Chương 70
Cao chuyên không có không khí Quốc tế Thiếu nhi gì. Dù sao mọi người vừa nhập học đã tương đương với bước một chân vào xã hội, nửa năm sau sẽ bắt đầu học cách sống xả thân liều mạng.
Còn phải xử lý cảm xúc tiêu cực của nhân loại mỗi ngày, thứ phải đối mặt đều là chú linh hình thù kỳ quái.
Chẳng ai lại đi nhớ, hoặc là nói, dù có nhớ cũng sẽ không để ý đến ngày lễ thuộc về thiếu nhi vô ưu vô lự và người trưởng thành đầy tính trẻ con này.
À, trừ người nào đó.
“Báo cáo vị trí của các em.” Giọng nói trầm tĩnh lý trí của nam nhân có lẫn tiếng dòng điện nhỏ đến không thể phát hiện được, truyền đến những vị trí khác nhau trong trường.
“Số 1 đã vào chỗ.”
“Số 2 cá hồi!”
“…Sao các cậu lại phối hợp đến vậy chứ?”
Zen’in Maki ngồi trong phòng học, nhìn hai cậu bạn học người này tích cực hơn người kia bên cạnh, hữu khí vô lực mà trợn trắng mắt.
“Số 3, báo cáo vị trí của em.” Giọng nói trong tai nghe mini không hề dao động mà nhắc nhở.
“…Số 3 đã vào vị trí.” Cô lại trợn trắng mắt.
Sasuke vô niệm vô tưởng ngồi trên cây cử cao lớn phía sau Gojo Satoru, cúi đầu nhìn nam nhân tóc trắng cầm điện thoại, dáng vẻ nghiêm túc xác nhận rằng tất cả đã chuẩn bị xong xuôi.
Hoàn toàn không cần thiết.
Đâu cần để người khác nghe được đoạn đối thoại giữa hai người, chỉ cần để lộ tin tức ra ngoài là được.
Y cảm thấy Gojo Satoru chỉ là nghĩ nhiều lại nghiện diễn kịch, nhân lúc học sinh năm Hai còn ở đây mà chơi một lần đàng hoàng. Dù sao qua một thời gian nữa, mấy cô cậu Zen’in Maki sẽ phải rời Cao chuyên.
—Chủ nhiệm lớp hiện tại của bọn họ, Kusakabe Atsuya, sẽ dẫn ba người đến vùng Kyushu, bắt đầu nhiệm vụ dài hạn tầm hai tháng.
Đây xem như là hạng mục ngầm của Cao chuyên.
Mỗi khi đến mùa chú linh tiến hoá* thế này, Hiệp hội đều có một lưu trình ứng phó.
Đầu tiên là các chú thuật sư từ cấp Một trở lên tăng ca điên cuồng, tiến hành thanh tẩy hết mọi chú linh cấp cao do các ‘cửa sổ’ từ khắp Nhật Bản báo lên, sau đó các chú thuật sư còn lại và người do Cao chuyên phái đi sẽ dọn dẹp thêm một bước nữa.
Vì vậy, cả tháng này Gojo Satoru gần như đều chạy tới chạy lui bên ngoài, thời gian ở tại Cao chuyên ít đến đáng thương. Lượng nhiệm vụ trong tay Sasuke vốn không tính nhiều, nhưng rồi việc thử nghiệm nhẫn thuật Không gian xảy ra vấn đề, ngay sau đó đã bị Gojo Satoru nhét kín mít tuần cuối của tháng Năm bằng đủ loại nhiệm vụ to to nhỏ nhỏ.
—Nếu hồi phục rồi thì giúp tôi làm thêm chút nhiệm vụ đi, tôi tăng ca mệt quá à. Gojo Satoru nói vậy, nhìn chằm chằm Sasuke, rất có ý tứ là nếu y không đồng ý thì sẽ đi theo y mãi.
Sasuke cảm thấy danh dự của mình vẫn luôn rất tốt, đối phương không cần phải bày ra dáng vẻ phòng hờ, sợ y lén thử nghiệm nhẫn thuật như vậy.
Nhưng nể tình Gojo Satoru thật sự có hơi không cao hứng, hơn nữa gần như ngày nào cũng phải làm việc liên tục, y miễn cưỡng cam chịu hành động của hắn, gần đây không đến trường nữa mà mỗi ngày đi xử lý nhiệm vụ, giúp Gojo Satoru giảm bớt chút gánh nặng.
Tuy Gojo Satoru không được nhẹ nhàng hơn tý nào, Ieiri Shoko lại nhẹ nhàng hơn không ít.
Tóm lại, mỗi năm từ cuối tháng Năm đến đầu tháng Sáu, các học sinh năm cao đều sẽ lấy khu vực làm đơn vị mà tiến hành ‘thực tiễn xã hội’ khoảng hai đến ba tháng, dọn dẹp Nhật Bản từ đầu đến đuôi. Phỏng chừng ít nhất phải chờ cho qua khoảng thời gian này, số lượng chú linh không còn tăng mạnh nữa thì bọn họ mới được về.
Cho nên Gojo Satoru mới tranh thủ chọn ra một ngày trước khi những học sinh này rời đi, lôi kéo Sasuke đến ‘sân khấu’ hôm nay.
Có trời mới biết hắn chuẩn bị tai nghe mini và kế hoạch hành động từ khi nào.
Sasuke cũng không muốn phối hợp với hắn cho lắm.
Nam nhân tóc trắng cúp máy, sự nghiêm túc trên người lập tức biến mất.
Hắn xoay điện thoại, quay người, bịt mắt treo trên cổ, mắt sáng lấp lánh vẫy tay với Sasuke.
“Đừng ngồi cao vậy mà,” Gojo Satoru ngửa đầu nhìn thiếu niên hận không thể chạy lên ngọn cây trốn khỏi hoạt động kế tiếp, tâm tình sung sướng cất điện thoại đi, “Mau xuống nào, chúng ta gấp thời gian lắm á~”
Có gì mà gấp thời gian…
Sasuke nghĩ đến cái thứ gọi là ‘kịch bản’ Gojo Satoru đưa y sáng nay.
Lời kịch cẩu huyết, tình tiết nhạt nhẽo. Y cực độ hoài nghi một sở thích lớn của Gojo Satoru là xem phim giờ ngọ** nên mới có thể suy một ra ba rồi dùng cho việc này.
Sasuke trầm mặc do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn không nói gì, nhanh chóng nhảy xuống trước mặt Gojo Satoru.
Tháng Sáu của Tokyo còn tính là mát mẻ, trong thành thị có lẽ sẽ hơi nóng, nhưng trên núi của Cao chuyên thì dù là giữa trưa nhiệt độ cũng không cao lắm. Hôm qua vừa có một trận mưa, thực vật trong trường đều hừng hực sức sống, trong không khí cũng còn lưu lại mùi hương nhàn nhạt của cỏ cây và bùn đất.
Gojo Satoru mặc đồng phục tối màu giống Sasuke, tủm tỉm nhìn chăm chăm y một lát, như thể đang tự hỏi sau đây sẽ bắt đầu thế nào.
Hắn dùng cặp mắt nhạt màu kia quét tới quét lui trên người Sasuke mấy lần, bắt đầu từ mái tóc đen hơi rối của y, tầm mắt dời xuống từng chút một, rơi từ mũi xuống cằm, sau đó đi thẳng một đường dọc theo bả vai thẳng thớm của thiếu niên đến những ngón tay thon dài, cuối cùng lướt qua toàn bộ nửa người trên, về lại trên mặt Sasuke.
“Sao vậy?” Sasuke để tay vào túi, không biết Gojo Satoru nghĩ gì.
Gojo Satoru nhấc khóe miệng, dùng hai ngón tay thong thả ung dung mà kéo bịt mắt từ cằm lên, che hai mắt mình lại, “Không có gì.”
Chỉ là đang suy xét lời Shoko nói thôi.
Bịt mắt đen đè lên vài sợi tóc trắng tuyết của Gojo Satoru. Hắn duỗi tay rút tóc ra, lại điều chỉnh vị trí bịt mắt một chút, sau đó đột nhiên khom lưng đưa mặt mình đến trước mặt Sasuke.
Sasuke nghi hoặc nhìn hắn.
Chỗ y nhảy từ đầu cành xuống cách Gojo Satoru rất gần, dựa vào chiều cao của đối phương thì chỉ cần duỗi tay ra là có thể chạm vào vai y.
Hiện tại Gojo Satoru đột nhiên cong eo, khoảng cách với Sasuke liền ngắn đi không ít, chóp mũi hai người cách nhau có lẽ không đến một nắm tay.
“Bây giờ có cảm giác gì?” Gojo Satoru đột nhiên mở miệng hỏi Sasuke.
Y nên có cảm giác gì à?
“Có ý tứ gì?” Sasuke không hiểu ra sao, “Không có cảm giác gì.”
Nhưng mặt Gojo Satoru gần quá, có hơi chắn tầm nhìn.
Gojo Satoru mím mím miệng, thoạt nhìn có chút do dự, dò tới dò lui mấy lần, lúc thì dán lại gần một chút, lúc thì lại nghiêng nghiêng đầu, như đang quan sát gì khác trên mặt y.
Sasuke đè trán Gojo Satoru lại, không cho đối phương lộn xộn nữa.
“Anh đang làm gì?”
“Chờ chút đi mà, sắp rồi~” Gojo Satoru phẩy tay y xuống, mình thì duỗi tay đè vai Sasuke lại, nghĩ nghĩ rồi lại đi đỡ gáy y. Ngón tay hắn không cắm vào mái tóc đen nhánh của Sasuke mà chỉ để bên ngoài, nhẹ nhàng vuốt ve một chút.
Rất kỳ quái.
Sasuke không có làm rõ xem Gojo Satoru rốt cuộc muốn làm gì. ‘Kịch bản’ đối phương đưa cũng chỉ có vài câu thoại, chỉ cần y mặt không cảm xúc, mang theo sát khí đọc ra là được.
Đại khái là lại nghĩ ra phân đoạn gì đó kỳ quái.
Y đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm khoá kéo kim loại nho nhỏ trên cổ áo đồng phục của Gojo Satoru, đại não dường như cũng trở nên hơi trì độn trong tình huống yên tĩnh mà kỳ ảo này.
Diễn xong nhanh nhanh đi, để y còn về nghiên cứu…
Khối kim loại nho nhỏ trong tầm mắt Sasuke nhanh chóng đến gần, chạm vào môi y một chút, sau đó lập tức lùi ra sau mấy mét.
Hình như có gì đó chạm vào giữa mày y.
Có lẽ là miệng Gojo Satoru.
Gojo Satoru nhanh nhẹn dựng thẳng một ngón tay lên, chặn thanh kiếm bổ đến của thiếu niên, “Đừng có không nói không rằng mà chém tôi chứ~” Hắn tủi thân nói.
“Anh mới đừng có…” Sasuke theo bản năng duỗi tay sờ trán, nuốt luôn nửa câu sau vào, thoạt nhìn càng tức giận. “…tự tung tự tác.”
Ninja phần lớn đều dè dặt trong tình cảm, dù là mẹ y cũng chỉ hôn trán y một hai lần khi còn nhỏ.
Cha thì càng không cần phải nói. Khi còn nhỏ có lẽ sẽ còn xoa tóc y, về sau liền chỉ có một lần khoanh tay, nhàn nhạt nói ‘Không hổ là con trai ta’.
Mà những thứ về trán, về ký ức thân mật của y đều liên quan đến Itachi-nii.
Ngón tay mang vết chai mỏng, mang vết thương, mang theo máu nhẹ nhàng điểm giữa mày y, để lại cảm giác đan xen giữa đau và ngứa.
Ngay cả hồi ức cũng tràn ngập cảm giác kiềm chế và xa cách.
Hoàn toàn khác vừa nãy.
Động tác của Gojo Satoru rất nhẹ cũng rất nhanh. Chóp mũi và môi hơi lạnh, cùng nhau chạm lên da y, hầu kết thấp thoáng lướt qua trước mắt y, hình như còn giật giật, quả thực cẩn thận như đang đối xử với gì đó dễ vỡ.
Trong nháy mắt kia, khoảng cách giữa hai người bị kéo gần đến cực hạn, gần đến nỗi Sasuke cảm thấy chỉ cần mình muốn là có thể vặn gãy cổ đối phương hoặc chui vào cái ôm của hắn bất cứ lúc nào.
“Tôi thấy Maki nói rất đúng,” Gojo Satoru lùi ra xa một chút, vô tội giơ tay đầu hàng, “Hiệu quả bây giờ không phải rất tốt sao.”
“Cho nên, anh là cố ý trêu đùa tôi?” Cả người Sasuke toả sát khí bốn phía, thậm chí kinh động đến một đàn chim gần đó, khiến chúng nghiêng ngả lảo đảo cất cánh bay khỏi khu rừng, trốn về nơi xa.
Y không rõ vì sao Gojo Satoru lại đột nhiên làm vậy, nhưng mà người này từ trước đến nay nghĩ gì làm nấy, có lẽ chỉ là tâm huyết dâng trào muốn nhìn xem phản ứng của y.
Tóm lại bây giờ y tương đối muốn vặn gãy cổ Gojo Satoru.
“Tôi không có nha,” Khoé miệng nam nhân tóc trắng ngắn mang nụ cười, nghe rất mỹ mãn, như càng khẳng định gì đó thêm một bước nữa, “Tôi đang rất nghiêm túc ‘quấy rối’ em mà.”
—Siêu nghiêm túc.
‘Ràng buộc’ truyền đến thông tin như vậy.
“Hay là em thấy hơi ghê tởm, không chấp nhận được chuyện hai người đàn ông ở bên nhau?” Hắn hỏi như đang xác nhận.
“Loại chuyện này thì thế nào cũng được,” Sasuke nhìn chằm chằm hắn, Đường đao trên tay hiện lên vài tia điện quang, “Nhưng bây giờ tôi rất muốn đánh anh một trận, để anh nhớ cho kỹ.”
Gojo Satoru ngược lại còn cười.
Hắn đi mấy bước về phía Sasuke, “Chúng ta còn kịch bản nha, đừng mất khống chế ớ~”
?
Người này còn mặt mũi nói?
“Tôi sẽ không mất khống chế,” Sasuke cười lạnh một tiếng, “Giải trừ ‘ràng buộc’ rồi tôi lại dạy anh làm người.”
Vừa nói, hồ quang trên lưỡi dao dường như giật táo bạo hơn một chút, chém một chiếc lá rơi từ đầu cành xuống thành mảnh vụn.
——
Tuy quá trình xảy ra rất nhiều điều ngoài ý muốn nhưng mục tiêu ‘doạ đám năm Hai’ mà Gojo Satoru đặt ra ban đầu cuối cùng cũng đạt được.
Ba học sinh sắp phải làm nhiệm vụ dài hạn đầu tiên trong đời được cảm thụ thứ gọi là sát khí thuần tuý nhất trước khi bước lên con đường hướng đến cái nghề chú thuật sư.
Dù đã sớm có chuẩn bị cho việc này, Sasuke chỉ lướt qua ngoài cửa sổ khu lớp học, sát khí cũng không nhắm vào bọn họ; ba người vẫn cảm giác như rơi vào hầm băng, nhất thời ngây người tại chỗ.
Sát khí không xem như cảm xúc tiêu cực, chỉ là một loại khí thế thuần tuý.
Mấy chú thuật sư trẻ tuổi này tay chưa từng dính máu, thanh tẩy chú linh cũng chưa đủ nhiều, đương nhiên sẽ cảm thấy sát khí Sasuke mài giũa ra bằng từng trận chiến sinh tử hết sức đáng sợ.
Sasuke cũng không giận lắm. Y chỉ là bị hành động của Gojo Satoru làm cho hơi mê mang, hiếm thấy mà có chút rối trí.
Khi bắt đầu đánh nhau y rất nhanh đã bình tĩnh lại, sau đó thu tay không làm cho động tĩnh lớn thêm nữa — làm vậy ngược lại sẽ không tiện để Gojo Satoru thao túng thông tin lọt ra ngoài, sẽ ảnh hưởng đến diễn biến lúc sau.
“Không hổ là Sasuke,” Gojo Satoru ngữ khí nhẹ nhàng, ngoan ngoãn đến bên người thiếu niên, “Rất xin lỗi mà, tôi hẳn nên nói cho em trước.”
“Nói cho tôi trước cũng không được.” Sasuke đẩy hắn sang một bên, nâng mi lạnh lùng liếc hắn.
Bình tĩnh thì bình tĩnh, y vẫn thấy Gojo Satoru rất thiếu đánh.
“Là do sai chỗ à?” Gojo Satoru suy tư trong chốc lát, “Trên mặt thì sao?”
Thật ra hắn cảm thấy hiệu quả của hôn trán rất tốt, ít nhất là đạt được mục đích của hắn — không chỉ một cái.
Sasuke cười lạnh một tiếng.
“Cái này cũng không được à…” Nam nhân tóc trắng mất mát nói, “Tôi thật sự rất thích Sasuke nên mới muốn hôn em mà.”
Sasuke đã nghe quen đủ loại người nói ‘thích’ thẳng mặt y, cho nên Gojo Satoru nói vậy y ngược lại không thấy có ý gì đặc biệt, chỉ có cảm giác ‘người này quả nhiên là đang nói hươu nói vượn’.
“Không động lòng sao?” Gojo Satoru tiến đến trước mặt Sasuke, mắt lam nhìn y không chớp.
“Không.” Sasuke nhàn nhạt nói.
Gojo Satoru trông hơi nhụt chí.
“Tỏ tình còn không được à…” Hắn lầm bầm lầu bầu một câu.
Dùng những lời này làm y nguôi giận hả?
Sasuke nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn thụi một đấm vào bụng Gojo Satoru.
_______________________
Lời editor:
*: QT là thi đỗ, mình thấy chú linh mà ‘thi’ thì chỉ có thăng cấp, tương đương với tiến hoá thôi nên ghi thế, cầu cao nhân chỉ bảo thêm ạ.
**: QT là giờ ngọ kịch (phim giữa trưa), mình nghĩ nó giống cái ‘truyền hình tám giờ’ hay phim sến mà người ta hay nói