Chương 67
Tủ lạnh có nguyên liệu nấu ăn tươi mới — trước đây chỉ có đồ ngọt và đồ uống, sau khi Sasuke vào ở chung mới dần dần chứa thêm những thức ăn khác — y từ nhỏ đã biết nấu cơm, chỉ là lúc trước hơn phân nửa thời gian đều dùng cho việc tu luyện, Orochimaru và đồng bạn đội Taka trên phương diện đời sống thường nhật cũng rất đáng tin cậy nên đã mấy năm chưa động thủ.
Gojo Satoru mỗi ngày chỉ cần có đồ ngọt là sống được, Sasuke lại không thích đi nhà ăn Cao chuyên ăn cơm, cũng lười bảo Ijichi chạy trước chạy sau như người hầu, cho nên thỉnh thoảng y sẽ tự mình nấu ăn.
Y đập trứng vào chảo, xoay chiếc chảo thép cho trứng trải thành một lớp mỏng, canh miso trên chiếc bếp bên cạnh sôi ục ục.
Lúc Gojo Satoru đẩy cửa đi ra, Sasuke đang múc miếng cơm cuối cùng vào miệng.
Nam nhân tóc trắng mặc áo ngủ mềm mại, biểu cảm như còn muốn ngủ thêm một lúc nữa, ngựa quen đường cũ mà cọ đến bên cạnh Sasuke.
“Cơm của tôi đâu?” Hắn thân mật hỏi, như thể đoạn giằng co ngắn ngủi vào đêm qua của họ chưa từng xảy ra.
Có điều không khí khi đó thật sự không tính là căng thẳng, nhiều nhất là có chút vi diệu.
“Không có.” Sasuke buông đũa, bưng khay vào phòng bếp.
“Đêm qua, không, sáng nay mới chiếm được chỗ tốt từ tôi, hôm nay đến một bữa cơm cũng không muốn cho tôi ăn à?” Gojo Satoru khoanh tay đi theo sau y, lấy một cái daifuku từ tủ lạnh ra cắn một miếng, bày ra biểu cảm Sasuke làm chuyện sai trái tày đình.
Sasuke mở vòi, không quay đầu, nói trong tiếng nước: “‘Ràng buộc’ còn lại một điều kiện.”
“Không— muốn.” Gojo Satoru dài giọng, “Điều kiện cuối tôi phải nghĩ cho kỹ mới được.” Kéo thêm được ngày nào hay ngày ấy.
Hiện tại lập trường của hai người họ dường như đã đổi ngược lại.
Sasuke không để ý Gojo Satoru đưa ra điều kiện gì, Gojo Satoru ngược lại lại bắt đầu rụt rè.
“…Tùy anh thôi.”
Dù sao lúc trước Gojo Satoru đã cho y quyền từ chối.
Gojo Satoru làm như hoàn toàn không có việc làm, đứng sau lưng nhìn chằm chằm Sasuke rửa xong chén, trong quá trình ăn sạch nửa cái bánh phô mai, sau đó đè Sasuke đang muốn vào rừng rậm tiếp lên sô pha.
Nói là để tận lực xác định mọi chi tiết, còn phải quyết định xem có ai nên biết chuyện này — chỉ là ngu đơn thuần thì thôi đi, Gojo Satoru đôi khi cũng rất khó mà hiểu nổi những kẻ ngu ngốc đó rốt cuộc nghĩ gì. Tính vô định mà bọn họ mang đến cho kế hoạch thậm chí sắp vượt qua những ‘kẻ thông minh’ kia.
Đám ngu xuẩn đó nếu bị doạ sợ có khi sẽ tự chủ trương mà trực tiếp động thủ, bỏ qua hắn mà ý đồ muốn thanh tẩy Sasuke.
Đến lúc đó không biết là ai sốt ruột hơn.
Vẫn phải tận khả năng sàng chọn trước một chút.
“Gần quá.” Sasuke gỡ tay Gojo Satoru xuống, đẩy cằm đối phương đặt trên vai mình ra, bắt hắn yên phận ngồi về một bên khác của sô pha chứ không phải muốn ghé cả người lên người y.
“Là lúc trước cách xa quá.” Gojo Satoru lười nhác nói.
?
Nam nhân tóc trắng chớp chớp mắt, mềm giọng muốn dùng sự nguỵ biện của mình để thuyết phục Sasuke.
“Tôi không nói bừa đâu,” Hắn mềm như bông nói, “Em đi học nên đã không gặp được tôi mỗi ngày rồi, nếu bị bọn chúng lôi đi làm chuyện âm mưu thì thời gian ở cạnh tôi nhất định sẽ còn ít hơn nữa. Số lượng giảm xuống thì phải dùng chất lượng bù vào, đúng chứ?”
Hắn dựng ngón tay lên, làm như thật mà giải thích với Sasuke vì sao ‘Ở chung phòng một ngày’ tương đương với ‘Ngồi trên cùng một cái sô pha nửa ngày’ tương đương với ‘Nằm trên cùng một chiếc giường một giờ’.
Đầu óc hắn quả nhiên có vấn đề.
Sasuke không nói tiếp theo đối phương nữa — nói chuyện với Gojo Satoru tuyệt đối không được nói tiếp theo hắn, nếu không thì chỉ có bị hắn kéo lạc đề, cuối cùng quên mất mình rốt cuộc muốn nói gì mà thôi.
“Dùng ảo thuật thôi miên người anh nghi ngờ là được.” Sasuke nói, “Đám đó rất dễ giải quyết.”
Bất kể là đoàn thể ẩn sau màn đã bàn tính suốt mười mấy năm, thậm chí đến cả trăm năm hay thế gia và Hiệp hội mà Gojo Satoru muốn cải cách, chỉ cần y khống chế một người là đã có thể tìm hiểu ngọn nguồn rồi tìm được hết những kẻ còn lại — hơn nữa khả năng bại lộ rất nhỏ.
Trừ khi chú thuật giới lại xuất hiện một người có thể nhìn thấu hết thảy chú lực như Gojo Satoru hoặc có thuật thức là chống lại hết thảy công kích về tinh thần, sẽ không ai biết Sasuke có thể dễ như trở bàn tay mà khống chế một người rồi đọc ký ức đối phương.
Người của Shimizu Shingo cùng lắm chỉ là hoài nghi y có thể thay đổi ký ức (còn phải xem sức tưởng tượng của họ có phong phú đến vậy không), nhiều nhất chỉ có thể xác định rằng y có thể thôi miên con người, căn bản không thay đổi được gì.
Nhưng Sasuke biết Gojo Satoru sẽ không đồng ý.
“Không được đâu ó,” Gojo Satoru lại đặt tay lên vai Sasuke, thấy thiếu niên tóc đen không phản kháng mới nói tiếp bằng ngữ khí nhẹ nhàng, “Năng lực của em lại không phải không có sơ hở, dùng nhiều sớm muộn gì cũng sẽ bị người phát hiện. Đến lúc đó, dù là tôi cũng không giữ được em đâu.”
Hiệp hội chắc chắn sẽ tìm mọi cách giải quyết ‘chú linh’ có khả năng nắm giữ mọi việc xấu của họ.
Đến lúc đó, Sasuke sẽ phải đối mặt với không chỉ một hai đối thủ.
Mà có thể là cuồn cuộn không dứt những chú thuật sư có thuật thức và chú cụ thiên kỳ bách quái, vốn không hề xung đột với y, cũng không có địch ý với y nhưng lại được lệnh phải thanh tẩy Sasuke bằng mọi giá.
—Trong đó có thể sẽ có Nanami, sẽ có Ino, hoặc là chú thuật sư bình thường khác mà Sasuke chưa từng gặp qua. Thậm chí nếu để chính phủ biết, y sẽ phải nguỵ trang để sống trong xã hội người thường.
Chính phủ người thường sẽ càng sợ hãi hơn.
“Hơn nữa, nếu làm vậy thì tôi sẽ bị em chiều hư.” Hắn bổ sung một câu.
Tuy lời này rất kỳ quái, nhưng Sasuke nghe ra được ý tứ của đối phương.
Quyền lực cần có hạn chế.
Quyền lực tuyệt đối sẽ mang đến sự hủ bại tuyệt đối.
Sức mạnh cũng vậy.
Gojo Satoru đã chú thuật sư mạnh nhất thế giới này. Thực lực hắn đủ cho hắn muốn làm gì thì làm, dù nháo cho long trời lở đất cũng không ai quản được hắn.
Nguyên nhân Hiệp hội đề phòng hắn, thậm chí sợ hãi hắn là vì hắn có sức mạnh tuyệt đối. Nếu hắn không chủ động chọn cách trói buộc bản thân bằng học sinh thì trừ hắn ra, tất cả mọi người trong chú thuật giới nhiều ít cũng sẽ đề phòng hắn.
Điều này không liên quan đến lập trường hay tính cách hắn mà chỉ liên quan đến thực lực hắn.
Nếu kẻ Gojo Satoru nghi ngờ là trong sạch, hoặc là lùi một bước, dù đối phương có ác ý trong lòng, bị Sasuke dùng ảo thuật bắt được, sau đó y sẽ dùng ảo thuật giúp Gojo Satoru phát hiện dị biệt, tiếp nữa nói không chừng là dùng ảo thuật giúp hắn bài trừ dị biệt, lại tiến thêm một bước có thể là dùng ảo thuật sàng lọc dị biệt tiềm tàng, dùng ảo thuật theo dõi ý nghĩ của mọi người, thậm chí là dùng ảo thuật khống chế toàn bộ đoàn thể chú thuật sư, thậm chí là thủ tướng Nhật Bản, Thiên Hoàng bệ hạ.
Vậy thì Gojo Satoru sẽ thật sự trở thành vị vua không ngai, đừng nói là chú thuật giới, ngay cả đất nước Nhật Bản này cũng có thể tùy ý thay đổi.
Đương nhiên, mấy bước sau Sasuke không làm được. Y cũng không muốn làm Uchiha thứ ba có ý đồ bắt cả thế giới nằm mơ.
Nhưng con người một khi nếm được ngon ngọt, một khi phát hiện chút vượt rào nho nhỏ hình như không có hại gì, ngược lại còn có thể bớt đi không ít công sức; liền sẽ không nhịn được mà đi đường tắt hết lần này đến lần khác, cuối cùng hoàn toàn mất khống chế, thậm chí đi lên con đường hoàn toàn ngược lại ý tưởng ban đầu.
Với Gojo Satoru, Sasuke chính là con đường tắt kia.
Ảo thuật của Sasuke không tính là xuất sắc nhất, nhưng lực sát thương đối với đám chú thuật sư tinh thần vốn đã không ổn định này cũng đã đủ lớn. Y cũng không bị hạn chế — không bị đạo đức, pháp luật hay thậm chí là vạn sự vạn vật của thế giới này hạn chế — trừ chính y và Gojo Satoru.
Sasuke không thèm để ý Gojo Satoru bảo y dùng ảo thuật hay thăm dò ký ức của chú thuật sư khác — một mặt là vì dùng ảo thuật giúp bản thân đạt được mục đích là thủ đoạn thường thấy với ninja, y không cảm thấy có gì không phù hợp; mặt khác là việc này không chết người, lại rất khó bị nhớ, dùng một chút lên kẻ không rõ địch ta cũng sẽ không để lại hậu quả gì nghiêm trọng.
Vì thế nên Gojo Satoru mới không có khả năng đồng ý để y làm vậy.
Sasuke nghiêng đầu nhìn độ cong trên khoé miệng đối phương, khẽ hừ nhẹ một tiếng.
Nếu đối phương thật sự đồng ý thì y mới phải thắc mắc vì sao cải cách chú thuật giới đến nay vẫn chưa hoàn thành.
“Được rồi,” Gojo Satoru lười biếng dựa lên người Sasuke, “Để tôi nghĩ xem có ai nên biết chuyện này.”
Sasuke đẩy hắn, “Nặng quá.”
Gojo Satoru nhích người, để một bên vai mình dán lên người Sasuke, vai còn lại dựa vào lưng ghế phía sau, bẻ ngón tay tính toán một chút.
Trừ mấy thế gia có dính líu đến nhiệm vụ này còn phải thêm một số nhân vật đã từng xuất hiện nữa.
“Shimizu Iwa tính một phần, rồi còn nhóc con nhà Kamo kia, Gakuganji thì thôi, lão là một tên ngu xuẩn cứng đầu, không có ý xấu gì, sau đó là Goyakudai*, Isaki…”
“Anh tính nói cho bọn họ thế nào?” Sasuke lười nghe những cái họ cổ đến đóng bụi kia, không đợi Gojo Satoru nói xong liền chen vào.
“Ừm…” Gojo Satoru trầm ngâm trong chốc lát, “Nếu không thì đi doạ đám Maki một chút? Lúc trước hình như có người nhắc đến em với người nhà Yaga và Inumaki. Zen’in Mai đang giận dỗi với Maki, sẽ không biết chuyện này, nhà Zen’in cũng sẽ không bị cuốn vào, lão già kia quá phiền phức.”
Hắn khoa tay múa chân trên người mình.
“Em có thể ‘ba’ một tiếng đánh bay tôi, sau đó ‘đùng’ một cái quăng tôi ra ngoài, bóp chặt cổ tôi, hung tợn nói ‘Satoru, ngươi đừng hòng khống chế ta‘,” Phần tóc vốn rũ trước mắt Gojo Satoru sắp dựng đứng lên vì kích động. Hắn đứng dậy nhìn về phía Sasuke, mắt lam loé lên ánh sáng vui sướng, “Sau đó tôi nói ‘Đừng quên ‘ràng buộc’ của chúng ta‘, em nói ‘‘Ràng buộc’ đâu có nói ta không được ngáng chân ngươi ‘. Tôi còn có thể bảo trước cho Shimizu Iwa đến đây lấy tài liệu, thế nào?”
Chẳng ra gì, hơn nữa y thấy đâu cần kịch bản, chỉ cần nghĩ cách làm lộ tin tức ra là được.
Sasuke dùng gương mặt vô cảm trả lời câu hỏi của hắn.
——
Zen’in Maki cũng cho rằng chủ ý này rất là nát.
Đặc biệt là khi người ra chủ ý doạ cô vì kịch bản bị bác bỏ mà mấy ngày sau cố ý tìm cô hỏi có phải đây là một ý kiến hay hay không, chủ ý này liền trở nên cực kỳ nát.
Cô không chút khách khí mà cười nhạo kịch bản của Gojo Satoru một hồi (Đầu tiên, lúc chửi người khác thì không thể chỉ kêu tên được. Gojo Satoru: Thật à?), sau đó đưa ra một kiến nghị dưới ánh mắt kính sợ của Panda và Inumaki Toge.
“Cậu dứt khoát đánh một trận với thầy ta là được, lý do à… chính là Satoru ngu ngốc muốn quấy rối cậu,” Zen’in Maki nhìn tóc đen thiếu niên một lượt từ trên xuống dưới. Mặt trái xoan, mắt to, làn da trắng nõn, thân hình thon gầy, eo còn nhỏ ngang một đứa con gái như cô, “Dù sao cậu cũng đã rất đẹp rồi, vừa khéo có luôn lý do Satoru không thanh tẩy cậu.”
Thiếu nữ cột tóc đuôi ngựa đẩy kính, trên mặt bày ra nụ cười khiêu khích.
Những lời này sao nghe quen tai quá vậy? Panda gãi gãi đầu, phát hiện Inumaki Toge cạnh mình bày ra biểu cảm hoảng sợ, cả người gần như sắp biến mất sau cổ áo.
Gojo Satoru như suy tư gì, quay đầu nhìn nhìn Sasuke.
Hắn đeo bịt mắt, làm người ta không nhìn ra được là đang nghĩ gì, nhưng Sasuke cứ cảm thấy biểu cảm của hắn hơi cổ quái.
Giống như là phát hiện sự thật nào đó khó lường.
“Câm miệng.” Sasuke bình tĩnh nói.
“Biểu cảm không tồi nha,” Nữ sinh tóc đuôi ngựa còn ở bên cạnh châm ngòi thổi gió, hoàn toàn là dáng vẻ không ngại việc lớn, “Như vậy đảm bảo sẽ có sức thuyết phục.”
Gojo Satoru trông có vẻ hơi động tâm.
“Tôi thấy được ớ~” Hắn nhẹ nhàng nói.
Sasuke lạnh lùng nhìn hắn một cái, vận động cổ tay một chút, đi về phía Zen’in Maki.
“Muốn chết không?” Y hỏi.
“Wow,” Zen’in Maki gỡ mắt kính xuống ném cho Panda, rút đao gỗ đeo sau lưng ra, “Tới đi, tôi muốn đánh với cậu lâu lắm rồi.”
Từ tháng Tư đến nay, cô càng ngày càng khó gặp được Uchiha Sasuke. Có quỷ mới biết mỗi ngày y đều chạy đi đâu. Ngay cả Gojo Satoru còn có vẻ rảnh rỗi hơn đối phương.
Dù sao Uchiha Sasuke sẽ không hạ tử thủ, sau mỗi lần giao thủ với y cô cũng sẽ học được không ít điều, cho nên gần đây Zen’in Maki gần như nắm bắt mọi cơ hội khiêu khích y.
Bọn họ sắp phải đi làm nhiệm vụ dài hạn, về lại Tokyo phỏng chừng phải đến giữa tháng Tám, đương nhiên trước đó phải thống khoái mà đánh thêm một trận với đối phương.
“Sao phải vậy chứ, Maki.” Panda bưng kín mắt.
“Cá hồi.” Inumaki Toge cũng bưng kín mắt.
Zen’in Maki không sợ gì cả, vọt lên.
_______________________
Tác giả có lời muốn nói: Tôi cũng không nghĩ là sẽ thành thế này…
Thật đấy.
Hiện tại chỉ có Satoru, Ijichi và Nanami biết Sasuke ở Rikkaidai.
_______________________
*: QT là Ngự Dược Túi, mình dùng là 御薬袋 (御 = Go, 薬 = yaku, 袋 = dai)
Còn cái tên sau là 伊佐木, cũng là tên một loại cá ở Nhật =)))))