Chương 43: Lớn già đầu còn chơi ngu
- Trang Chủ
- Thừa Tướng: Hôn Thê Ngài Là Vật Thí Nghiệm - Cung Tỏa Băng Tâm
- Chương 43: Lớn già đầu còn chơi ngu
Sau đó, Cửu Thành Ưng tự tay chọn lấy một thỏi son, tô ít son môi cho Giai Kỳ, vì anh không biết trang điểm chỉ có thể làm đến đây. Giai Kỳ dù không trang điểm lộng lẫy nhưng gương mặt cô vốn đã có sắc cạnh, thoa mỗi son cũng làm tăng nhan sắc cô lên vượt bậc.
Giai Kỳ nhìn mình trong gương, nghiêng qua nghiêng lại cái đầu, ngắm nghía, tay nghề của Cửu Thành Ưng rất tốt, cô thích kiểu búi tóc này, cũng thích những cây kẹp hoa bé bé xinh xinh.
” Không ngờ anh cũng biết búi tóc nhỉ? ” Giai Kỳ ngẩn đầu, ngân giọng hỏi, bàn tay mềm sờ vào đầu, sờ vào từng chiếc kẹp nhỏ, khuôn miệng nặn ra nụ cười ưng ý.
Thấy Giai Kỳ vui, Cửu Thành Ưng liền khom người, hai tay chống gối, ghé sát vào mặt Giai Kỳ, mỉm cười hỏi ngược lại cô.
” Em thích không? “
” Thích! ” Giai Kỳ gật đầu, đáp nhanh không cần nghĩ, gương mặt lộ rõ vẻ ưng bụng, cảm xúc của cô chẳng giấu được, có bao nhiêu điều bộc lộ ra hết bấy nhiêu.
Cô gái đơn thuần là vậy, yêu ghét rõ ràng, không quanh co, không lằng nhằng.
” Em thích là được!
Sau này mỗi ngày tôi đều búi tóc cho em! ” Cửu Thành Ưng cưng chiều, đặt nụ hôn trìu mến lên vầng trán nhỏ.
Rồi, anh xoay người vào trong phòng tắm, trước khi đóng cửa, vẫn còn lén nhìn Giai Kỳ.
Cô gái nhỏ thích thú với kiểu tóc, ngồi mãi ở gương, nghiêng đầu nhìn ngắm, còn tò mò xem những món trang sức của Cửu Thành Ưng mua cho cô. Có những món lạ mắt, Giai Kỳ lấy nó lên, thử từng vị trí trên khuôn mặt, muốn xem món nào phù hợp với vẻ đẹp của mình.
Trông Giai Kỳ lúc này, giống như cô gái mới lớn, âu cũng do cô quá đơn giản, ngây thơ, thuần khiết, chưa từng trải qua những trắc trở trong chuyện tình cảm. Và, đối với Cửu Thành Ưng, đây là một đặc điểm quan trọng để anh phải cố gắng, chiều chuộng Giai Kỳ, để cô mãi lưu giữ con người đơn thuần ấy.
Cửu Thành Ưng khép cửa, sửa soạn cho mình, ít phút sau anh trở ra, khoác trên mình bộ quân phục, huân chương đeo trước ngực, dáng vẻ của một Thừa tướng quay lại, lạnh lùng, lãnh đạm và uy nghiêm.
” Giai Kỳ! ” anh cất tiếng gọi.
Giai Kỳ lập tức phản ứng, xoay người, cặp lướt sơ bộ trên người Cửu Thành Ưng, cô chưa từng thấy anh mặc quân phục bao giờ, phút chốc không kịp thích nghi, nhìn anh chòng chọc như người mất hồn.
” Giai Kỳ, đi thôi! ”
Từ lúc nào, Cửu Thành Ưng đã đến trước mặt cô, đưa bàn tay ấm áp ra trước mặt, làm Giai Kỳ mất tập trung vài giây.
” Ừm! ” Giai Kỳ đạm mạc đáp, quen dần với cử chỉ ôn nhu của Cửu Thành Ưng, chẳng ngại nắm tay anh.
Cả hai lên xem, tiến thẳng đến quân doanh, nơi Cửu Thành Ưng làm việc, từ hồi Giai Kỳ ở chung với anh, rất ít khi thấy Thành Ưng đến quân doanh, đa phần chỉ thấy anh bận bịu với đống văn kiện ở nhà, hầu như lúc nào cũng nhốt mình trong phòng làm việc.
Quân doanh của Cửu Thành Ưng cách nhà không xa mấy, đi xe tầm 20 phút sẽ tới nơi, giống với những chỗ quân doanh khác, bên ngoài cũng có lính gác cổng, nghiêm người chào đón quan chức cấp cao.
Đinh Hề Tiết lái thẳng xe vào trong, nơi tập huấn của các binh sĩ, Cửu Thành Ưng không cần mở cửa, tự động có lính bước tới mở cho anh, cả phía bên Giai Kỳ cũng vậy, được nghênh đón như một bà hoàng.
” Thừa tướng! ”
Lính xếp hai hàng dọc, thẳng người, tay gác trước trán, hô to, cung nghênh Cửu Thành Ưng. Tiếng hô làm Giai Kỳ bất giác cũng làm hành động giống họ, còn to tiếng hơn, nghiêm trang như cô đang làm nhiệm vụ.
” Giai Kỳ, em làm gì vậy? ”
Cửu Thành Ưng lí nhí, trố mắt, cùng với hàng chục cặp mắt khác hướng về phía Giai Kỳ, nhìn cô đầy sự ngỡ ngàng.
Giai Kỳ sực nhớ lại, bừng tỉnh tâm trí, cô đã không còn làm những công việc trước kia nữa, bây giờ cô là hôn thê của Thừa tướng.
Hành động vừa rồi của cô làm tất cả được một phen bật cười, không dám thể hiện ra cho cô nhìn thấy, ai cũng cúi mặt. Chỉ có Cửu Thành Ưng vẫn đang nhìn cô chằm chằm.
” Ha!
Bệnh nghề nghiệp thôi! ” Giai Kỳ nặn ra nụ cười gượng, vội vàng thay đổi tác phong, lần đầu cô thấy mình ăn phải muối mặn, cúi đầu bất lực với chính bản thân.
Cửu Thành Ưng đưa tay kéo lấy Giai Kỳ, giữ chặt bàn tay của cô, trước nhiều người, anh không thay đổi nét mặt lãnh đạm của mình, không tỏ ra dịu dàng như ở nhà, luôn luôn nghiêm trang.
Mỗi một bước chân của anh đều mang theo sự oai phong lẫm liệt, nhưng cũng không bỏ quên sự quan tâm của anh dành cho Giai Kỳ.
” Giai Kỳ cưng à!
Sau này em nên học làm vợ tôi đi! “
Anh nghiêng người, vừa đi vừa lí nhí bên tai Giai Kỳ, ngụ ý nhắc nhở cô, không nên ghi nhớ những thói quen của một sát thủ, hay một đặc công, cô phải sống cho riêng mình, cuộc sống của một cô gái thật thụ.
Giai Kỳ thông minh, đủ hiểu những hàm ý đó của Cửu Thành Ưng, im lặng theo bước chân anh.
Bên trong lính đang tập huấn, Giai Kỳ tròn mồm trước cảnh tượng, không phải những cảnh cô từng thấy, tập nghiêm khắc, khổ cực, cũng không giống như những gì cô trải qua, sự sống treo trên sợi chỉ.
Những người lính kia, như những đứa trẻ mới lớn, buổi tập huấn như một rạp xiếc, có người vừa bước xuống xe quân ngũ đã té ngửa, úp mặt xuống đất. Có người thì trong lúc tập trèo tường, có sẵn dây an toàn vẫn không tiếp đất bình thường, thay vì chân tiếp đất lại dùng đầu, còn có người lái xe chở theo đồng đội, đạp chân ga mạnh, đầu của chiếc xe bốc lên, khiến đồng đội ngồi đằng sau đều té xuống đất.
Chưa hết, có người còn cười giỡn trong lúc tập bước đều, Giai Kỳ tự hỏi, đây chính là cái mà Cửu Thành Ưng gọi cô đến xem sự oai phong của anh sao?
” Cửu Thành Ưng!
Không!
Thừa tướng…
Đây là quân doanh của anh sao? ” Giai Kỳ chỉ tay ra đó, bất mãn hỏi.
Cửu Thành Ưng cười tươi rói, gật đầu đinh ninh, còn khoanh hai tay trước ngực, hếch mặt hỏi Giai Kỳ.
” Sao! Em thấy đặc biệt không? “
” Đặc biệt!
Như một cái trại tâm thần! ” Giai Kỳ vỗ tay, cười trong sự bất lực.
” Giai Kỳ bé bỏng!
Đừng nói nặng lời thế chứ!
Hôm nay là ngày nghỉ, họ không tập luyện, đang chơi đấy! ” Cửu Thành Ưng lí nhí, vẫn giữ nguyên hai tay trước ngực, nghiêng người đưa mắt đắc ý sang cô.
Giai Kỳ chưa từng thấy một quân doanh nào đặc biệt như vậy, đúng là làm cô bất ngờ đến cạn lời.
Từ trong đám hỗn loạn ấy, một người lính bước tới trước chỗ họ, nghiêm người chào hỏi.
” Thừa tướng, mời ngài vào tham gia! “
” Được! ”
Cửu Thành Ưng không từ chối, lúc này anh buông bỏ hoàn toàn vẻ nghiêm khắc của mình từ nãy đến giờ, kéo theo Giai Kỳ đang tuyệt vọng vào đám người nhốn nháo.
Nhìn cách Cửu Thành Ưng hòa nhập với họ, Giai Kỳ cũng đoán ra được, con người trước đây của Cửu Thành Ưng rất hòa đồng, vui vẻ. Anh không câu nệ chức vị của mình, chơi với những người lính rất vui.
Giai Kỳ đứng một bên xem anh cùng những người kia như những đứa trẻ to xác, đùa giỡn với nhau.
” Giai Kỳ! Qua đây nén lựu đạn đi! ” Cửu Thành Ưng vẫy gọi, trong tay cầm quả lựu đạn, cười toe toét.
Giữa đám người nhốn nháo, Giai Kỳ giống như đang trông trẻ, tuyệt vọng nhân đôi, bất lực sải bước tới chỗ Cửu Thành Ưng.
” Giai Kỳ cưng à! Cười lên đi!
Nén lựu đạn vui lắm đấy! ” Cửu Thành Ưng dùng tay, kéo khóe miệng cô ra, miễn cưỡng bắt cô cười.
” Thừa tướng! Quả lựu đạn là giả hay thật vậy? ” Giai Kỳ chỉ vào tay Cửu Thành Ưng, chăm chăm ánh mắt ngờ vực.
Cửu Thành Ưng cầm nó không chút phòng bị, quơ lung tung làm cô giật thót mấy lần, lỡ mà làm rơi chốt, hay vô tình rút chốt, thì cả đám có mặt sẽ thành những mẫu xương nhỏ.
Giai Kỳ không còn năng lực siêu phàm, chẳng thể cứu nổi mình chứ đừng nói lo cho Cửu Thành Ưng. Mắt thấy anh cầm thứ kinh khủng, dửng dưng chẳng chút sợ hãi làm Giai Kỳ chạm ngưỡng tuyệt vọng.
” Giả đấy! Ai lại chơi đồ thật!
Sức công phá không mạnh đâu! ” Cửu Thành Ưng tắc lưỡi.
Cùng với lời nói vừa dứt, vị Thừa tướng trẻ con, vô tình rút chốt, hốt hoảng thả ngay trái lựu đạn, Giai Kỳ phản ứng rất nhanh, vồ lấy anh nhảy sang một bên.
* Bùm *
Tiếng nổ nhỏ vang lên, lựu đạn là giải nhưng vẫn gây nổ trong phạm vi nhỏ, và vẫn có thể gây sát thương.
Giai Kỳ đè lên người Cửu Thành Ưng, lồm cồm đứng lên, không đợi Cửu Thành Ưng kịp định thần, cô đấm ngay vào mặt anh trước nhiều người.
” Con mẹ anh, Cửu Thành Ưng!
Lớn già đầu còn chơi ngu! ” cô mắng anh, gương mặt cô bị khói đen bôi lên, nhìn người ngợm tả tơi của cô giống một chú chuột bị thui, buồn cười cực kì.