Chương 41: Hồi Một: Ai sẽ là người bị "lột da" trước? (a)
- Trang Chủ
- Tiệm Trà Sữa Của Tôi Toàn Là Dân Nằm Vùng Hệ Liệt - Tùy Tâm Sở Dục
- Chương 41: Hồi Một: Ai sẽ là người bị "lột da" trước? (a)
Cả người Vệ Lô Địch nóng như lửa đốt, trong bụng thì sôi như bị kiến bò. Anh lập tức sai Tần Hối đi đặt vé máy bay, khẩn cấp đến Hoa Kỳ để làm rõ sự việc.
Nhưng trước mắt, anh còn có một số chuyện cần phải đi xác minh. Một trong số đó là về thân thế của Triệu Mộ Vân, và người vợ trong quá khứ của An Kỳ – Hồng Tuệ Yến.
Thám tử tư được Vệ Lô Địch thuê sẽ tới đây vào lúc một giờ trưa, tại nhà hàng Tây Âu này. Vừa bàn bạc, vừa nhân tiện dùng bữa trưa luôn.
Ivan Choi đến rất đúng giờ. Hôm nay y mặc một bộ âu phục màu bạc, đi đôi giày da trắng sáng; làm tôn lên từng đường nét hoàn hảo của cơ thể. Khuôn mặt con lai của y hết sức khôi ngô và sắc sảo, pha trộn giữa mái tóc đỏ hung ngồ ngộ và diện mạo mang đường nét Á Đông huyền bí.
Hai người đi vào một căn phòng bày trí theo kiểu kiến trúc Hoàng gia Anh, mỗi người tùy tiện ngồi xuống một cái ghế. Chưa đầy mười lăm phút sau, nhân viên phục vụ đã đem lên món khai vị. Cả hai liền bắt đầu dùng chút salad sò điệp để khai vị. Nhấm nháp ít rượu vang tím cho đỡ chán.
– Anh Vệ! Theo những gì mà tôi thu thập được… thì tiểu sử của Hồng Tuệ Yến khá đáng gờm. Cô ta sinh ra trong một gia đình nề nếp. Cha là quản giáo trại giam, mẹ là giám thị của một trường tiểu học nhỏ. Xuất thân thì nghe có vẻ tầm thường, nhưng đó chỉ là bề nổi, nhằm che mắt thiên hạ. Chứ thật ra ông bà nội, ngoại của cô ta đều là hàng tướng tá cao cấp trong quân đội…
“Lộc cộc… Lộc cộc…”
Nhìn thấy nhân viên phục vụ sắp sửa đẩy xe thức ăn vào phòng, Ivan Choi liền ngừng câu chuyện.
– Nếm thử món gan ngỗng áp chảo với hàu nướng kiểu Napoleon đi, Ivan Choi. – Vệ Lô Địch khẽ cất tiếng mời y dùng bữa.
Ivan mỉm miệng cười. Tay trái y cầm nĩa, tay phải y cầm dao; một cách tinh tế và thanh nhã.
Người nhân viên phục vụ bày biện xong các món, bèn nói một câu chúc hai người ngon miệng đơn giản, rồi mới đẩy xe đi ra. Không quên đóng cửa phòng lại cho bọn họ.
– Nói tiếp đi. – Vệ Lô Địch lạnh nhạt ra lệnh.
– Nghe đâu vào thời điểm tám năm về trước, Hồng Tuệ Giả trong lúc làm nhiệm vụ, đã bị An Kỳ bắn hạ; gây ra chấn thương sọ não, nên hôn mê gần sáu năm nay. Nửa năm đổ lại gần đây, anh ta đã may mắn bình phục, song vẫn phải chịu cảnh ngồi xe lăn, vì bị liệt nửa người.
‘Hoá ra là để báo thù.’
Sốt rượu vang được nhà hàng đặc chế theo công thức bí mật, phảng phất hương thơm độc đáo của rau thơm và rượu. Cắt một miếng gan ngỗng, nhúng vào ít nước chấm, cho vào trong miệng, cảm nhận cái nhân nhẫn đắng của gan ngỗng và sự lôi cuốn của nước sốt. Thật sự là mỹ vị trần gian nha!
Vệ Lô Địch ăn đến nghiện, anh ra hiệu cho Ivan Choi dùng bữa xong rồi hãy thuật tiếp.
Ivan Choi vẫn dùng cử chỉ mỉm miệng cười để thay cho lời đồng ý. Y nhấp một ngụm rượu vang tím, sau đó kéo đĩa hàu nướng lại, quyết định dùng nó trước.
Vệ Lô Địch vừa ăn, vừa đau đầu xâu chuỗi mọi thứ lại với nhau.
“Keng.”
Tiếng vang thanh thúy của con dao ăn va chạm mạnh vào lòng đĩa sứ, khiến Ivan Choi ngẩng người lên nhìn.
Vệ Lô Địch khẽ húng hắng ho. Anh nhìn cái đĩa bị xước một đường dài, rồi buồn bực thở ra một hơi. Dạo này anh kiểm soát cảm xúc của mình tệ quá đi mất!
Hai người ăn xong, bèn ngồi chờ món tráng miệng đem lên. Vệ Lô Địch có thể nhấn chuông gọi phục vụ đem lên sớm. Nhưng vì bọn họ muốn tiêu hóa thức ăn trong dạ dày, cũng như là “tiêu hóa” nốt câu chuyện. Nên quyết định tạm hoãn lại việc dùng bữa.
Ivan Choi lấy khăn lau miệng, sau đó thư thả nói:
– Hôn phu mới của Hồng Tụê Yến tên là Trương Huyền Dực, là một họa sĩ trẻ đang tham gia công tác tại viện bảo tàng Nghệ thuật và Cuộc sống. Độ tuổi của anh ta nằm ở khoảng ba mươi lăm đến bốn mươi tuổi. Đây là chân dung Trương Huyền Dực, chụp lúc anh ta đang trao bằng khen cho thí sinh tham dự cuộc thi Nét vẽ Xanh, hạng mục giải thiếu nhi.
Vệ Lô Địch cầm ảnh tấm chân dung lên xem. Mặt thoảng dài, cằm nhọn, mắt ưng. Nhìn sao cũng giống gian thần trong sử sách ghi chép cả. Không hiểu Hồng Tụê Yến ưng anh ta ở điểm nào nữa???
– Gia thế của Trương Huyền Dực cũng không phải hạng xoàng, nên mới có thể lo liệu về mặt tài chính cho Hồng Tụê Yến trong việc chi trả tiền viện phí của Hồng Tụê Giả… Nhưng mà bọn họ vốn dĩ là thanh mai trúc mã từ bé, nên chắc lý do kết hôn vì tài chính cũng không thể chính xác một trăm phần trăm được… – Ivan Choi chu đáo giải thích thêm với thân chủ của mình.
– Thôi! Hôm nay kể tới đây thôi! Bây giờ chúng ta hãy dùng món tráng miệng đi. – Vệ Lô Địch vừa nói, vừa ấn chuông.
Đáy mắt Ivan Choi thoáng hiện lên một tia tiếu ý. Y chống hai tay trên bàn và đan chúng vào nhau. Rồi cứ thế mà ngồi nhìn Vệ Lô Địch, hiện đang kiểm tra tin nhắn của điện thoại.
“Lộc cộc… Lộc cộc…”
Nhân viên phục vụ đặt món súp măng tây và bánh pudding nam việt quất lên bàn. Rồi cũng bổn cũ soạn lại, nói một câu chúc ăn ngon miệng đơn giản, sau đó đẩy xe ra ngoài.
– Triệu Mộ Vân tên họ thật là Mộ Khuynh Chiêu. Là con của Mộ sĩ quan – Mộ Duyệt Chiêu, đã tử nạn vì trực thăng phát nổ. – Ivan Choi khuấy khuấy món súp. – Sau này được Triệu Hoán đem về nhận nuôi, thay tên đổi họ lẫn nơi khai sinh. Nhưng kỳ lạ ở chỗ, tung tích về người mẹ của ông ta lại không có một chút manh mối nào để mà lần ra cả… Tôi tham gia vào nhiệm vụ đợt này, chắc là tính mạng khó bề bảo toàn, nên nhân lúc còn có cơ hội, tôi muốn nói hết cho anh Vệ biết…
– Tôi sẽ phái người bảo vệ anh 24/24. – Vệ Lô Địch cắt ngang lời Ivan Choi, anh nghiêm mặt hứa.
Dường như không nghe, hay không tin vào những gì mà anh hứa hẹn với y; Ivan Choi vừa nói, vừa rắc ít tiêu vào món súp:
– Vụ bê bối lạm dụng tình dục năm ấy, Triệu Hoán là người đỡ đầu cho Mộ Khuynh Chiêu, mà lại không có tí hành động gì gọi là giúp đỡ cả. Rất có thể, Triệu Hoán có quan hệ máu mủ với Mộ Khuynh Chiêu, nhưng theo chiều hướng xấu, nên…
– Hiện giờ Triệu Hoán đang ở đâu?
– … Ở dưới mồ. Ông ta hưởng dương sáu mươi bốn tuổi. Đến nay nếu còn sống chắc khoảng một trăm linh tám tuổi rồi.
Vệ Lô Địch nhìn món súp lợn cợn ở trước mặt, tự dưng tâm nảy sinh ra cảm giác chán ghét. Anh đẩy đĩa súp qua một bên, rồi kéo đĩa bánh pudding lại ăn.
Cả hai vô thức mà tâm đầu ý hợp giữ sự im lặng cho đến khi kết thúc bữa trưa.
Hóa đơn thanh toán do Vệ Lô Địch trả. Anh nhấn chuông, gọi nhân viên phục vụ vào. Rồi trong lúc chờ đợi họ tính tiền, anh ngỏ lời mời đưa Ivan Choi về.
Ivan Choi từ chối lời đề nghị đưa về của Vệ Lô Địch, y cười nhạt và nói vài câu sáo rỗng với anh, sau đó đưa chiếc cặp táp chứa tài liệu mật cho anh, rồi độc bước đi về.
– Anh ba! – Tần Hối đang ngồi ăn cơm đút lò kiểu Ý, nhìn thấy Vệ Lô Địch mặt ủ mày chau bước ra, y vội vàng chạy lại hỏi thăm.
– Cậu ăn cơm xong chưa?
Tần Hối nhoẻn miệng cười, để lộ hàm răng… dính rau.
Vệ Lô Địch bật cười, anh giơ tay xoa xoa đầu con cún nhỏ, rồi chỉ vào hàm răng của Tần Hối, ngụ ý đi xỉa răng đi.
Tần Hối xấu hổ, hai gò má đỏ bừng, rồi liền ba chân bốn cẳng chạy vào nhà vệ sinh.
Còn lại một mình Vệ Lô Địch, anh ra ngoài đại sảnh ngồi, trong lúc chờ đợi Tần Hối.
“Killing me softly with his song
Singing my whole life with his word…” *
Điện thoại đổ chuông. Là số của Vệ Minh!
– Anh ba! Em…
“Xoảng.”
Đầu dây bên kia phát ra một tiếng động vô cùng lớn. Tựa như âm thanh của chất liệu bằng gốm sứ va đập vào đâu vậy.
– Anh sẽ ngay lập tức tới đó. Xin em hãy tin anh.
– Anh ba. Em… đang bị người của An Kỳ khống chế. Họ sắp phát hiện rồi… Em tắt máy đây.
Tần Hối mới vừa đặt chân ra ngoài đại sảnh, liền bị Vệ Lô Địch kéo ra ngoài bãi đậu xe một mạch.
– Tối nay tôi cần phải đi phi trường gấp!
Nhạc chuông điện thoại lại lần nữa vang lên. Song đầu dây bên kia không phải Vệ Minh hay An Kỳ, mà là giọng nói cực kỳ xa lạ.
– Hai người họ sắp kết hôn rồi. Không cần phải bay qua đây phá bĩnh đâu. – Giọng điệu yêu mị như ma, như quỷ, đệm thêm nụ cười vô cùng khả ố. Thật sự là rất muốn nhấc tay lên tát một cái cho bõ ghét nha.
Vệ Lô Địch tắt điện thoại, anh quay sang cười nhạt với Tần Hối, sau đó leo lên xe, trở về nhà.
…
– Hừ! Đáng ghét! – Người thanh niên có dung mạo quyến rũ như mẫu đơn ngày xuân, giận dỗi ném điện thoại xuống sàn nhà. Đoạn, y ngồi vắt chéo chân, câng câng cái mặt lên nhìn Vệ Minh. – Em trai tôi vẫn khỏe chứ?
– Ai? – Vệ Minh đang khom người nhặt điện thoại, nghe vậy, cậu ngỡ ngàng ngẩng lên hỏi.
oOo
Thời trẻ của Vệ Lô Địch thường xuyên chìm đắm trong việc văng tục và chơi bời xa đọa, bởi vì linh hồn anh bị lạc lối giữa dòng đời vô định, và không định hướng được tương lai cho mình…
Trải qua một mối tình sặc sụa mùi ái dục, cùng với vô số cuộc thanh trừng xuất phát từ gia tộc lẫn thế lực bên ngoài; đã biến anh thành một người đàn ông chai sạn đầy sự thanh lịch và giả dối.
Thói quen hút thuốc của Vệ Lô Địch, vốn bắt nguồn từ giai đoạn chông chênh này…
Con quỷ mặc vest thì vẫn là con quỷ. Không thể nào thay đổi sự thật đó được đâu.
…
– Vi Lô! Vẫn khỏe chứ?
Vệ Lô Địch nhếch miệng cười chào tình cũ. Đoạn, lôi hộp thuốc lá ra, định làm một điếu cho đỡ buồn miệng, nhưng sực nhớ đây là chỗ bán quán ăn, nên đành thôi.
Chủ quán làm xong một phần hủ tíu khô cho khách, bèn ngoắc tay gọi Vệ Lô Địch lại đặt món.
– Anh đặt món trước đi. Tôi còn có công chuyện cần phải giải quyết gấp. – Vệ Lô Địch vừa nói, vừa quày quả bỏ đi. – Không hẹn gặp lại…
– Này! Tới lượt cậu rồi đấy! – Chủ quán hơi gắt giọng bảo Mộc Phong Lữ.
– Vâng! Tôi tới ngay đây! – Mộc Phong Lữ luống cuống đi tới đặt món.
Vệ Lô Địch đút hai tay vào túi quần, anh lững thững đi bộ tới bãi đậu xe. Uổng công anh đứng xếp hàng gần cả tiếng đồng hồ, mà gặp toàn thứ cô hồn các đảng gì đâu không.
– Chú Phương!!
Không gặp mặt có một tuần lễ, mà nhìn trông ông chú nhà quê lạ lẫm quá chừng. Râu tóc được “thu vén” gọn gàng. Quần áo nhìn chỉn chu hơn hẳn. Còn biết phối đồ với giày nữa chứ. Có tiến bộ nha.
– A. Cậu Vệ, đi chơi đêm hả? – Hai tay Phương Vũ đang xách hai túi đồ nặng trĩu. Chắc là nguyên liệu nấu ăn đi?
– Có cần tôi đưa về không?
– Làm phiền cậu vậy…
Vệ Lô Địch tốt bụng xách hộ giùm chú một cái túi đồ, rồi hai người bắt đầu sóng vai nhau mà đi về hướng bãi đậu xe.
Anh vốn dĩ là con người cởi mở và hoạt bát, nên rất tự nhiên mà cất giọng hỏi han về đời tư của Phương Vũ. Chú cũng nhiệt tình trả lời lại, thỉnh thoảng còn góp vài câu pha trò cho vui.
Hóa ra là Ngô Hải Đông đã tha Phương Vũ đến phòng tắm xông hơi do bang phái mình quản lý, giao cho ông chú một công việc thu ngân, để kiếm sống qua ngày. Nhân tiện dẫn chú đi tút tát lại nhan sắc luôn.
– … Mỗi ngày làm tám tiếng, từ hai giờ chiều đến mười giờ tối. Cơm nước được bao ăn một buổi, nên nhìn chung, chỗ làm này cũng tốt lắm. Mặc dù…
– Bị người ta quấy rối chứ gì? – Vệ Lô Địch cười ha hả, vạch trần. – Đừng lo, thể nào Chó Điên cũng sẽ bảo kê cho chú thôi. Lên xe mau đi chú.
Phương Vũ khẽ hé môi cười, chú máng túi đồ vào móc treo trên xe, rồi ngồi lên chiếc mô tô phân khối lớn của Vệ Lô Địch. Sau đó đội mũ bảo hiểm. Và vòng tay ôm eo anh…
Vệ Lô Địch hơi khó chịu một chút đối với hành động này, bởi vì anh vốn dĩ là bang chủ hắc đạo, nên luôn phải đề phòng kẻ khác khi họ có khoảng cách quá gần mình.
– Tôi muốn mời cậu về nhà ăn một bữa cơm được không? – Phương Vũ ngượng ngùng ngỏ lời với Vệ Lô Địch.
– Được thôi…
Chuyến bay được ấn định khởi hành vào một giờ trưa mai, không thể là vào khuya nay, do anh còn phải bố trí nhân sự đi theo nữa. Nên là, anh muốn dùng bữa với chú để có người nói chuyện giải khuây, giúp cho đầu óc bớt căng thẳng một chút.
Trận chiến lần này, càng ngày càng diễn biến phức tạp…
oOo
*”Killing me softly with his song” của Lori Lieberman.