Chương 20: Hồi Bảy: Tạm nghỉ giải lao (a)
- Trang Chủ
- Tiệm Trà Sữa Của Tôi Toàn Là Dân Nằm Vùng Hệ Liệt - Tùy Tâm Sở Dục
- Chương 20: Hồi Bảy: Tạm nghỉ giải lao (a)
Trịnh Xuân Vinh ngoan ngoãn làm theo. Vừa làm vừa cười tủm tỉm, khiến cho cha hắn càng tức điên thêm.
– Khoanh tay lại! – Trịnh Nguyên Khanh rót trà vào tách, uống cho đỡ khát. La hét nãy giờ khiến ông đau hết cả họng.
“Phụttt.”
– Bình trà đó con chưa có súc…
“Xoảng.”
Trịnh Xuân Vinh vội vàng đứng dậy, kịp thời né được bình trà đang nhăm nhe “hôn” lên trán mình.
– Tại sao mày không… Khụ… Khụ… su… súc hả?
– Con đâu thể nào vừa súc vừa quỳ được chứ? – Trịnh Xuân Vinh quyết liệt chống chế tới cùng. – Ế! Ế! Ế! Cái khay đó là của mẹ mua đấy. Ba đập đi, mẹ về…
“Hừ.” – Trịnh Nguyên Khanh sực nhớ ra, ông hừ lạnh, rồi để lại chỗ cũ thật cẩn thận.
– Mày đi đâu vậy?
– Một giờ trưa nay con phải có mặt tại đồn để lấy cung. Nên giờ phải đi chuẩn bị trước. – Trịnh Xuân Vinh dùng chổi quét mảnh vỡ của bình trà, gom tạm vào một góc. Rồi xin phép cha lên lầu sửa soạn trang phục.
– Này, không ở lại dùng cơm với vợ chồng tao hả? – Trịnh Nguyên Khanh giật mình hỏi. Thằng con đi làm việc quanh năm suốt tháng khiến hai ông bà phải sống quạnh quẽ trong ngôi biệt thự sang trọng này.
– Chiều nay con sẽ về nhà dùng cơm với ba mẹ. – Trịnh Xuân Vinh gãi gãi đầu, khẽ cười đáp.
– Nhớ về đấy. Mẹ mày đi chợ mua gà nấu cháo với nấm mối ngon lắm. – Trịnh Nguyên Khanh buồn bã nhắn nhủ. Con trai ông lớn rồi, chẳng còn chịu tò tò theo đuôi ông như hồi thơ bé nữa.
oOo
Viên Thùy húng hắng cất giọng hỏi:
– Anh Vinh. Anh có thể trình bày cho tôi về sự việc xảy ra ngày hôm qua một cách chi tiết được không?
– Không. Bởi vì tôi chỉ được nhờ đến đó sửa máy phát điện bị hư dưới tầng hầm khách sạn mà thôi. Chứ không hề biết đó là cái gì hết.
– Vậy tại sao anh lại biết đó là “Bom” hả? – Hai tay Viên Thùy đan vào nhau, anh nhướng mày, hỏi.
– Sửa đến nửa chừng thì anh Địch mới gọi điện thông báo cho tôi biết đó là bom. Tôi hoảng quá nên liều mạng làm đại.
– Anh làm theo hướng dẫn của ai? – Viên Thùy khoanh tay, ngả người ra sau ghế cho đỡ đau lưng và cất tiếng hỏi.
– Làm theo hướng dẫn của bản thân tôi thôi, không liên quan tới anh Địch đâu. Nhưng ai ngờ nửa chừng mới phát hiện là trò đùa của ảnh.
‘Mồm mép trơn tru như bôi mỡ.’ – Viên Thùy vừa hý hoáy ghi lại lời khai của Trịnh Xuân Vinh, vừa âm thầm cảm thán.
– Vệ Lô Địch bao nhiêu tuổi mà không biết đem “Bom” ra làm trò đùa là một việc hết sức ngu xuẩn hả? – Viên Thùy nghiêm giọng trách cứ.
– Tôi thay mặt anh ấy xin lỗi anh. Tính tình anh Địch là vậy đấy. Thích đùa dai và đôi khi cũng hơi quá lố một chút.
– Cảm phiền anh cho tôi xem nhật ký cuộc gọi ngày hôm qua. – Viên Thùy bỏ ngoài tai lời xin lỗi không có một tí gì gọi là chân tình của Trịnh Xuân Vinh, anh lạnh tanh nói. – Có một số chuyện tôi cần phải xác minh trước mắt.
Trịnh Xuân Vinh nhiệt tình đưa điện thoại cho Viên Thùy kiểm tra, sau khi đã đăng nhập vào máy.
Vào khoảng 3:19 phút, hắn đã thực hiện cuộc gọi đến sở cảnh sát địa phương, đơn vị phụ trách khu vực ấy là của Lương Kình, chắc là để báo cáo về vụ việc trên nhỉ?
Cuộc gọi thực hiện ba lần. Lần dài nhất kéo dài hơn hai mươi phút, song vẫn không có ai ở đó bắt máy. Chuyện này đã được người của Phạm Đình Vân điều tra vào tối ngày hôm qua, sau khi đã áp tải xong đám người Vệ Minh về đồn.
‘Lại là Lương Kình!’ – Viên Thùy điên tiết nghĩ. – ‘Bất cứ chuyện gì ông ta cũng nhúng mũi vào. Lương Hảo chắc chắn cũng có dính dáng trong vụ việc này.’
Chiếc điện thoại được trả về cho chủ nhân của nó. Một cách thật là bất đắc dĩ. Bởi vì Viên Thùy vẫn còn muốn giữ lại nó để nghiên cứu thêm. Song luật pháp cho phép đương sự có quyền từ chối giao nộp thiết bị điện tử cá nhân cho cơ quan điều tra, khi chưa có bằng chứng chứng minh họ có liên can hay phạm pháp; nên anh tự hiểu Trịnh Xuân Vinh sẽ không dại gì mà đưa nó cho mình đâu.
– Mời anh viết cho tôi tờ tường trình về sự việc xảy ra ngày hôm qua. Nếu như có điều chi mà anh cảm thấy có liên quan tới sự việc này, vui lòng ghi nó ở mục Năm giùm tôi. – Viên Thùy bưng tách cà phê lên uống. Mọi thứ ở trên đời giống hệt như tách cà phê này vậy, đường trắng thì sẽ hoà tan với nước cà phê nóng, nên nhìn bằng mắt thường không thể nào biết nó ngọt hay không. Ngoại trừ khi pha nó với nước cà phê lạnh, sự lợn cợn và vón cục của hỗn hợp cà phê và đường trắng, sẽ hiện ra ngay trong tích tắc.
Đám người Vệ Minh cũng y hệt thế, đời sống sinh hoạt cá nhân vô cùng bình thường. Bạ đâu cũng có thể tóm được vài người có hoàn cảnh tương tự họ. Cha mẹ mất sớm, con cái chậm phát triển, kẻ có tài nhưng không gặp thời nên đành chui tạm vào một cái quán trà sữa tầm thường để kiếm tiền trang trải cuộc sống,… Vân vân và mây mây… Song tới khi giáp mặt với họ, Viên Thùy mới ngộ ra những điều mà bấy lâu nay đã bị che giấu dưới lớp vỏ bọc đơn điệu kia: Vệ Minh hoá ra rất giỏi võ và sử dụng vũ khí cực kỳ thành thạo; Trịnh Xuân Vinh là con nhà giàu chính hiệu, vậy mà ai cũng nghĩ hắn nghèo rớt mồng tơi; Kiều Đan Liên ban ngày là võ sư Tán thủ đạo, còn ban đêm là chủ quán Les Bar nằm trên đường FR. Chỉ còn lại An Kỳ và Vệ Lô Địch, là Viên Thùy không biết mà thôi.
‘Mẹ kiếp thật! Mình hận môn Văn.’ – Trịnh Xuân Vinh mặt nhăn mày nhó, cố viết cho xong tập hồ sơ này, để còn được đi về.
Bộ hồ sơ tường trình gồm sáu trang, dài chắc xấp xỉ bài văn nghị luận mà hắn đã làm khi còn học Đại học Công nghệ thông tin.
– Anh có vẻ không thích môn Văn nhỉ? – Viên Thùy ngờ vực, tiến tới chỗ ngồi của Trịnh Xuân Vinh dò xét thử.
– Hừ. Đã sinh tôi ra, sao mà còn sinh môn Văn ra thế. Thà cứ đơn giản như môn Toán có phải tốt hơn không?
‘Chữ xấu hơn cả cua bò nữa. Phen này mình lại phải tốn không ít tiền mua thuốc nhỏ mắt rồi.’ – Viên Thùy cúi đầu nhìn Trịnh Xuân Vinh viết chữ.
– Này, có phải tư thế của chúng ta hơi thân mật đúng không? – Trịnh Xuân Vinh bất ngờ ngừng viết, hắn ngẩng đầu lên hỏi.
– … Ừ thì có một chút. – Cơ thể của Viên Thùy đang dán sát vào tấm lưng to rộng của Trịnh Xuân Vinh. Cơ hồ như muốn dính vào đó luôn vậy. Ban nãy lo căng mắt “phân tích” xem hắn viết cái gì, mà anh rướn người lên riết thành ra cái tư thế này luôn.
Viên Thùy giả vờ lại uống cà phê cho đỡ ngượng.
“Khụ… Khụ…”
‘Sặc luôn rồi.’ – Trịnh Xuân Vinh “hốt” mấy lọn tóc lòa xòa trước trán thành một túm, rồi cột bằng sợi dây chun cotton màu xám tro. Khuôn mặt tuấn mỹ khẽ ánh lên chút nét khoái chí lạ kỳ. – ‘Cũng tại mình đẹp trai quá mà. ‘
– Viết xong chưa? Xong rồi hả? Xong rồi thì về đi. – Viên Thùy khoát khoát tay đuổi Trịnh Xuân Vinh đi. Chỗ dưới của anh “cứng” rồi, cần phải kiếm đường “giải phóng” gấp…
– Anh có sao không? – Trịnh Xuân Vinh nhếch miệng cười trêu chọc.
– Biến!
Trịnh Xuân Vinh chỉnh chỉnh kính mắt, hắn khẽ đảo mắt nhìn về phía Viên Thùy, rồi ngọt ngào khuyên răn:
– Xuất tinh sớm là dấu hiệu cảnh báo tuyến tiền liệt có vấn đề đấy. Tôi có một người bạn mở phòng khám nam khoa ở gần đây. Khám và chữa bệnh cũng “tận tâm” lắm. Thiết nghĩ anh nên đi đến đó một chuyến xem sao. Danh thiếp tôi để trên bàn, anh lại lấy nhé.
– … Ừm…
‘ “Tận tâm” đến nỗi đưa bệnh nhân lên giường, rồi khám từ đầu đến chân luôn.’ – Hắn vừa rời khỏi phòng hỏi cung, vừa tà ác nghĩ.
…
Lang Quân Tử dùng đũa kẹp miếng gà kho gừng, đưa lên miệng nhai ngon lành. Rồi bưng bát cơm, và lấy và để. Sau đó đặt bát cơm xuống, cầm hộp canh khổ qua ăn. Bữa trưa của y thế là đã xong.
“I gonna bad boy… I wanna bad bad boy…”
– Vênh Vênh hả. Gọi tao có chuyện gì không? – Lang Quân Tử vuốt màn hình điện thoại, rồi đặt nó xuống mặt bàn. Vừa dùng canh vừa tán gẫu với tri kỷ của mình.
– Mùi canh khổ qua bay qua tới tận bên đây… – Trịnh Xuân Vinh ngán ngẩm nói. – Ngày nào cũng ăn mà chưa chết vì tụt huyết áp hả???
– Mẹ! Khỏi trù ẻo ông. Huyết áp tao rất tốt, nên ăn bao nhiêu cũng méo sợ. – Lang Quân Tử nhai nhồm nhoàm miếng khổ qua nhồi thịt trong miệng.
– Mày ở một mình đúng không?
– Biết rồi mà còn hỏi nữa. – Lang Quân Tử cười meo meo, đáp. Một kẻ “sói đội lốt cừu” như y đâu thể nào ăn tục uống tằng trước mặt người khác được chứ. Y vốn dĩ sĩ diện hão mà, nên không muốn ai thấy mặt xấu của mình hết.
– Tao có con mồi mới cho mày nè. – Trịnh Xuân Vinh điều chỉnh nhiệt độ trong xe xuống, sau đó mới chịu nói tiếp. – Là điều tra viên, dễ thương lắm. Chắc trạc tuổi tao với mày. Lên kế hoạch trước đi, trả thù giúp tao…
– Trả thù? Trả thù vụ gì thế?
– Nó bắt tao viết cái sớ Táo Quân dài vạn dặm. – Mặc dù Trịnh Xuân Vinh thường ngày cào phím ép người khác đăng chương mới, song tới lượt hắn thì… Ha ha ha…
Đừng hòng “vắt” được một từ! Cho nên ai lỡ xui rủi đụng trúng điểm này của hắn, thường có kết cục chả mấy khi tốt lành.
Lang Quân Tử không cần nghe hết, cũng đủ hiểu rồi. Nên nói vài câu hứa hẹn với hắn, rồi cúp máy, tiếp tục dùng bữa.
‘Viên Thùy sao? Cái tên nghe cũng dễ thương đấy chứ? Không biết mặt mũi như thế nào nữa. Hồi hộp quá đi mất…’ – Lang Quân Tử rót nước uống, cái đuôi sói càng ngày càng lộ ra theo từng dòng suy nghĩ của y…
oOo
Đám người Vệ Minh được thả ra trong cùng ngày hôm đó. Nhanh đến một cách đáng ngờ. Tuy vậy, bọn họ đã ăn khổ đủ rồi. Để về nhà tính toán tiếp đi!
Mạc Ưu Đàm, Tôn Bách Nhật, Liễu Nhược Thần đều không cánh mà bay. Hiện giờ hai cha con họ Triệu cùng với anh em trong bang đang chia nhau đi tìm kiếm họ. Đường Trí Nghĩa bận bịu việc gia đình, nên không thể tới hỗ trợ cho Vệ Minh được. Rốt cuộc bên cạnh cậu lúc này đây chỉ còn lại đúng hai người: Vệ Lô Địch và Trịnh Xuân Vinh. An Kỳ đang bị thương nặng nên không được tính vào hàng ngũ giúp đỡ cậu. Sói Cái và Chó Điên thì thuộc phe anh, nên cậu không có thiện cảm mấy đối với họ.
Vệ Khương và hai anh em họ An được giao cho ba mẹ Trịnh Xuân Vinh chăm sóc trong hai ngày nay. Vì vậy cậu cũng bớt đi phần nào gánh nặng trên vai.
Buổi tối hôm ấy cả bọn quây quần bên mâm cháo gà nấm mối do Trịnh Khả nấu. Bà cưng chiều ba đứa nhỏ vô cùng, sợ ăn không đủ ngon miệng nên chần thêm trứng cho chúng dùng.
– Boo. Ăn thêm gỏi gà không con? Để nội đi gắp cho. – Trịnh Khả nhìn đĩa gỏi gà trống trơn, bà cất giọng ân cần hỏi. Đoạn, bà quay sang hai anh em họ An, nói. – Hai con muốn ăn thêm bánh quẩy không? Để nội xắt cho.
– Ch… cho B… Boo… – Vệ Khương hớn hở nhắc.
– Rồi, rồi. Nội biết mà. Cục cưng đợi một chút nha. – Trịnh Khả rút khăn giấy ra, lau miệng giùm Vệ Khương. Bà đợi ngày con trai cưới vợ chắc không nổi quá, vì cái tính của hắn lông bông quá trời, chỉ riêng công việc trong quán trà sữa cũng ngốn bộn thời gian hết rồi.
Vệ Minh gắp cái đùi gà bỏ vào tô của An Kỳ, cậu ngọt nhạt nói:
– Tẩm bổ cho tốt. Rồi đi làm trả nợ cho tôi. Gần hai mươi vạn chứ không ít đâu…
Rồi cầm cái bánh quẩy, chấm chấm cháo, rồi đưa lên miệng, từ tốn nhai.
An Kỳ vờ như không nghe thấy, anh cắn cái đùi gà ngon lành. Sau đó cảm thán:
– “Thịt” ngọt thật đấy. “Nấu” lâu càng ngon hơn nhỉ, Vệ Minh?
– Phải đấy. Gà nấu lâu mới ngon. Nấu cẩu thả dai nhách, ăn đau cả răng. – Trịnh Khả vô tư khoe tay nghề nấu nướng của mình, mà không biết rằng, vốn dĩ câu nói của An Kỳ không hề có hàm ý như vậy.
Chỉ có hai đương sự là biết, nó nhắc tới chuyện gì mà thôi.
Vệ Minh đột nhiên nhớ đến khung cảnh tối ấy hai người tắm chung. Cậu cười nhạt, rồi lẳng lặng ăn tiếp. Mặc kệ ánh mắt An Kỳ đang đổ dồn về phía mình.
Đầy sự “thâm tình” đến nỗi khó mà diễn tả ra cho hết được…
oOo
Hồ mỗ có điều cực kỳ quan trọng cần phải nói trước:
Đây là thời không giả tưởng, không phải Việt Nam, nên bộ máy chính trị hoàn toàn khác. Có đa đảng, có biểu tình, có rửa tiền,… Và cái khác nhiều vô số kể.
Thỉnh mong mọi người không đánh đồng với thế giới thực nha.
Yêu nhiều. <333