Chương 17
Tổ tiết mục đã đặt trước cho hai người chỗ ở một quán ăn, hiện giờ đúng lúc đến giờ hẹn.
Hàn Thư Đồng ừ một tiếng rồi lái xe ra khỏi bãi đậu.
Phản ứng của Chu Tế nằm trong dự kiến, nàng tự nhận lời nói của mình rất mập mờ, giống một lời thông báo hơn. Nhưng đối với Chu Tế, một người không biết suy nghĩ của nàng, câu nói này chỉ đơn giản là một lời bình thường, không có hàm ý, không có gì đặc sắc.
Nhưng phản ứng của Chu Tế lại lần nữa khiến Hàn Thư Đồng cảm thấy đáng yêu, nàng dành một góc nhỏ trong đáy lòng, tích tụ từng chút một sự đáng yêu của người này, dồn vào một chỗ, để mỗi lúc đêm khuya khi đau khổ không thể kiềm chế được nữa, những thứ này sẽ giúp nàng khắc chế bi thương.
Đến quán ăn, trận mưa rào đã hóa thành vài giọt nước bay lất phất, không cần thiết phải bung dù.
Tuy vậy, Chu Tế sau khi xuống xe vẫn bung dù cho Hàn Thư Đồng, ngay khi Hàn Thư Đồng đưa tay muốn đón lấy cán dù từ tay nàng, Chu Tế né ra.
Nàng chớp chớp mắt với Hàn Thư Đồng, nói: “Lần này đến lượt mình.”
Sau đó che hơn một nửa phần dù bên người Hàn Thư Đồng, giống như ban nãy người này làm với nàng.
Hàn Thư Đồng có để ý, nhưng trong lòng nàng không có nổi một chút vui vẻ, ngược lại chỉ toàn chua xót.
Hành động của Chu Tế như vậy chỉ chứng minh nàng không muốn thiếu nợ ai bất cứ điều gì. Nếu đổi lại là người khác làm vậy với nàng, Chu Tế cũng sẽ vì người đó mà bung dù hệt như vậy.
Hàn Thư Đồng thật sự rất hiểu Chu Tế, Chu Tế quả thật đã nghĩ như vậy.
–
Tổ tiết mục đã đặt bàn trước cho hai người, cho nên sau khi vào quán phục vụ lập tức đưa bọn họ lên lầu.
Bàn ăn rất lớn, đủ ngồi khoảng bảy, tám người, ngoài Chu Tế và Hàn Thư Đồng, thêm mấy vị đạo diễn nữa là vừa đủ phòng.
Có thể là do uống trà nóng, sau khi gọi đồ ăn Chu Tế nói với Hàn Thư Đồng: “Mình đi vệ sinh một chút.”
Hàn Thư Đồng lập tức đứng dậy. “Chúng ta cùng đi.”
Hai người cứ vậy một trước một sau rời khỏi phòng, để lại mấy nhân viên công tác hai mặt nhìn nhau.
Một lát sau.
Chu Tế đang đứng trước bồn rửa tay, cúi người nhìn dòng nước trên tay, một âm thanh quen thuộc từ phía sau vang lên: “Chu Chu?”
Chu Tế ngẩn ra, ngẩng mặt lên liền nhìn thấy Nhan Mộng Nặc trong gương.
Người phụ nữ này hôm nay để tóc xoăn hất sang một bên, son môi màu cherry, khuyên tai dài tua rua.
Vẫn là bộ dáng như cũ, quyến rũ yêu nghiệt.
“Nhan tổng.” Chu Tế vẩy nước trên tay, chào.
Nhìn người kia không thèm cười một cái, Nhan Mộng Nặc ngược lại cười phá lên, chìa tay vào bồn rửa tay của Chu Tế, vừa rửa vừa nói: “Đã lâu không gặp, bảo bối hình như lại gầy đi rồi.”
Chu Tế nhìn hai bên bồn rửa trống không, không rõ dụng ý của Nhan Mộng Nặc khi chen qua dùng chung bồn với nàng là gì.
Chu Tế dịch sang một bên, nới rộng khoảng cách với Nhan Mộng Nặc.
Nhan Mộng Nặc chú ý đến hành động của Chu Tế, nhưng cô không nói gì mà nhìn nàng hỏi: “Rửa tay xong còn không đi, không phải là đang đợi chị đấy chứ?”
Không đợi Chu Tế đáp lời, Nhan Mộng Nặc lại nói tiếp: “Đúng rồi, chị có tin tốt muốn nói cho cưng nghe, không biết cưng có muốn nghe không.”
Chu Tế vén tóc. “Thật sự là tin tốt?”
Nhan Mộng Nặc gật đầu. “Đương nhiên.”
“Không nghe vẫn là tốt nhất.”
“Cũng đúng, dù sao cấp trên mới cũng sẽ nói với cưng thôi.” Nhan Mộng Nặc nhìn Chu Tế. “Ký hợp đồng với công ty mới, cảm giác thế nào?”
Chu Tế lại nhớ đến mấy ngày trước Nhan Mộng Nặc biết chuyện nàng quay chương trình, nhạt nhẽo nói: “Quả nhiên không có chuyện gì giấu được Nhan tổng.”
Vốn tưởng Nhan Mộng Nặc sẽ giải thích gì đó giống lần trước, không ngờ cô vươn tay chọc chọc cánh tay phải của Chu Tế, nói: “Biết vậy thì tốt.”
Động tác này rất quen thuộc.
Lần trước đến công ty ký hợp đồng, khi nhìn thấy Chu Tế La Thủy Thu cũng đã làm động tác này với nàng.
Đột nhiên Chu Tế lại nhớ đến cuộc nói chuyện lần trước với La Thủy Thu, nàng theo bản năng hỏi: “Nhan tổng biết La tổng sao?”
Khóe miệng đang mỉm cười của Nhan Mộng Nặc cứng đờ, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại như cũ, không ai phát hiện ra sự biến hóa này.
Cô hỏi: “Vì sao lại hỏi vậy?”
Câu hỏi đã đặt ra Chu Tế mới thấy không ổn, nghe Nhan Mộng Nặc hỏi lại nàng lắc đầu nói: “Không có gì.”
Cứ tưởng đề tài này sẽ cứ vậy mà trôi qua, ai ngờ Nhan Mộng Nặc khẽ cười một tiếng, vừa lấy son ra bổ trang lại gương mặt, vừa nói: “Có phải lúc kí hợp đồng cô ấy hỏi em về chị? Sau đó em cũng hỏi giống ban nãy, nhưng cô ấy lại trả lời chưa từng nghe qua người này?”
Chu Tế càng nghe càng sửng sốt, nàng biết Nhan Mộng Nặc biết nàng ký hợp đồng quay chương trình, đó là bởi vì cô ấy quen biết nhiều người trong giới, không gì có thể giấu được cô ấy.
Nhưng vấn đề là hiện tại, sao đến cả lịch sử trò chuyện của nàng và La Thủy Thu cô ấy cũng biết vậy?
Chu Tế bắt đầu hoài nghi điện thoại của nàng có phải bị theo dõi không.
Nhan Mộng Nặc bổ trang xong xuôi cũng không thấy Chu Tế trả lời, cô cười nói: “Xem phản ứng của em như vậy, hẳn là chị đoán không sai.”
Chu Tế lấy lại tinh thần, gật đầu. “Ừ.”
Nhan Mộng Nặc soi gương, nghịch tóc, sau đó lơ đãng nói ra một câu: “Thật ra cũng không quen biết gì, chỉ là bạn gái cũ mà thôi.”
Cũ…
Cái gì cũ?
Bạn gái cũ?
Chu Tế lại một lần nữa sửng sốt.
Bởi vì đều là người quản lý công ty, nàng còn tưởng bọn họ là đối thủ một mất một còn nhìn nhau không vừa mắt, không nghĩ đến… So với đối thủ một mất một còn còn nghiêm trọng hơn, chính là bạn gái cũ.
Nhan Mộng Nặc bị phản ứng của Chu Tế chọc cười, đang chuẩn bị nói gì đó thì thấy trong gương lại xuất hiện một người khác.
Nhan Mộng Nặc khôi phục lại đứng đắn trong một giây, cô xoay người phất phất tay với Hàn Thư Đồng xem như chào hỏi.
Hàn Thư Đồng không nói gì, chỉ gật đầu với Nhan Mộng Nặc, đi đến bên cạnh Chu Tế rửa tay.
Nhan Mộng Nặc thấy thế quay đầu nói với Chu Tế: “Bảo bối, chị còn có khách hàng đang chờ, đi trước đây, có thời gian nói tiếp.”
Nói xong liền rời đi.
Mà khi Nhan Mộng Nặc nói ra hai chữ ‘bảo bối’, động tác rửa tay của Hàn Thư Đồng khựng lại, mãi đến khi Chu Tế gọi nàng mới tiếp tục.
Trở lại bàn ăn, trong lòng mỗi người đều có tâm sự, số cuộc trò chuyện đã ít càng thêm ít.
Trong lòng nhân viên quay chụp buồn bực: Vì sao đi vệ sinh xong một chuyến cảm giác hai người đã thay đổi rồi? Chẳng lẽ đã phát sinh chuyện gì sao?
Đúng vậy.
Chu Tế còn chưa hoàn hồn với chuyện Nhan Mộng Nặc và La Thủy Thu trước đây là người yêu.
Hàn Thư Đồng thì còn canh cánh hai chữ ‘bảo bối’ Nhan Mộng Nặc phát ra kia.
Nhìn Chu Tế cũng không có phản ứng gì với danh xưng này, có lẽ trước đây rất lâu Nhan Mộng Nặc đã bắt đầu gọi nàng như vậy rồi, đến mức Chu Tế đã quen.
Nghĩ vậy, Hàn Thư Đồng nhìn về phía Chu Tế, do dự vài giây gọi: “Cô giáo Chu.”
“Ừm?”
Hàn Thư Đồng muốn hỏi Chu Tế có cảm xúc gì với Nhan Mộng Nặc hay không, nhưng lời nói đến bên miệng rốt cuộc lại thành: “Rau rất ngon, cậu ăn nhiều một chút.”
___________________________________________
Chăm chỉ chăm chỉ