Chương 52: Theo ý anh
- Trang Chủ
- Thừa Tướng: Hôn Thê Ngài Là Vật Thí Nghiệm - Cung Tỏa Băng Tâm
- Chương 52: Theo ý anh
Giai Kỳ đảo cặp mắt long lanh sang chỗ phần mộ, tựa như đang hỏi ý người mẹ đã khuất, sau một hồi suy nghĩ, khuôn miệng nhỏ nhắn, tròn lên một tiếng ” Yêu ” to rõ.
Nói xong, hai má cô đỏ bừng, tim đập nhanh khiến cô phải e thẹn, không dám nhìn thẳng người đang ông đang dùng ánh mắt si tình quan sát cô. Trông cô bây giờ, thật sự rất giống bao cô gái bình thường khác khi thổ lộ tâm tư, cảm xúc trong tim cô dâng lên như ngọn sóng, dồn dập, gấp gáp, như thể chẳng muốn để vụt mất Cửu Thành Ưng.
Đây gọi là yêu sao? Giai Kỳ tự hỏi.
Mà, Cửu Thành Ưng nghe chữ ” yêu ” từ chính miệng cô, cuộc đời anh như nở hoa, mừng rỡ còn hơn việc anh được thăng chức, vội vội vàng vàng nắm chặt tay Giai Kỳ, kéo cô lại gần, hôn cô ngay trước bia mộ.
Giai Kỳ không từ chối nụ hôn ấy, nhưng cô luôn dè chừng, sợ Cửu Thành Ưng lên cơn hưng phấn, nên nụ hôn của họ kết thúc rất nhanh, Giai Kỳ liền đẩy người anh ra, quở trách.
” Cửu Thành Ưng, đang ở trước mặt mẹ tôi đấy!
Hôn ít thôi! “
” Không sao đâu! Mẹ thấy chúng ta yêu thương nhau càng mừng đấy! ” Cửu Thành Ưng đưa môi vào cổ nhỏ của Giai Kỳ, chạm nhẹ vào đó, ôm cô rất chặt.
Rồi, anh thỏ thẻ bên tai Giai Kỳ, lời nói âm trầm.
” Hôm nay tôi sẽ cho mẹ em thấy thành ý của con rễ bà! “
Dứt lời, anh thả Giai Kỳ ra ngay, không cho cô kịp hiểu chuyện gì, anh quỳ một chân, một tay xỏ vào túi quần, tay kia nắm chặt bàn tay thon thả của Giai Kỳ, đặt lên một nụ hôn.
Đoạn, từ trong túi quần, anh lấy ra một chiếc nhẫn kim cương phiên bản giới hạn, làm Giai Kỳ há hốc mồm vì bất ngờ.
” Cửu Thành Ưng… ” cô quýnh quáng, ngầm đoán được ý của Cửu Thành Ưng, muốn rút tay về, nhưng lại bị anh giữ rất chặt.
Người đàn ông cầm chiếc nhẫn đưa lên, hạ giọng đề nghị.
” Giai Kỳ của tôi ơi!
Em đồng ý gả cho tôi nhé? “
” Cửu Thành Ưng… ” Giai Kỳ khó xử, nhăn mặt nhăn mày.
Có ngờ đâu, Cửu Thành Ưng lại cầu hôn cô ngay trước phần mộ của mẹ cô để tỏ lòng thành, cảnh không lãng mạn, không rùng rợn, nhưng bầu không khí căng thẳng khiến Giai Kỳ không kịp thích nghi.
Cửu Thành Ưng lại tiếp tục dùng lời đường mật tấn công.
” Giai Kỳ, từ lúc tôi nhận ra trái tim yêu em tôi đã luôn chuẩn bị tâm thế cầu hôn em
Em có biết không?
Tôi lúc nào cũng mang theo chiếc nhẫn cầu hôn này…
Chỉ để….chỉ để có cơ hội tôi sẽ đeo nó vào tay em… “
” Giai Kỳ của tôi ơi, em là ánh dương của đời tôi!
Giai Kỳ…gả cho tôi nhé!
Tôi muốn em làm vợ tôi, làm mẹ của những đứa con của tôi!
Giai Kỳ, tôi không hứa nữa, sẽ dùng cả phần đời này chứng minh tình yêu của tôi! ”
Mỗi một câu nói anh đều nhấn mạnh, mang theo sự thúc giục, như đang cầu khẩn trái tim của Giai Kỳ sẽ mở cửa.
” Giai Kỳ, hãy đồng ý làm vợ của tôi nhé! ” anh nài nỉ, cầm tay nhỏ của cô lắc lắc như một đứa trẻ.
Bị Cửu Thành Ưng tấn công dồn dập, cô gái chưa từng yêu ai, có tình cảm với mỗi mình anh, cùng anh trải qua bao sóng gió, liền đặt hết niềm tin, đánh cược cho cuộc đời mình vào hết người người đàn ông ấy.
” Được!
Tôi gả cho anh! ” Giai Kỳ gật đầu.
Cửu Thành Ưng có được câu đồng ý, cơ mặt căng hết cỡ của anh hiện rõ dưới ánh nắng, đôi mắt nhỏ tít lại, ửng lên dòng lệ nóng, dòng lệ của sự hạnh phúc.
Giai Kỳ rúng động, chưa từng thấy anh vui đến khóc như vậy, tự hỏi, chẳng lẽ việc cô lấy anh là điều hạnh phúc nhất của anh sao?
Trông vô thức, khuôn miệng nhỏ nhắn nói to thành câu hỏi.
” Cửu Thành Ưng, anh vui đến như vậy sao? ”
” Vui!
Có được em là điều hạnh phúc nhất của đời tôi! ” Cửu Thành Ưng chẳng ngại trốn tránh, có bao nhiêu suy nghĩ anh điều nói hết ra.
Người đàn ông tính tình trẻ con đó, khẩn trương đeo nhẫn vào tay Giai Kỳ, chiếc nhẫn vừa khít, chẳng sai một li nào, cứ như anh đã chuẩn bị rất kĩ lưỡng.
Anh đặt nụ hôn trìu mến lên tay cô, khi anh ngẩn mặt lên, nụ cười tươi vẫn không mất đi.
Giai Kỳ đưa bàn tay đeo nhẫn lên cao, ánh nắng chiếu rọi vào những viên kim cương đắt tiền, lấp lánh như sao băng trên trời, vô cùng bắt mắt.
Cô gái nhỏ mỉm cười, người đàn ông thể hiện tình cảm hôn lên má cô, thì thầm.
” Nào, Giai Kỳ!
Chúng ta dọn cỏ cho mộ của mẹ em nhé? “
” Ừm! ” Giai Kỳ dịu dàng gật đầu.
Cả hai quây quần bên nắm mộ nhỏ, dọn dẹp thật sạch sẽ những ngọn cỏ xanh rờn, Cửu Thành Ưng chu đáo gom hết lá khô rụng ở đó, rồi đích thân anh đi mua chút đồ cúng bái trước linh cữu.
Anh quỳ trước ngôi mộ, coi mình như một thành viên, đốt nhang đèn, chấp tay khẩn cầu, mỗi một hành động của anh điều bắt nguồn từ trái tim chân thành, từ tình yêu anh dành cho cô gái nhỏ bên cạnh.
Giai Kỳ quan sát rất tỉ mỉ, không có chút nào giả dối, trong long cô dấy lên suy nghĩ, có lẽ cô đã chọn đúng bạn đời.
Xong xuôi hết mọi việc, Cửu Thành Ưng nhìn vào chiếc đồng hồ Rolex đeo trên tay, kim vừa điểm đúng 11h trưa, cả buổi sáng hai người bận rộn bên bia mộ nhỏ, vẫn chưa có gì nhét vào bụng.
Tiếng kêu * òng ọc * chuyển từ cái bụng này sang cái bụng kia, hai cặp mắt nhìn nhau, bỗng cười thật to, như ngầm hiểu ý nhau, cả hai nói câu tạm biệt với người đã khuất, nắm tay nhau cùng đi ăn bữa trưa.
Một ngày dài của họ kết thúc trong êm đềm, một phần kí ức cuối cùng vẫn chưa tìm lại được, Giai Kỳ không vội, tin bản thân từ từ sẽ lấy lại tất cả. Cô tạm gác lại những chuyện không vui, tập trung cho tương lai sau này.
Buổi đêm, Giai Kỳ ra chiếc xích đu đằng trước hành lang, ngắm nghía bầu trời đầy sao, như một bức họa tuyệt đẹp, ngôi sao nào cũng sáng chói, có lẽ chỉ khi ở vùng ngoại ô yên tĩnh mới thưởng thức được cảnh đẹp như này.
” Giai Kỳ! ”
Cửu Thành Ưng gọi nhỏ, tinh tế khoác một chiếc áo ấm lên người Giai Kỳ, trời về đêm ở đây rất lạnh, sợ cơ thể mong manh kia bị tổn hại, anh lên tiếng nhắc nhở cô.
” Hơn 8h rồi, ngoài này lạnh lắm!
Em mau vào trong ngủ đi! “
” Vẫn còn sớm…tôi chưa muốn ngủ…
Anh ngồi đây với tôi đi! ” Giai Kỳ nép sang một bên, đập đập bàn tay lên xích đu, thúc giục Cửu Thành Ưng.
Người đàn ông không từ chối, cũng không càm ràm, trực tiếp ngồi xuống, còn cường thế bòng Giai Kỳ ngồi lên đùi mình, anh cầm lấy bàn tay đang đeo nhẫn của cô, áp lên má yêu chiều.
” Giai Kỳ bé bỏng!
Đợi vài ngày nữa kết thúc chuyến dã ngoại này…tôi sẽ nói chuyện với ông nội…
Chúng ta làm đám cưới ngay nhé? “
” Sao lại gấp thế? ” Giai Kỳ chưng hửng, nói lớn.
Hàng chân mày mỏng nhíu xuống, gương mặt xinh xắn của cô nhăn như khỉ ăn ớt, bắt đầu đếm trên đầu ngón tay mình, cô và Cửu Thành Ưng yêu nhau chưa được một tháng, anh đã đòi làm đám cưới ngay, như vậy có phải quá gấp không?
” Cửu Thành Ưng, tôi thấy chúng ta nên tiếp tục bồi dưỡng tình cảm cho nhau nhỉ?
Đợi hết hợp đồng rồi tiến đến làm đám cưới, dù gì chúng ta cũng đính hôn rồi…
Cưới gấp như vậy…. ” Giai Kỳ viện lí do, nhưng lại chẳng nghĩ ra được lí do nào phù hợp.
Thật tế, trong lòng cô đang nghĩ tới một chuyện, rất ngại nói thẳng, cô sợ cưới nhau quá sớm, sẽ khó lòng tránh khỏi chuyện quan hệ xảy ra nhiều. Tuy, cô không ghét điều đó, nhưng lại sợ Cửu Thành Ưng vắt kiệt sức lực của mình.
Cho nên, cô khó mà chấp nhận làm đám cưới nhanh chóng với người đàn ông sinh lực dồi dào này.
” Cửu Thành Ưng…tôi nghĩ…như vậy thật sự… “
” Phải gấp!
Giai Kỳ, em đã 26 rồi! Tôi cũng 29 rồi…
Còn đợi nữa thì khi nào ông nội mới có cháu để ẵm bòng chứ? ”
Giai Kỳ chưa nói xong, Cửu Thành Ưng bèn nhảy vào cướp lời cô, anh biết tỏng tính cô, sợ kết hôn rồi sẽ mất tự do, nên cô mới tìm cách kéo dài thời gian.
Với một người có tinh thần trách nhiệm trong hôn nhân, Cửu Thành Ưng không muốn chậm chạp, anh mất đi Lâm Tâm Hạnh đã là một sự tiếc nuối, không thể để cho mình do dự, không quyết đoán mất thêm một người nữa.
Vậy nên, khi anh xác định mình yêu Giai Kỳ, bằng mọi giá anh phải cưới được cô.
” Giai Kỳ, tôi không chờ được đến lúc hợp đồng kết thúc đâu! ” Cửu Thành Ưng giở chiêu, ve vãn gương mặt vào cổ Giai Kỳ, làm nũng như một chú sói để cô xiêu lòng.
Giai Kỳ rất khó từ chối Cửu Thành Ưng mỗi khi anh dùng cách này, tâm cô bứt rứt, cứ như không nỡ làm buồn người đàn ông dẻo mồm dẻo miệng ấy.
” Cửu Thành Ưng, được rồi!
Theo ý anh!
Đừng có làm trò này nữa, tôi sắp bị anh làm đến hóa chó rồi đấy! ” Giai Kỳ bất lực, giơ tay đầu hàng.
Nghe đâu đó tiếng vả vào mặt thật đau, trước đây chính miệng Giai Kỳ nói sẽ không yêu Cửu Thành Ưng, bây giờ lại đồng ý yêu, còn chịu lấy anh, phút chốc làm cô muối mặt vô cùng.