Chương 22: Hồi Bảy: Tạm nghỉ giải lao (c)
- Trang Chủ
- Tiệm Trà Sữa Của Tôi Toàn Là Dân Nằm Vùng Hệ Liệt - Tùy Tâm Sở Dục
- Chương 22: Hồi Bảy: Tạm nghỉ giải lao (c)
Lắc đầu. Băng Dương lắc đầu, cười nhạt. Rồi kể:
– Vài năm đầu còn có người nhắc tới. Về sau chẳng còn một mống. Tựa hồ như những việc làm cao thượng của bà ấy là một lẽ dĩ nhiên vậy. Nên không ai để nó vào mắt. Hay nhớ tới nó cả. Chỉ có ba tôi là hàng năm đều đặn làm đám giỗ. Cũng như đến chùa lau chùi hũ tro cốt và thắp nhang cho bà ấy.
Vốn dĩ ở đời, khi mình thực hiện đúng lời hứa với người khác, hiếm có kẻ nào cảm động vì nó lắm. Họ chỉ xem như mình có nghĩa vụ phải thực hiện điều đó. Chứ không nghĩ rằng mình thực sự coi trọng họ nên mới giữ lời hứa đâu.
Thứ đạo lý ấy, từ lâu Vệ Minh đã thấm thía tới tận cốt tủy rồi…
Băng Dương tán gẫu với họ thêm mười lăm phút nữa thì cáo từ ra về, tiếp tục lo hậu sự cho cha mình. Hôm nay anh chỉ mới cáo phó với bà con lối xóm thôi. Ngày mai mới là ngày tổ chức tang lễ chính thức cho ông ấy.
An Kỳ đợi cho Băng Dương đi khỏi, anh liền quay sang hỏi Vệ Minh:
– Cậu tin chuyện mà anh ta vừa kể à?
– Tin tưởng, nhưng, phải xác minh. – Vệ Minh điểm nhẹ lên môi An Kỳ, cậu khẽ híp mắt. – Đêm ấy tôi đã vô tình nhìn thấy bức tường đằng sau lưng Băng Duyên không có phản chiếu cái bóng của chỉ. Song vì nguyên ngày hôm đó gặp phải đủ thứ chuyện, nên tôi mệt mỏi quá, đành tạm thời gác nó qua một bên.
– Nhưng mà… Băng Dương không sợ sao? – An Kỳ há miệng, anh nghịch ngợm ngậm lấy ngón tay của Vệ Minh, cắn cắn.
– Đôi khi người cõi âm còn tốt hơn cả người cõi dương nữa đấy. – Thượng Quan Khanh tay ẵm mèo múp đi ngược hướng họ, chợt cất tiếng chen vào. Đôi mắt phượng tuyệt đẹp khẽ hấp háy cười.
An Kỳ cùng Vệ Minh đồng loạt quay sang nhìn, nhưng tuyệt nhiên, không tìm được người đó. Xung quanh họ chỉ toàn các cô, các bác lớn tuổi đang dạo chợ mà thôi.
Tiếng nói ấy, đầy ngạo nghễ và kiêu hùng. Tựa hồ như thế gian này không ai sánh bằng hắn vậy.
Cũng đúng thôi, bởi lẽ người đó là Mẫn Hoa nguyên quân, trấn giữ Tru Tiên đài cùng với sân Đoạn Thiên mà…
– Này! Tụi tôi ở đây! – Trịnh Xuân Vinh bắc tay làm loa, hô lớn cho họ biết. Hắn đang đứng cạnh xe kem, đợi người bán làm xong phần kem của mình và Vệ Lô Địch.
Hai người nhìn nhau, lắc đầu và cười trừ. Hôm nay đi thăm dò tình hình mà cứ như là đi dạo chợ vậy. Nói khí không, chứ nếu bị cảnh sát bắt cũng chẳng oan tí nào.
– Anh Địch đâu? – Vệ Minh thắc mắc hỏi.
– Đi nhờ nhà vệ sinh rồi. Ăn kem không? – Trịnh Xuân Vinh trả tiền xong, liền nhận hai cốc kem từ người bán. – Hai người hôm nay sao nhìn mờ ám thế. Đêm qua… có xảy ra chuyện gì không đấy?
– Không. – An Kỳ phũ phàng dập tắt niềm hy vọng ship couple của Vênh Vênh. – Nằm xuống. Ngủ. Hết phim.
– Bớt hoang tưởng lại đi, Vênh Vênh. – Vệ Lô Địch đột nhiên từ đâu xuất hiện, giựt lấy cốc kem từ trên tay hắn, rồi cười nhạt nói.
– Á à. Thì ra là “huynh đệ luyến”. Hèn chi. Hèn chi. – Trịnh Xuân Vinh vừa liếm muỗng kem, vừa xen vào nói.
Vệ Lô Địch không nói không rằng, lẳng lặng giơ chân đá vào mông Vênh Vênh, khiến hắn xém chút nữa là té nhào đầu. Hay còn có cách gọi dân dã khác là “té lòi bản họng”.
– Theo tôi ra ngoài xe mau. Có một số việc tôi cần phải thông báo gấp cho các người hay. – Vệ Lô Địch bỗng nhiên đảo mắt nhìn về góc khuất của khu nhà vệ sinh công cộng, anh nghiêm giọng ra lệnh.
Có người đang theo dõi họ. Song không biết là đám Cú Vọ hay bọn Kền Kền đây…
An Kỳ và Trịnh Xuân Vinh đuổi theo Vệ Minh muốn hụt hơi. Hai người oán thầm trong bụng không ngớt.
Cả bọn leo lên xe xong, liền thắt dây an toàn, bật điều hòa và kéo cửa kính. Cố gắng không cho bất kỳ âm thanh nào trong xe bị lọt ra ngoài.
– Tắt hết tất cả thiết bị điện tử cho tôi… – Vệ Lô Địch vừa nói vừa tắt bộ phát wifi gắn trên xe. – Đặt ở chế độ “máy bay” rồi hãy tắt nguồn.
Cả bọn răm rắp tuân thủ, rồi ngồi im chờ mệnh lệnh tiếp theo của Vệ Lô Địch.
– Phác hoạ lại sơ đồ khách sạn ấy cho tôi. Tôi nói cả hai người đấy. – Vệ Lô Địch ném tập giấy trắng cùng bút chì về phía Trịnh Xuân Vinh. Đoạn, anh quay sang yêu cầu An Kỳ và Vệ Minh.
– Khách sạn Yvonne có hình dạng chữ L ngược, phần “đuôi” nằm bên phải, chính giữa là hồ bơi hình cánh bướm nằm đối diện với góc vuông của tòa nhà và một số tiểu cảnh trang trí khác, dọc theo đường đi hai bên. – Vệ Minh cắn cắn môi, cố gắng nhớ lại. – Phòng của bọn em nằm ở phần “đuôi”, cũng tức là ở tòa nhà thứ hai, phía bên phải. Vị trí của nó nằm đối diện với hai cái thang máy…
– Stop. Stop. – Trịnh Xuân Vinh đang vẽ được phân nửa, đột nhiên ngừng lại, ngẩng lên hỏi Vệ Minh. – Vậy tức là nó nằm ở phía bên phải? Còn thang máy kia nằm ở bên trái. Hai cái đều nằm ở cuối dãy hành lang và đâu mặt vào nhau phải không? Vậy thì thang bộ và thang thoát hiểm ở nơi mô?
– Thang bộ nằm thẳng đứng với góc vuông của tòa nhà, cũng tức là nó được sử dụng với mục đích làm ranh giới ngăn chia tòa nhà thứ nhất và tòa nhà thứ hai. Nó nằm ở phía bên trái, theo chiều kim đồng hồ. – An Kỳ nói.
– Có thang bộ ở đó sao hai người không đi, mà lại leo thang thoát hiểm hả? – Vệ Lô Địch nói xong, liền múc một muỗng kem dừa, đưa lên miệng ăn.
– Lúc ấy lối đi bị khóa, bọn em túng thế đành phải leo thang thoát hiểm cho lẹ.
– Cầu thang thoát hiểm nằm ở chỗ nào?
Vệ Minh vỗ trán mình một cái, cậu sực nhớ ra một chi tiết vô cùng quan trọng, mà mình nãy giờ quên nói:
– Phòng của bọn em tuy nằm ở phía cuối dãy, nhưng không được xây dính liền với hai căn bên cạnh, mà chừa hẳn thành một hành lang phụ, bề ngang khoảng chừng hai mét vuông. Hai bên đầu hành lang đều được lắp đặt lối thoát hiểm cả.
Trịnh Xuân Vinh bỏ tập tranh xuống, ngồi vét sạch số kem còn lại trong cốc, trong lúc chờ đợi hai người bọn họ nhớ ra thêm.
– Phòng của em là 404 à? – Vệ Lô Địch chống tay ngang miệng, anh nhăn mặt hỏi lại. – Hình như anh nhớ không có phòng nào có mã số giống thế.
– Vậy sao… – Vệ Minh nhàn nhạt đáp. Rồi bất thình lình, cậu thảng thốt kêu lên. – Anh ba! Tại sao lúc em kéo An Kỳ lên, bọn Khỉ Đột không thừa dịp mà tấn công nhỉ?
Vệ Lô Địch ngập ngừng nói:
– Chẳng lẽ… đám Khỉ Đột đó là người bên phía cảnh sát cải trang, nên mới không xuống tay nặng với em và An Kỳ. Để còn giữ mạng làm bằng chứng truy ra đường dây buôn lậu vũ khí… Mẹ kiếp thật! Chúng ta bị đưa vào tròng rồi!
– Anh ba yên tâm đi. Từ Xán không ngu đâu. Cậu ta thường hay mướn người theo dõi khách hàng trong vòng một năm, nếu có biến cố gì thì sẽ lập tức thông báo cho cậu ta hay. Chắc giờ này Từ Xán đã chuyển hàng sang khu vực khác rồi.
– Hy vọng là vậy… – Vệ Lô Địch thở dài. Đoạn, anh khởi động máy, điều chỉnh kính chiếu hậu, rồi lái xe đi. Đi đến một nơi mà anh nghĩ có thể tìm được Liễu Nhược Thần. Y đang nắm giữ một thứ hết sức tối mật mà anh có thể lợi dụng nó để bảo đảm an toàn cho Vệ Minh. Và cho cả anh nữa…
Vệ Lô Địch chở đám người Vệ Minh tới một nhà hàng Thái Lan để ăn trưa. Cũng là để giao dịch với người của Hàn Băng môn luôn.
Mọi người đồng tình gọi chung thực đơn, là Pad Thái và cơm cà ri xanh nấu với tôm càng. Bữa ăn sẽ do Vệ Lô Địch thanh toán. Còn nước uống sẽ do Trịnh Xuân Vinh trả.
Xui xẻo là hôm nay phó bang không có ở đây, nên anh đành gửi fax cho gã ta biết. Nội dung khá ngắn gọn, đại loại thông báo rằng Liễu Nhược Thần mất tích, cần mượn nhân sự đi tìm giúp. Chấm hết.
– Hả miệng ra.
An Kỳ đang loay hoay sử dụng tay trái trộn hủ tíu, thì bất ngờ Vệ Minh gắp một đũa hủ tíu từ trong đĩa của mình, đưa lên miệng bảo ăn.
– Được chưa? Cần chan thêm nước mắm hay bỏ ớt bột không? –
– … Vừa miệng rồi. Minh cũng ăn đi kẻo đói. – An Kỳ vừa nhai vừa đáp.
Vệ Minh khẽ nhếch miệng cười, rồi đưa phần của cậu cho An Kỳ ăn. Còn bản thân lại tiếp tục chan, trộn đĩa Pad Thái cho vừa miệng mình.
Chứng kiến cảnh tượng đó, Trịnh Xuân Vinh và Vệ Lô Địch hơi kinh ngạc một chút, rồi tiếp tục cắm cúi ăn.
‘Bé Minh. Em định bày trò gì nữa vậy?’ – Anh nhấm nháp một ít nước ép việt quất, thích thú suy đoán.
Trịnh Xuân Vinh vừa ăn vừa đọc đam mỹ. Uyên Ương Hồ Điệp mộng đã cập nhật chương mới từ ngày hôm qua rồi, mà hôm nay hắn mới có thời gian xem nó.
‘Không biết cô ấy có giận mình không nữa…’ – Hắn lo lắng nghĩ quẩn. Hai người cũng đã lâu không chat với nhau rồi.
Mạng xã hội là ảo, nhưng nỗi đau của Vênh Vênh là thật.
– Có cần tôi giúp gì nữa không? – Vệ Minh ăn xong phần Pad Thái, liền chuyển sang xơi tô cơm cà ri.
An Kỳ mỉm môi cười, anh nhẹ nhàng lắc đầu từ chối.
– Uống thuốc đi. Tôi tách sẵn hết rồi đấy. Phục vụ!
Nhân viên phục vụ nữ mau chóng đi đến, hỏi han xem cậu cần gì, rồi nhanh nhẹn đem cho An Kỳ một ly nước trắng.
– Uống thuốc mau đi, An Kỳ. Chúng ta còn phải đi đến một vài nơi nữa. – Vệ Lô Địch nói xong, anh uống cạn ly nước ép, rồi ngồi chờ An Kỳ uống thuốc.
An Kỳ nghe vậy, liền đem số thuốc trên bàn nuốt sạch.
Anh cũng mong muốn mình mau chóng lành lặn, để còn có thể trả ơn Vệ Minh.
Phải, là trả ơn Vệ Minh…
oOo
Vệ Lô Địch dẫn họ đi tới một vùng nông thôn tươi đẹp. Đó là quê nội của Mạc Ưu Đàm. Nơi này cách chỗ mà Vệ Minh sinh sống khoảng bốn tiếng, nếu đi bằng đường cao tốc.
Hiện giờ chú đang bận để tang Mz. M. Bà ấy đã chết cách đây hơn năm ngày, nghi do bị đầu độc nên dẫn đến tử vong. Tổ chức đã đặt ra giả thuyết cái chết của bà ấy có liên quan tới vụ hầu tòa sắp tới. Tức là liên quan tới đường dây rửa tiền và tham nhũng trong bộ máy cảnh sát. Tuy nhiên, tất cả chỉ đang là giả thuyết. Mọi chuyện vẫn đang được tiếp tục điều tra và khám xét.
Thảo nào ông chú mỏ nhọn mới vội vàng bỏ đi mà không nói một tiếng nào. Nếu như hôm nay Vệ Lô Địch không tình cờ ghé đến, thì chắc cũng không ai biết rõ nguyên nhân đâu.
– Cô Thần năm nay hơn chín mươi sáu tuổi rồi, nên sức khỏe kém lắm. Chỉ có một liều lượng nhỏ nọc độc của rắn mà đã chịu không thấu… – Mạc Ưu Đàm đầu đội khăn tang, hai mắt thâm quầng vì khóc suốt. Ba mẹ chú mất cách đây mười hai năm, nên mọi việc trong nhà lẫn của chú đều do Mz. M một tay quán xuyến. – Cô Thần khỏe rồi. Không còn lo chuyện thiên hạ nữa. Không còn bị người ta đàm tiếu là mụ đàn bà hám danh nữa. Ư hư hư…
Mạc Ưu Đàm bụm miệng, nước mắt của chú tuôn ra như mưa, miệng thì nấc lên thành từng tiếng.
Vệ Lô Địch lắc lắc đầu tội nghiệp, anh đỡ chú ngồi xuống, rồi lại lấy cho mỗi người ba cây nhang, đốt nhang tưởng niệm Mz. M.
Mạc Ngân Giang đến đây một mình, trước Mạc Ưu Đàm một ngày. Nàng mặc bộ áo liền quần màu đen, chân mang đôi giày vải nhung. Trên đầu cũng đội khăn tang như Mạc Ưu Đàm.
– Các người… đói thì xuống bếp lấy cơm ăn. – Tiếng nói nàng nghèn nghẹn, đứt thành từng quãng. – Tôi… nấu mâm cơm… cúng đó…
– Cô vất vả rồi. Cũng nên đi nghỉ ngơi đi. – Vệ Minh thở dài, nói.
Vệ Minh định gửi tiền phúng điếu, song chú nhất mực từ chối, không chịu nhận nó. Cậu đành phải đem cất lại vào bóp.
– Chừng nào hai người mới đem Mz. M đi chôn cất? – Trịnh Xuân Vinh thấp giọng hỏi thăm.
– Thứ năm tuần sau. – Hai người đồng thanh đáp, rồi ngớ ra nhìn nhau. Mạc Ngân Giang thấy thế, bèn nhường cho Mạc Ưu Đàm nói tiếp. – Thầy phong thủy bảo vậy.
– Ừm. – Vệ Minh cụp mắt, rồi bất chợt ngẩng lên nhìn di ảnh của Mz. M. Không hiểu sao, cậu cảm nhận được sự giải thoát trong đôi mắt đen láy của bà ấy.
Một đời oanh liệt, nay còn lại cũng chỉ là một nắm xương tàn nằm đơn độc trong chiếc quan tài lạnh lẽo…
oOo
Hồ mỗ có điều muốn nói:
Chuyện của Khải Khởi thì để mình viết bên kia – Em không phải cô gái Ngôn Tình.
Chuyện của Nhậm Đường thì để dành ý tưởng cho “Ai trọng sinh vào thân xác của tôi vậy?”.
Chuyện của Khanh Tân thì để từ từ sẽ viết cho rõ ở “Hiên Viên tông môn Hệ Liệt”.
Sắp tới sẽ viết phiên ngoại để làm rõ nội tâm của Vệ Minh. Hay nói cách khác là chuyện xảy ra trước khi An Kỳ xuất hiện. Và một phiên ngoại có H của Kỳ Thần. Nếu siêng sẽ làm thêm phiên ngoại của Minh Vân và Hà Tôn với của ông chú mỏ nhọn.
Yêu nhiều. <333