Chương 33: Hồi Mười Một: Như loài thú hoang lạc bước trong đêm (b)
- Trang Chủ
- Tiệm Trà Sữa Của Tôi Toàn Là Dân Nằm Vùng Hệ Liệt - Tùy Tâm Sở Dục
- Chương 33: Hồi Mười Một: Như loài thú hoang lạc bước trong đêm (b)
Những loạt đạn cứ cách khoảng mười phút lại lạnh lùng vang lên.
Nhưng hình như, chúng không muốn nhắm vào người đi đường thì phải?
Vệ Khương nặng quá chừng, khiến cho Đoàn Chí Viễn ẵm đau cả tay. Chấn thương cũ lại tái phát rồi…
Phương Vũ nhìn thấy sắc mặt hắn không tốt, liền vội vàng chạy tới ẵm cục mỡ giùm.
– Chúng ta nghỉ chân một chút đi… – Đoàn Chí Viễn nắm áo kéo Phương Vũ vào trong một con hẻm nhỏ. Sau khi cảm thấy an toàn liền ngoắc tay gọi hai anh em họ An vào theo.
– Cánh tay của anh…
– Bị đứt dây chằng cánh tay, mới hồi phục có vài tháng hà. – Đoàn Chí Viễn nhăn mặt trả lời. Đoạn, lôi trong túi áo khoác ra một miếng Salonpas, dán lên chỗ đau.
– Phụt… Ha ha ha… Cho tôi xin một miếng dán chân luôn đi. – Phương Vũ vừa nói, vừa thả Vệ Khương xuống đất. Sẵn tiện vỗ mông cục mỡ mấy cái, dặn dò. – Về nhà giảm cân nha con, thừa cân béo bụng lắm rồi đấy.
– Boo làm không được… – Vệ Khương cọ cọ mặt vào ống quần Phương Vũ nịnh nọt.
Phương Vũ cố gắng khơi thêm một số chuyện với bọn trẻ, để tránh cho chúng bị chú tâm đến tình hình bên ngoài, về sau lại gây sang chấn tinh thần thì khốn.
Đoàn Chí Viễn nắm tay dẫn hai anh em họ An đi trước.
Con hẻm nhìn bề ngoài tuy nhỏ hẹp, nhưng bên trong lại sâu hun hút khó lường.
Đoàn Chí Viễn chợt nhìn thấy một góc tương đối khuất, liền gọi Phương Vũ cùng đám trẻ trốn tạm ở đó. Còn bản thân thì đứng ở ngoài gọi cho quân đội tới hành động.
Trong khi ấy, Phương Vũ đang cởi áo khoác của mình ra, kéo ba đứa nhỏ lại, đắp lên người chúng cho đỡ lạnh.
Ngoài trời, mưa bắt đầu nặng hạt hơn rồi…
…
Vệ Minh giao cho An Kỳ một khẩu Desert Eagle, cùng với một băng đạn sáu viên. Đoạn, cậu quay sang hỏi Ngô Hải Đông:
– Bây giờ chúng ta trốn ở đâu đây?
Ngô Hải Đông liếc nhìn địa thế xung quanh trong khoảng vài phút, rồi cười khan bảo:
– Đằng đẵng có sạp bán quần áo, anh và chú ba trốn tạm ở đó đi…
– Đánh du kích? – An Kỳ nhướng mày, khẽ hỏi.
– Phải. Chứ chân cẳng hai người như vậy cũng không đánh đấm được con mẹ gì đâu. – Ngô Hải Đông chán nản tuôn ra một hơi.
Vệ Minh điềm nhiên gật đầu chấp nhận, rồi nắm tay lôi An Kỳ đi.
Thế là kỳ nghỉ cuối tuần của Ngô Hải Đông đã tan vỡ từ giây phút đó!
“Đoàng.”
An Kỳ nghe thấy tiếng súng, liền nhanh chóng đưa lưng che chắn cho Vệ Minh.
Cậu hơi thoáng sững sờ, nhưng rất nhanh chóng mà trấn định lại tinh thần. Rồi nhịp nhàng phối hợp với An Kỳ, xoay người lại, rút khẩu súng ra, bắn trả.
– Này!
An Kỳ bất ngờ xốc Vệ Minh lên vai, đầu của cậu bị giật mạnh, rồi đập cằm vào vai anh một cái thật kêu. Suýt chút nữa là cậu đã cắn đứt cái lưỡi của mình luôn rồi.
– Chân của Minh không ổn… – An Kỳ khe khẽ thì thầm vào tai phải của Vệ Minh.
Vệ Minh vừa cười cười hỏi lại, vừa đảo mắt quan sát xung quanh:
– Không sợ súng của tôi cướp cò hả?
An Kỳ bóp nhẹ mông của Vệ Minh, không đáp.
Bất chợt…”Đoàng”…
Anh bặm môi, chịu cơn đau buốt xương do vết đạn bắn, vác cậu chạy một đường tới sạp bán quần áo.
Mùi máu nhàn nhạt xông vào mũi Vệ Minh, cậu gục đầu vào vai An Kỳ, cảm nhận lồng ngực mình đang ân ẩn đau…
“Đoàng.”
Ngô Hải Đông vừa đi thụt lùi, vừa giương súng lên phòng thủ. Xem như là tự biến bản thân mình thành tấm lá chắn cho hai người họ vậy.
An Kỳ ném Vệ Minh xuống đống thùng xốp xong, thì liền quỵ xuống đất, vì bị vết thương hành hạ.
– Ở phía sau có con hẻm, Minh chạy trước đi. – An Kỳ chật vật vịn vào thanh sắt dựng sạp đứng lên. Viên đạn hiện giờ đang găm chặt vào chân phải của anh, làm cho các khớp xương anh đau nhức vô cùng.
“Vùuu…”
Vệ Minh tung một cước vào ngực tên Khỉ Đột, rồi rút súng ra, định bắn hắn một phát.
Nhưng không thể…
Bởi vì An Kỳ đang bị một tên Khỉ Đột khác chĩa súng vào đầu, bên cạnh y còn vài ba tên đồng bọn nữa…
Ngô Hải Đông lâm vào cảnh “mãnh hổ nan địch quần hồ”, nên chỉ còn biết đứng bất động mà xem xét tình hình thôi.
Bất chợt có tiếng xe lăn vang lên, “cộc cạch”, “cộc cạch”; thanh âm chầm chậm tan vào màn đêm biến động, hoà quyện với mùi thuốc súng nồng nặc trong không khí, tạo ra một thứ ảo cảnh xa xôi vời vợi…
– Min*! Lâu quá rồi tụi mình không gặp mặt nhau nhỉ? – Người đàn ông đang ngồi trên xe lăn có khuôn mặt Tây Tây, và vóc người đầy hào hoa, phong nhã; từ tốn cất tiếng hỏi thăm Vệ Minh.
Vệ Minh hơi nhếch miệng cười, cậu nhìn về phía An Kỳ, khẽ hất cằm, bảo:
– Trước hết hãy thả anh ấy ra cho tôi…
Louis chống cằm nhìn Vệ Minh, trên môi treo một nụ cười không rõ ý tứ. Chợt, y búng tay ra hiệu cho đàn em đem An Kỳ lại, vẻ mặt của y giờ đây ngập tràn nét trào phúng.
– Nếu Min thèm hơi đàn ông tới vậy… thì cứ tự nhiên tới chỗ tôi mà lựa. Cần chi thứ hàng phế phẩm này chứ? – Những ngón tay của Louis nhẹ nhàng lướt trên khuôn mặt An Kỳ, đôi mắt ẩn sau mắt kính màu vàng nhạt thấp thoáng đâu đây một tia thích thú.
Vệ Minh khập khiễng bước tới chỗ của Louis, tả hữu cận vệ của y nhất tề chĩa súng vào người cậu.
Vệ Minh vẫn giữ nguyên biểu cảm như cũ, cậu giơ tay đẩy khẩu súng đang chĩa vào đầu An Kỳ qua một bên, rồi ngọt nhạt nói:
– Tôi thích xài hàng nào thì tôi xài. Anh là cái chó gì mà tôi phải nghe theo hả?
Louis bỗng khép hờ đôi mắt, sau đó mở ra, rồi khe khẽ thở dài. Điệu bộ giống như là đang tiếc nuối lắm vậy?
– Các người rút lui đi. Quân đội đã được điều động tới đây rồi… – Y bỏ lửng câu nói, rồi quay sang búng tay gọi tứ đại hộ vệ của mình vào.
Vệ Minh tiến tới đỡ An Kỳ. Một thằng thọt đỡ một thằng què. Tình cảnh này thật là bi hài xiết bao!
Ngô Hải Đông chán nản che mặt. Sau đó vác khẩu súng trên vai, đi xăm xăm tới đỡ An Kỳ hộ Vệ Minh.
“Phạch… Phạch…”
Tiếng trực thăng càng ngày càng gần. Đèn của nó soi sáng khắp một vùng trời.
Tổng cộng có năm chiếc, bốn chiếc chia nhau trấn ở một hướng, chiếc còn lại thì rảo vòng quanh tìm kiếm tung tích viên thượng sĩ của họ.
“Kịch.”
Rất nhanh chóng, một chiếc xe limousine màu xanh da trời trờ tới, đón Louis và thuộc hạ tẩu thoát.
Để lại ba người ngơ ngác nhìn nhau.
– Đánh không lại mà bỏ chạy là thằng hèn!!! – Ngô Hải Đông phẫn nộ gào lên. Trong lòng hắn nhấn nút “Unlike” cả ngàn lần.
Hồi lâu sau, Ngô Hải Đông sực nhớ ra, bèn nhét khẩu AK47 lại vào túi da, rồi chạy vào con hẻm nhỏ để tìm đường ra bãi đậu xe. Không quên đem luôn hai khẩu Desert Eagle đi giấu.
“Phịch.”
An Kỳ bất thình lình ngã xuống mặt đất, anh cắn môi đến bật máu, vết thương hình như bị nhiễm trùng rồi…
Vệ Minh cũng mất đà nên ngã theo anh.
Thân hình anh đè lên người cậu, nhiệt độ cơ thể ấm nóng bất thường, có vẻ là đang phát sốt…
Tiếng xe cảnh sát, xe cứu hỏa và xe cứu thương dồn dập vang lên; làm huyên náo cả khu chợ đêm.
– Bọn họ ở bên kia. – Một vị quân y trông thấy họ, liền mừng rỡ quay sang thông báo với đồng đội của mình.
– Ha ha ha… – Vệ Minh ngồi bệt trên mặt đất, cậu bỗng bật cười ha hả, làm An Kỳ cũng phì cười theo. – Hồi đi bằng xe hơi, hồi về bằng xe cứu thương. Đúng là “khoảnh khắc thay đổi số phận” mà.
An Kỳ nằm dài trên mặt đất, anh gác tay lên đùi Vệ Minh, rồi hỏi:
– Thế là tụi mình phải đi nước ngoài sao?
Vệ Minh nắm lấy cánh tay đang gác trên đùi mình, cậu cười khổ nói đúng.
Phải xa Vệ Khương hơn nửa năm, quả thật là một chuyện vô cùng kinh khủng. Nhưng nếu dẫn cục mỡ theo, ai sẽ đứng ra chăm sóc cho nó khi cậu vắng mặt đây? Giao cho người giúp việc lại càng không thể, thông tin trên báo đài đã gây ra bóng ma tâm lý quá lớn cho cậu rồi.
Một đội quân y đem băng ca đến chỗ họ, nâng hai người lên, chở đến bệnh viện cấp cứu…
Số thương vong sau vụ việc này lên đến hàng trăm, nhưng may mắn là không có ai bị mất mạng, nên mọi người đành tự an ủi bản thân, xem như là trong hoạ có phúc vậy.
Phạm Đình Vân cùng Bạch Lãng mệt mỏi đi khám nghiệm hiện trường. Hai người lại phải dời chuyến đi trăng mật vào năm tới nữa. Không biết đến chừng đó có còn sống hay là không…
…
Đoàn Chí Viễn nhận được cuộc gọi của cấp dưới, hắn liền quay sang nói với Phương Vũ, rằng mọi chuyện đã yên ổn, có thể đi ra ngoài rồi.
– Hình như… Chúng ta bị lạc đường rồi… – Phương Vũ hoảng hốt nhìn ngã ba tăm tối trước mặt.
– Nam tả, nữ hữu. Theo tôi nên đi bên trái.
Hai người nắm tay dẫn ba đứa trẻ đi theo hướng đó.
– Hu hu hu… – Vệ Khương bỗng dưng bật khóc inh ỏi. Cục mỡ sợ đến nỗi mặt mày tím tái.
Phương Vũ lúng túng cất giọng dỗ dành, nhưng mãi mà không được.
Trước mặt họ là một cổng chào, trên đề ba chữ “Chợ Âm Phủ”. Bên trong khá sầm uất và xôm tụ, mọi thành phần, tầng lớp, lứa tuổi dường như đều xuất hiện ở đây hết vậy. Nhưng đặc biệt thay, chỗ này chỉ thắp đèn lồng và nến thơm để chiếu sáng. Tuyệt nhiên không hề có một bóng đèn điện nào được lắp ở đây cả.
– Đây là chợ Âm Phủ. Mọi người đi nhầm đường rồi. – Một cậu thiếu niên trạc khoảng học lớp Tám, đột nhiên xuất hiện trước mặt họ. Ánh mắt cậu ta dường như đang xoáy sâu vào tận tâm can hai người, lục lọi tìm kiếm cái chi đó.
– Vậy cậu có biết đường nào trở ra không? – Phương Vũ nhã nhặn hỏi.
Tô Thụy Nhiên khẽ quay đầu nhìn lại cổng chợ phía sau, cậu nhẹ nhàng gật đầu đồng ý.
Đoàn Chí Viễn tuy ngoài mặt vui vẻ, nhưng trong lòng lại nảy sinh một linh tính dị thường.
‘Chợ Âm Phủ, chợ Âm Phủ…’ – Đoàn Chí Viễn lặp đi lặp lại từ này hàng trăm lần trong đầu hắn.
– A, tới nơi rồi. – Tô Thụy Nhiên mỉm môi cười khi nhìn thấy lối vào hẻm, rồi cất giọng thông báo cho hai người biết.
Đoàn Chí Viễn bất ngờ chụp tay của Tô Thụy Nhiên, hắn rùng mình khi thấy tay cậu lạnh ngắt, mà lại không hề có chút mạch đập nào.
Tô Thụy Nhiên rũ mắt xuống, nói:
– Năm trăm lần nhìn nhau ở kiếp trước, mới đổi lấy một lần tương ngộ nhau ở kiếp này*. Xin đừng câu nệ người trước mặt này còn SỐNG hay đã CHẾT. Thôi, không còn sớm nữa, tôi phải quay lại nơi của mình, kẻo phách hồn bị tổn thương mất.
Hai người nghe xong, mặt cắt không còn giọt máu, chỉ biết ậm ừ vài tiếng, rồi ba chân bốn cẳng dẫn bọn trẻ chạy biến.
Tô Thụy Nhiên vịn tay vào bức tường, đôi mắt bồ câu buồn bã dõi theo bóng dáng họ, môi mấp máy mấy từ không rõ nghĩa. Sau đó thân ảnh cậu mới cam lòng mà dần dần tan biến đi…
– Boo, con biết cậu ta không còn sống à? – Phương Vũ rút giấy ra lau mặt cho Vệ Khương, chú ngạc nhiên hỏi.
Vệ Khương “hức hức” vài tiếng, rồi gật gật bảo đúng.
– Người có duyên âm, rất dễ nhận biết họ. Chắc là bé Khương thuộc trong số những trường hợp hi hữu này… – Đoàn Chí Viễn vừa nói, vừa ngồi xuống kiểm tra hai anh em họ An xem có bị gì không.
Người sống thì chém giết, hãm hại nhau. Người chết thì lại đi giúp đỡ, cứu mạng cho người sống.
Thật là trớ trêu thay!
oOo
Bệnh viện quân y.
An Kỳ được đưa vào phòng phẫu thuật gấp, để gắp viên đạn ra khỏi chân phải. Còn Vệ Minh thì được sắp xếp trị liệu vết thương ở một phòng bệnh khác; nhân tiện bảo vệ cậu luôn.
Kha Ngạn đứng đợi ở ngoài phòng phẫu thuật, để lấy mẫu vật chứng đem đi nghiên cứu. Tiện thể canh chừng và theo dõi An Kỳ.
– Tôi chưa từng chứng kiến một vụ xả súng nào kinh hoàng như vậy! Còn hoành tránh hơn phim hành động của Hollywood nữa… – Một bác bán hàng rong đang khoa chân múa tay, tường thuật lại diễn biến với một tên phóng viên của đài TUB trong hành lang bệnh viện.
Lương Hảo buồn bực nhớ tới số đơn kiến nghị của quần chúng nhân dân ngày hôm qua, trong đơn đòi cách chức tập thể nhân viên cảnh sát làm việc ở địa phương này. Vì không làm tốt chức vụ được giao, gây thất thoát tài sản và đe dọa đến tính mạng của nhân dân khu vực Diệp Trầm.
– Nghỉ ngơi đi, A Hảo. Mọi chuyện rồi từ từ sẽ có cách giải quyết thôi. – Phàn Luật đưa một ly cà phê đen đá cho Lương Hảo uống. Rồi mới nhấp một ngụm cà phê trong ly của mình.
– Mất lòng dân là mất tất cả… Không biết lần bầu cử sắp tới, sẽ diễn ra như thế nào nữa đây? – Lương Hảo lo lắng hỏi.
– Tổng thống đã đắc cử hai lần… Lần ba thể nào cũng bị đảng Cộng Hòa dìm xuống cho mà coi.
– Nếu tổng thống đắc cử lần ba. Anh định chung tôi cái gì?
Phàn Luật không đáp, chỉ cười cười và uống cà phê.
Xem ra có kẻ đang mơ tưởng đến chức đại tướng, nên đã nhúng tay vào rồi…
oOo
– Sao em buồn vậy, bé Nhiên? – Cổ Gia Lâm đặt Tô Thụy Nhiên ngồi lên đùi mình, gã cưng nựng hỏi.
– Nếu em còn sống, chắc là đã ra trường mất rồi…
– Nhưng nếu em còn sống, tụi mình chắc không được đến với nhau đâu… Em nhỉ?
Tô Thụy Nhiên bất ngờ quay đầu lại, khẽ đặt trên môi Cổ Gia Lâm một nụ hôn thắm thiết. Rồi bảo:
– Cảm ơn anh, vì lúc còn sống hay đã chết, anh đều ở bên cạnh em, một tấc cũng không rời…
Đôi mắt Cổ Gia Lâm bất chợt hoe đỏ, gã siết chặt Tô Thụy Nhiên vào lòng, sau đó lặng lẽ cùng cậu ngồi ngắm sao trời.
Thiên ngôn vạn ngữ, vốn dĩ ngay từ đầu đã không thể diễn tả được tình yêu mà hai người dành cho nhau…
(Trích “Đông chinh Nam Chiến”.)
oOo
* Min: Tên tiếng Anh của Vệ Minh.
* Một câu nói trong kinh Phật.
oOo
Hồ mỗ có điều muốn nói:
Nghe thử bài “This Love” của Shinhwa đi mọi người.
Sắp sửa cạn tên đặt cho nhân vật rồi. QAQ
Có thể còn một chương nữa là bước sang quyển Hai rồi nha, mình sẽ kỷ niệm bằng cách viết một phiên ngoại H-20+ của Vệ Lô Địch để cảm ơn.
Yêu nhiều. <333