Chương 15: Nước sông không phạm nước giếng
- Trang Chủ
- Thừa Tướng: Hôn Thê Ngài Là Vật Thí Nghiệm - Cung Tỏa Băng Tâm
- Chương 15: Nước sông không phạm nước giếng
Âu Ngọc Linh bị tiếng nói kia kéo về thực tại, vội vàng buông tay ra khỏi người Sở Giai Kỳ, hai chân tiếp đất, cúi mặt luống cuống, không dám nhìn lên.
” Cả…m ơn cô… ” Ngọc Linh mấp máy, mất hết bộ dạng tiểu thư đỏng đảnh ngày nào, như thỏ con đứng trước sói.
” Ngọc Linh! Sở Giai Kỳ! “
Tiếng của Cửu Thành Ưng bất ngờ gọi từ xa, anh cùng Đinh Hề Tiết đang chạy đến, Âu Ngọc Linh thấy người trong mộng, lập tức quên đi Sở Giai Kỳ, biểu hiện luống cuống cũng biến mất trong tích tắc, Ngọc Linh tung tăng chạy sang đó.
Sở Giai Kỳ bị bơ đẹp, chẳng buồn quan tâm, tìm mảnh vải của cô, che lại đôi mắt, đứng nghiêm trang như một người lính.
” Em không sao chứ? “
Cửu Thành Ưng vờ có lòng hỏi thăm, âu đôi mắt lại không ngừng lén quan sát sang Sở Giai Kỳ. Lòng anh lo cho Giai Kỳ nhiều hơn là Âu Ngọc Linh, vết thương của cô còn nặng, đã thế còn lao người từ cửa kính nhảy xuống từ tầng ba.
” Giai Kỳ! Cô ổn chứ? ” Cửu Thành Ưng không đợi Âu Ngọc Linh kịp đáp câu hỏi, gạt cô sang một bên trực tiếp đến cạnh Giai Kỳ.
Âu Ngọc Linh bị anh phũ phàng, lập tức nổi cáu, quay lại bộ dạng tiểu thư, đến trước mặt anh nũng nịu.
” Thành Ưng, em còn chưa nói gì anh lại bỏ mặc em! “
” Cô ta là ai sao anh lại quan tâm cô ta? ” Âu Ngọc Linh chỉ thẳng vào Sở Giai Kỳ, bĩu môi tra hỏi.
Nghe đến đây, trên khóe miệng Giai Kỳ khẽ nhếch, đủ thông minh nhìn ra Âu Ngọc Linh là tình địch, và cũng đủ suy đoán biết Cửu Thành Ưng lại đang giở trò.
” Tôi hôn thê của Thừa tướng! “
Giai Kỳ lớn tiếng, khẳng định chủ quyền, chẳng ngại tiếp nhận trò chơi của Cửu Thành Ưng, làm anh không kịp trở tay, cô còn ngước mặt, cười tà mị trước Âu Ngọc Linh.
” Hôn thê! ” Ngọc Linh chấn động.
Cô gái kì lạ vừa cứu cô, chính là vợ sắp cưới của người cô theo đuổi, Âu Ngọc Linh há mồm to như cái bát, không ngậm lại được, có ai ngờ đến ân nhân cứu mạng mình lại là tình địch.
Đã thế, khi nãy Âu Ngọc Linh còn được điện kiến nhan sắc của Sở Giai Kỳ, bỗng thấy mình thua kém, không thể so bì.
” Thành Ưng…là thật sao? ” Ngọc Linh giữ nguyên ngón tay run run chỉ vào Giai Kỳ, khó khăn mở lời.
Thấy Cửu Thành Ưng gật đầu, xác nhận, Âu Ngọc Linh tự dưng rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, hôm qua cô còn mạnh miệng muốn trị Sở Giai Kỳ, hôm nay lại nhận ân huệ cứu mạng, khiến cô không kịp thích nghi, cơ mặt cô méo mó khó tả.
” Tiểu thư đây là… ” Giai Kỳ đánh tiếng, tra hỏi thân phận, giải vay sự ngượng ngùng cho Âu Ngọc Linh.
” Âu Ngọc Linh!
Bạn của tôi! Đến đây làm khách vài ngày! ” Cửu Thành Ưng cất giọng trầm khàn, giới thiệu.
Âu Ngọc Linh còn chưa hết bối rối, Giai Kỳ bất ngờ tiến đến, tự tiện kéo tay của Ngọc Linh, hành lễ, đặt lên tay cô một nụ hôn theo phong cách của quý tộc, làm Âu Ngọc Linh thêm phần bấn loạn.
” Chào Âu tiểu thư! Rất hân hạnh được diện kiến cô! ” giọng Giai Kỳ trầm thấp, nghe vững mạnh như giọng của đàn ông.
” Chà…o ” Ngọc Linh lắp bắp, hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, kể cả Cửu Thành Ưng cũng phải bất ngờ.
Sở Giai Kỳ như biến thành một người khác, lịch thiệp với một cô gái, cử chỉ còn nho nhã hơn cả một Thừa tướng như Cửu Thành Ưng, cô như cướp hết hào quang của anh một cách trắng trợn.
Nhìn vào Âu Ngọc Linh, hai má đỏ bừng vì ngượng ngùng, không mạnh miệng, to tiếng như mọi khi, cứ như bị Giai Kỳ thuần hóa, trở thành thỏ trắng trước sói già. Bỗng chốc, Cửu Thành Ưng như mất hết hy vọng, không thể xem màn kịch hai người phụ nữ đấu đá nhau.
” Được rồi! Chào hỏi như vậy đủ rồi! Chúng ta vào nhà thôi! “
Thành Ưng cố ý lên tiếng, cắt ngang khung cảnh, anh lịch sự, đưa tay sang Âu Ngọc Linh, cho cô khoác lên trước mặt Giai Kỳ, cố tình chọc tức cô, Đơn giản, Cửu Thành Ưng suy đoán, Giai Kỳ từ nhỏ sống chung với sói, sẽ có tập tích giữ vật của mình rất cao, muốn dùng điểm này gây ra chiến tranh giữa cô và Âu Ngọc Linh.
Nào ngờ, Sở Giai Kỳ chẳng chút bận tâm, còn đi vào trước họ, khiến Cửu Thành Ưng lại được một phen ăn phải dưa bở.
Sáng sớm, Cửu gia yên tĩnh lại bị Âu Ngọc Linh làm nhốn nháo, cô làm nổ phòng bếp, buộc lòng họ phải chờ người mua thức ăn về, cả ba ngồi chung một căn phòng, Âu Ngọc Linh bám lấy Cửu Thành Ưng không buông, hở một chút liền làm nũng.
” Em hư quá! ” Cửu Thành Ưng vờ dỗ ngọt, mắt không quên đảo sang quan sát Sở Giai Kỳ.
Cô gái lạnh lùng kia đang nằm thoải mái trên sofa, còn đeo tai phone, miệng chóp chép lời bài hát. Trông cô chẳng có chút nào để ý tới Cửu Thành Ưng, làm anh điên đầu, tự hỏi, sáng nay cô còn xem anh là chồng chính thức, vậy mà sao bây giờ cô lại tự dưng coi anh như người lạ? Nhìn cũng chẳng buồn nhìn, mặc anh múa may quay cuồng, diễn trò trước cô.
” Anh Thành Ưng à! Một chút nữa dùng bữa sáng xong chúng ta ra ngoài đi dạo đi! ” Âu Ngọc Linh nhòe giọng, điệu chảy nước, còn tựa chặt đầu vào bắp tay rắn rỏi của Cửu Thành Ưng.
” Được! Em muốn đi đâu? ” Thành Ưng nói lớn, muốn để Sở Giai Kỳ nghe rõ, bàn tay anh đặt lên má Ngọc Linh, bẹo nhẹ cưng chiều.
Hành động của cả hai quấn quýt như một đôi tình nhân, lại bị Giai Kỳ làm lơ, Cửu Thành Ưng đứng ngồi không yên vậy mà vẫn phải cố tỏ vẻ lạnh lùng.
Âu Ngọc Linh được thế, quan sát, ngầm đoán Sở Giai Kỳ không có tình cảm với Cửu Thành Ưng, càng lúc càng quá quắc, coi mình thật sự là bạn gái của Cửu Thành Ưng.
” Sở Giai Kỳ! Cô muốn đi cùng tôi và anh Thành Ưng không? ” Ngọc Linh mời mọc, cố tình ôm chặt tay Cửu Thành Ưng hơn, thể hiện sự thân mật.
” Không! Tôi cần ở nhà nghỉ ngơi!
Chúc hai người đi chơi vui vẻ! ” Giai Kỳ nhàn nhạt đáp, hai mắt dán chặt vào chiếc điện thoại, lướt lướt.
Nghe cô đáp, lòng Cửu Thành Ưng thêm nhốn nháo không ngừng, kế hoạch của anh là tạo mâu thuẫn giữa hai cô gái, rốt cuộc không thành còn rơi vào tình cảnh trớ trêu.
” Ngọc Linh em về sửa soạn đi! Ăn sáng xong chúng ta ra ngoài! ” Thành Ưng viện cớ, đuổi khéo Âu Ngọc Linh.
Cô chẳng chút nghi ngờ, tung tăng đứng lên, hớn hở đáp lại Cửu Thành Ưng ” Được, anh chờ em nhé! “, rồi nhanh chân rời khỏi đó ngay.
Khi cánh cửa vừa đóng, Cửu Thành Ưng không kiềm chế được bức xúc, bước thẳng đến chỗ Giai Kỳ, giáng xuống cô ánh mắt khó chịu. Cô gái ác nữ này, quá đa nhân cách, làm Cửu Thành Ưng không theo kịp biến tấu, bị cô xoay vòng không biết bao nhiêu lần.
” Sở Giai Kỳ! Sao cô có thể trơ mắt nhìn chồng sắp cưới đi với một cô gái khác thế? ” Cửu Thành Ưng bức xúc chất vấn.
Sở Giai Kỳ đang thư thả, bị anh làm cụt hứng, lườm mắt, tháo chiếc tai phone xuống ngay, tặng anh một luồng bá khí ngút ngàn.
” Cửu Thành Ưng… “
Giai Kỳ ngân giọng, gọi kéo dài, làm từng lớp da gà của Cửu Thành Ưng thay nhau nổi lên. Phút chốc, anh nuốt một ngụm khí lạnh, như linh tính mách bảo anh sắp xảy ra chuyện chẳng lành.
” Chuyện…gì…? ” anh mạnh miệng đáp lại, âu không giấu được sự dè chừng, liếm lấy môi mình.
” Chẳng phải anh bảo rằng chúng ta chưa phải là vợ chồng tôi không nên tự tiện sao?
Việc của anh thì liên quan gì đến tôi? ” Giai Kỳ đột ngột thay đổi sắc mặt, thờ ơ, đạm mạc bắt bẻ Cửu Thành Ưng.
Lời cô nói chẳng sai lệch vào đâu, Cửu Thành Ưng cứng họng ngay tức khắc, có nào ngờ Sở Giai Kỳ nhớ dai, còn dùng lí lẽ móc mỉa lại anh.
” Sở Giai Kỳ…đúng là tôi nói vậy…
Nhưng mà…nhưng mà…
Tôi cũng là chồng sắp cưới của cô mà…
Sao cô…? ” Cửu Thành Ưng mấp máy, tìm lí cãi lại.
Nhưng, đối diện với biểu cảm ngạo nghễ của Giai Kỳ, chữ nghĩa trong cuốn họng của Cửu Thành Ưng không tài nào nói thành câu trọn vẹn, tình huống trớ trêu khiến anh phải dở khóc dở cười.
Rõ ràng, anh là người rạch ranh giới với Sở Giai Kỳ, bây giờ lại muốn cô can thiệp vào mối quan hệ giữa anh và Âu Ngọc Linh.
Sở Giai Kỳ biết tỏng kế hoạch của Cửu Thành Ưng, dễ gì để anh thực hiện được âm mưu, cô dùng miệng lưỡi sắc bén của mình lật ngược tình thế.
” Khi nào đính hôn thì tôi sẽ xem anh là chồng! “
” Giờ thì chúng ta…
Nước sông không phạm nước giếng! ” Giai Kỳ kết câu, ngồi dậy, bày ra bộ dạng kiêu hãnh.