Chương 10: Ta Yêu Nàng
Nàng vừa bảo vệ ta.
Nghĩ rồi Hoạn Thư lại lộ ra nụ cười rạng rỡ khi nào không hay.
– —
“Lão gia người bớt giận”
“Tên tiểu quan sai nhỏ bé lại dám bắt nữ hài tử của ta sao” vừa nói Hoạn lão gia vừa đập tay vào bàn.
“Lão gia người tính làm sao” Hoạn phu nhân một bên cũng lo lắng mà hỏi phu quân mình.
“Ở đây cách xa Lưu Vân Trấn, cần mười ngày mới đến nơi, nếu nàng có mệnh hệ gì thì hắn cũng không yên với ta” Hoạn lão gia vừa nói vừa tức giận lo sợ cho con mình sẽ bị ngược đãi.
“Nếu không nhờ Thúc Thủ ta cũng không biết nàng bị bắt đi” Hoạn phu nhân vừa nói cảm thấy nên đi cảm ơn hắn.
Hoạn lão gia nghe phu nhân nói xong liền gật đầu rồi ra lệnh “Các ngươi thu dọn ngày mai lên đường đến Lưu Vân Trấn”
– —
Tại gian phòng Thúy Kiều nằm trên bàn mà ngủ quên, tiếng cửa đẩy ra nhẹ nhàng một thân ảnh từ từ bước vào.
Thúy Kiều trên bàn còn ngủ chưa tỉnh, người này khẽ ngồi xuống bàn. Thấy giai nhân đang ngủ khẽ lấy tay chọt chọt vào má nàng
Má nàng mềm mại thật
“Ưm” người trong mộng khẽ tỉnh thấy người trước mắt không rõ ràng nàng định la lên nhưng người đó lại nhanh hơn một bước lấy tay bịt miệng nàng lại rồi nói:
“im lặng là ta Hoạn Thư đây, nàng đừng sợ” nói rồi từ từ buông lỏng tay ra khỏi miệng nàng.
“Ngươi…ngươi sao lại ra được đây” Thúy Kiều thắc mắc mà hỏi nàng.
“Bí mật” nói rồi cầm lấy đèn dầu mà đốt lên.
“Thật chất là ta dụ tên quan binh lại gần rồi đánh ngất hắn lấy chìa khóa hắc hắc” Suy nghĩ của Hoạn Thư
Đèn dầu được đốt ánh sáng vàng nho nhỏ chiếu lên gương mặt xinh đẹp của Thúy Kiều làm Hoạn Thư trong lòng có chút không kiềm được, khẽ kéo nàng lại gần mình.
Càng ngày,….càng ngày càng gần lại. Thúy Kiều cũng chưa có phản ứng gì thì lúc này một vật mềm mại khẽ đặt lên môi nàng. Đôi môi hai người chạm nhau vị ngọt lan tỏa khiến Hoạn Thư không kiềm được mà khẽ liếm lấy.
Thúy Kiều từng trận run rẩy, không còn khí lực hai chân bủn rủn đứng không vững liền ngã khụy xuống đất. Hoạn Thư liền có lòng tốt nhấc nàng lên giường thì giọng nói Thúy Kiều khàn khàn vang lên
“Â..n ngươi khô..ng được làm bậy!” trong lời nói có chút rên rỉ, càng kích thích lấy Hoạn Thư.
Hoạn Thư nàng biết không được lấy mất sự trong trắng của Thúy Kiều, nàng liền kiềm nén lại dục vọng của mình mà đứng dậy nói
“Ân ta xin lỗi, là do ta không đúng”
“Ngươi, tại sao lại làm như vậy đối với ta”
“Vì sao à, nàng muốn biết?”
“Đúng vậy”
Trai tim Hoạn Thư đập liên hồi, cảm xúc trong lòng nôn nao khó tả. Nàng môi mấp mấy vài tiếng. Rồi đột nhiên nhéo vào mặt mình làm Thúy Kiều có chút sợ.
Vừa nghĩ tim nàng đập rộn ràng mặt bắt đầu đỏ bừng. Cuối cùng cũng nói ra: “Bởi vì, ta yêu nàng!”
– ——————