy thuộc hạ của mình bước vào, liền hỏi:
– Đã điều tra vụ hỏa hoạn xảy ra ở Vệ gia chưa?
– Quả thật là đúng như lời của anh nói… Bên trong còn có ẩn tình…
Ha, chỉ có người ngu mới tin vào lời kể của Vệ Minh. Xảy ra một trận hỏa hoạn lớn đến vậy, lại không tìm cách chữa cháy ngay lập tức, mà phải chờ hơn nửa tiếng sau mới xông vào dập lửa. Chắc chắn mưu toan ban đầu của bọn họ là ám sát Vệ Lô Địch, nhưng không ngờ Vệ Minh lại bị mắc kẹt ở trong đó, nên mới “tốt bụng” xắn tay áo lên giúp.
Khối rubik trên tay người đàn ông thân cao hơn mét tám đang ngồi trên một chiếc ghế hình hoa tulip khẽ rơi xuống đất.
– Ngạc nhiên sao?
– Không, là do mỏi tay thôi.
Hai bên nhìn nhau phì cười. Ai cũng ngầm hiểu thâm ý của đối phương hết. Nên là, không cần phải mở miệng nói ra đâu.
Chuyến bay chắc cũng sắp sửa hạ cánh rồi…
oOo
Làm thủ tục nhập cảnh ở sân bay mất hơn vài tiếng, mặc dù họ đã check – in tự động trên máy, nhưng vì số lượng người nhập cảnh quá đông, nên họ đành phải chịu cảnh chờ đợi.
– Cậu Vệ! Tôi ở đây. – Một người phụ nữ trạc tuổi ngũ tuần đang đứng cầm biển vẫy tay chào đám người Vệ Lô Địch.
– Cô Nguyệt, chờ bọn cháu có lâu không? – Vệ Lô Địch niềm nở chạy đến chỗ của Lăng Tư Nguyệt, rồi ôm chầm bà ấy vào lòng. – Đây là mẹ đỡ đầu của tôi, cô tên là Lăng Tư Nguyệt.
Lăng Tư Nguyệt khẽ gật đầu chào bọn họ. Khi tầm mắt của bà quét đến chỗ Liễu Nhược Thần đang đứng, chợt khựng lại đôi chút. Trên đời này điều mà bà không thích nhất là người mang giới tính nam lại đi để tóc dài.
Liễu Nhược Thần hiểu được cái nhìn không mấy thiện cảm của Lăng Tư Nguyệt, nên y chỉ nở nụ cười nhạt nhẽo đáp lễ. Rồi nhanh chóng kéo vali bước theo Tần Hối.
Lăng Tư Nguyệt cùng đám người Vệ Lô Địch bấm đèn chờ, rồi đợi tới lượt cho phép, mới băng qua đường, đi đến bãi đậu xe.
– Bác Tuyên! Bác vẫn khỏe chứ?
– Tôi ổn! Thưa đại thiếu gia! – Ly Diệp Tuyên tuổi tác đã cao, nên tai hơi bị nghễng ngãng, vì thế bác thường có thói quen phát âm rất lớn, để nghe được là mình đang nói cái gì.
Lăng Tư Nguyệt ngồi vào ghế phó lái, vì bà thừa hiểu tính chất công việc của Vệ Lô Địch, nên tự giác ra chỗ khác ngồi trước khi bị đuổi.
– Chúng ta sẽ đến Long Beach à? – Liễu Nhược Thần nheo nheo mắt, hỏi.
– Phải, có chuyện gì hả?
Liễu Nhược Thần lắc lắc đầu, rồi mau chóng leo lên chiếc Limousine đỏ mận của Vệ gia. Tìm một chỗ vừa ý, sau đấy đặt mông ngồi xuống.
Tần Hối nhìn cái nháy mắt đầy ẩn ý của Vệ Lô Địch, y hiểu ra, bèn vội vàng leo lên xe trước.
‘Đang định chơi khăm tôi ư?’ – Vệ Lô Địch lục gói kẹo cai thuốc lá, lấy ra một viên, bỏ vào trong miệng nhai chóp chép.
Tòa biệt thự của Vệ gia nằm bên bờ biển Long Beach, với diện tích hơn hai ngàn mét vuông; có tổng cộng ba tầng lầu và một tầng hầm rưỡi. Ngoài ra, ở đây còn thiết kế thêm một sân thượng; trên đấy lắp một bể bơi rộng khoảng ba mươi mét vuông, và xây dựng cả một khu vườn trên không hóng mát.
Vệ Lô Địch đã bàn bạc với Liễu Nhược Thần trên máy bay rồi, là sẽ để y dọn vào ở trong căn phòng trên lầu ba; nơi này được thiết kế thêm một căn gác mái nhỏ, rất tiện lợi trong việc lưu trữ đồ dùng “riêng tư”.
Mùa thu ở xứ sở cờ hoa lạnh hơn quê hương của họ nhiều.
Con đường dẫn vào căn biệt thự rợp một sắc lá vàng thơ mộng, đôi lúc lại bất chợt trông thấy ít sắc đỏ lẫn trong tán lá. Gợi một cảm giác bồi hồi, da diết cho quan khách chiêm ngưỡng; về một hồi ức không rõ nguồn gốc nào đó đã lẩn khuất nơi đáy tim…
Lăng Tư Nguyệt xuống xe trước. Bà cần phải đi sai người chuẩn bị bữa trưa cho đại thiếu.
Đám người Vệ Lô Địch thỏa thuận với nhau rằng, sau khi vệ sinh thân thể xong, bèn sẽ xuống phòng ăn dùng bữa, tiếp đó mới kéo quân đi thăm dò chỗ ở của Vệ Minh. Nếu mọi thứ ổn thỏa thì sẽ tấn công luôn.
Tần Hối là người làm xong trước, nên có mặt ở phòng ăn đầu tiên. Hiện y đang ngồi chịu đựng mười vạn câu hỏi mà hai vợ chồng Tuyên Nguyệt đưa ra. Đại để như: “Đại thiếu dạo này còn hút thuốc hay không?”, “Đã có bạn gái chưa?”, vân vân và mây mây… Rồi lại quay sang hỏi ngược về đời tư của y.
– Tha cho cậu ấy đi mà, cô Nguyệt. – Vệ Lô Địch vừa cười nói, vừa lấy khăn lau khô tóc.
Lăng Tư Nguyệt vội vàng chạy đến, bắt Vệ Lô Địch ngồi xuống ghế, để bà lau khô tóc cho anh.
Liễu Nhược Thần xuống sau cùng, y nhìn mọi người đang trò chuyện rôm rả với nhau, mà trong lòng chợt thấy lạc lõng. Mặc dù khi sống với Đỗ Mạn Kỳ, cả ngày chỉ nhìn thấy có mỗi khuôn mặt của anh, nhưng không hiểu sao, y lại luôn có cảm giác mình được lấp đầy…
Lấp đầy không chỉ về mặt tâm khảm, mà còn là cả thể xác nữa…
– Đến đây ngồi đi, Liễu Tinh. – Vệ Lô Địch vỗ vỗ mặt ghế, anh cất giọng trầm ấm gọi mời.
Trên bàn đã dọn sẵn thức ăn, đa phần là những món khoái khẩu của Vệ Lô Địch. Chỉ có bát canh cá và dĩa mọc sườn non chua ngọt là vừa miệng Liễu Nhược Thần.
– Cậu Thần! Có muốn dùng chút đồ uống nào không? – Ly Diệp Tuyên với tay gắp một ít tôm kho tàu vào chén của mình.
– Nước chanh mật ong là đủ rồi. – Liễu Nhược Thần cũng không khách sáo, y liền đáp ngay lập tức.
Người hầu gái cung kính nhận lệnh, rồi nhanh chóng đi làm đồ uống.
oOo
Vệ Minh đang ngồi bệch dưới sàn nhà ăn mỳ ống sốt kem nấm. Cái nĩa trong tay cậu hoạt động liên tục. Nên chẳng mấy chốc mà dĩa mỳ sạch trơn.
Vệ Minh quẹt miệng, rồi tu cả chai nước suối.
Nathan Doanh nhàm chán đánh một cái ngáp. Y nhận nhiệm vụ canh chừng Vệ Minh, nên phải ngồi ngốc ở đây tết tóc cho đỡ buồn.
“Đoàng.”
Bên ngoài đột nhiên liên tiếp vang lên những tiếng súng.
Nathan Doanh giật mình nhỏm người dậy, toan chạy đến bên cánh cửa để xem xét tình hình thì…
Vệ Minh bất thình lình cầm cái nĩa đâm mạnh vào cánh tay của Nathan Doanh, rồi bẻ tay y, tước lấy khẩu súng. Sau đó đạp y ngã đập đầu xuống sàn nhà bằng gỗ.
Tất cả quá trình vỏn vẹn không tới mười phút.
“Tách… Tách…”
– Quả nhiên không hổ là Báo Hoa Mai. Nhưng mà… mày vẫn chậm hơn tao một bước… – Nathan Doanh siết chặt bàn tay thành hình nắm đấm, y cười gằn và rút ra một khẩu súng khác.
Khẩu súng này mới là khẩu súng thật sự có đạn!
– Well well well! Để tao nghĩ xem… nên trừng phạt mày như thế nào đây? Ném mày vào một hộp đêm rẻ tiền gần biên giới Mexico. Hay là một bệnh viện tâm thần nào đó nằm ở phía Bắc California nhỉ? A ha ha… What is your choice? – Nathan Doanh khoan thai đứng dậy, rồi chĩa thẳng khẩu súng vào cổ họng Vệ Minh. Y cố tình nhại theo tông của Vệ Lô Địch. Âm thanh bỡn cợt như tiếng hót của con chim ác là.
Vệ Minh khẽ liếm môi một vòng. Vị bơ béo ngậy bỗng nhiên trở nên tởm lợm cực kỳ.
– Tao thấy cả hai ý kiến đó đều không tệ đâu. Trai Tây hay trai Mễ, tao vẫn chưa chơi qua mà. Miễn phí thì càng tốt chứ sao…
“Đoàng.” – Một đường đạn từ đâu bắn xuyên thủng lớp kính cửa sổ, rồi ghim thẳng vào bả vai của Nathan Doanh.
Nathan Doanh ôm bả vai ngã quỵ xuống sàn. Đôi mắt y dần dần khép lại, một cách đầy vẻ không cam lòng.
“Rầm.”
Cửa phòng đột ngột bị ai đó dùng sức đá tung.
– Anh hai!!!
– Anh hai của anh à, Liễu Tinh? – Vệ Minh đang gỡ những ngón tay của Nathan Doanh ra khỏi khẩu súng, cậu nghe thấy tiếng nói của Liễu Nhược Thần, liền ngẩng lên hỏi.
– Chỉ thuộc dạng kết nghĩa kim bằng thôi. – Liễu Nhược Thần đặt ngón trỏ ngang mũi Liễu Nhược Doanh, y thở phào nhẹ nhõm khi biết anh trai của mình vẫn còn giữ được mạng sống.
…
– Chừng nào tôi mới được ra sân khấu đây? – Người đàn ông cầm khối rubik nhăn nhó hỏi gã trai đang ngồi trên chiếc xe lăn.
– Tới lượt anh rồi đấy. Đi đi. – Phất tay ra hiệu đuổi tên phiền phức, gã trai khó nhọc vịn xe lăn đứng lên. Từng bước, từng bước loạng choạng tiến tới chiếc ghế bành màu trắng; ngồi xuống.
– Ngồi đây xem tôi diễn nhé, bạn hiền? – Khối rubik trên tay người đàn ông bay thẳng đến trên đùi gã trai.
Gã trai nhìn khối lập phương sặc sỡ, chợt cảm thấy chút hứng thú với nó, bèn cầm lên xem thử, rồi xụ mặt xuống ngay tức thì.
“Idiot.”
– Thằng chết bầm! Cút khỏi mắt tao ngay!
Khối rubik một lần nữa bay lên không trung, nhưng lần này là đập trực diện vào đầu chủ nhân của nó.
…
Bên ngoài căn biệt thự huyên náo những tiếng còi xe cảnh sát, xe cứu thương và xe cứu hỏa.
Đám người Vệ Minh chật vật thoát khỏi đây bằng một lối đi bí mật nằm ở thư phòng. Thông đạo này dẫn xuống tầng hầm, sau đó dẫn tiếp ra ngoài khu vực sân vườn của tòa dinh thự. Vệ Lô Địch đã đậu xe sẵn ở đấy, chỉ cần bọn họ xuất hiện, liền sẽ chở đi tẩu thoát.
Bên ngoài có hai viên cảnh sát trò chuyện với nhau bằng tiếng Anh, đại ý hỏi rằng tại sao kẻ gây án lại có thể biến mất một cách chóng vánh như vậy?
Vốn liếng Anh ngữ của Vệ Minh không cao, nên chỉ nghe lõm bõm được vài từ, tỉ lệ chính xác chắc chỉ dao động hơn năm mươi phần trăm là cùng.
Đợi một lúc lâu sau, Liễu Nhược Thần cảm thấy bên ngoài đã đủ sự an toàn, y liền dẫn Vệ Minh đi ra khỏi căn phòng. Đích đến là thư phòng nằm đối diện với cầu thang dẫn lên lầu năm.
– Mẹ kiếp thật. Cửa phòng khóa lại rồi. – Mồ hôi trên trán Vệ Minh rịn ra từng giọt, cậu luống cuống quay đầu lại nói với Liễu Nhược Thần.
Mặt mày y khẽ vặ̣n vẹo một chút, rồi ngay tức khắc đề nghị:
– Tôi đếm từ một tới ba, cậu chủ sẽ hợp sức với tôi đá tung cánh cửa này. Hiểu chứ? Một. Hai… Ba!
Hai người ăn ý dùng hết sức bình sinh đá vào cánh cửa khó xơi đó.
Một lần không được…
– Một. Hai… Ba!
Hai lần vẫn không xi nhê gì cả…
– Một. Hai… Ba!
Ba lần… gần được rồi…
– Một. Hai… Ba!
“Rầm.”
– Over there! – Một nữ cảnh sát trẻ tóc vàng đang đứng dưới lầu ba, cô chợt nghe thấy tiếng động phát ra trên lầu bốn, bèn mau chóng bật bộ đàm thông báo cho đồng đội của mình hay.
“Xoảng.”
Liễu Nhược Thần bất chợt giơ chân đạp Vệ Minh vào phòng, sau khi bắn vỡ bình hoa trang trí trên chiếu nghỉ của cầu thang dẫn xuống tầng dưới.
“Rầm rập… rầm rập…” – Những bước chân của cảnh sát đang dồn dập đổ về tầng bốn, hệt như một đợt thủy triều âm thanh cuồng nộ đang ập vào tai hai người vậy.
Vệ Minh hồi thần lại, cậu bật người dậy, lao ra kéo Liễu Nhược Thần vào phòng. Rồi khóa chặt cửa, nhưng sợ chưa đủ chắc chắn, cậu còn kéo tất cả cái chốt của cánh cửa lại.
– Lady and Gentlemen! Welcome to my horror show! – Một người đàn ông mặc âu phục đen bất ngờ xuất hiện từ thông đạo, trên tay cầm khối rubik, đang nghiêng người “chào đón” họ.
– Là… là… – Đôi mắt Vệ Minh mở bừng hết cỡ, cậu lắp ba lắp bắp chỉ tay vào người đàn ông đang cầm khối rubik kia.
oOo
Hồ mỗ có điều muốn nói:
Nghe thử bài “Be my girl” của Super Junior đi mọi người.
Yêu nhiều. <333