Chương 9: Kẻ tái phạm trốn nhà bỏ đi
- Trang Chủ
- Thưa Thầy, Em Là Cán Sự Bộ Môn Của Thầy Nè - Vong Liễu Hạ Diêm
- Chương 9: Kẻ tái phạm trốn nhà bỏ đi
“Thầy nghe em nói đã.”
Thầy Nghiêm nhìn bạn Trương với vẻ mặt không còn gì chối cãi, mọi thứ đều quá rõ ràng rồi. “Chuyện này có gì để giải thích đâu?”
Bạn Trương đứng trước cửa quán game với cái cặp sách sắp bung còn lộ ra một góc áo. Ánh đèn vàng trong đêm tối đã nhuộm đám lông tơ trên mặt cậu thành màu vàng kim, giờ đã giống y như gà con rồi. Cậu cúi đầu xoay người sang chỗ khác: “Nếu thầy không chứa chấp em thì em sẽ về, chỉ là trong lòng có hơi khó chịu một chút…”
“Cậu trốn nhà bỏ đi đến nghiện rồi à?” Thầy Nghiêm gỡ kính xuống vuốt mũi.
Bạn Trương nhíu mày thành hình chữ “八” rồi quay đầu nhìn thầy Nghiêm một cái mà không nói lời nào. Thấy đối phương không có biểu hiện gì, miệng cậu lầm bầm, quay mặt đi tiếp tục lên đường về nhà.
Một bước, hai bước, mười bước ―
“Ngày mai cậu còn gọi tôi dậy được không?”
Giọng nói của thầy Nghiêm như tiếng kẹo mạch nha đang vẫy đuôi (?) từ xa.
Viu, gà con còng lưng vác túi đồ lướt qua thầy Nghiêm đi vào trong tiệm, sau khi chào hỏi mẹ già đang trông coi ở quầy thì đi thẳng lên lầu. Bà ngạc nhiên nhìn thầy Nghiêm bước vào sau. Hắn đeo kính lên lại.
“Mẹ, hồi trước mẹ có nghĩ đến việc bóp chết con không?”
Mẹ già vừa ăn đậu phộng mà bố bóc vừa vui vẻ lắc đầu.
Cánh cửa gỗ của căn phòng mở toang, cậu học sinh xếp gọn quần áo mang theo lên giường, thầy Nghiêm trông thấy số lượng thì gần như không nói nên lời. “Cậu định ở đây lâu dài à?”
“Mỗi ngày gọi thầy dậy không tốt sao ạ?”
Câu nói này không ổn, thầy Nghiêm mượn việc cất đồ của cậu vào tủ mà dời mắt đi. “Cậu không mệt à? Hết tiết tự học tối chạy về nhà lấy quần áo rồi lại chạy sang đây.”
Bạn Trương ngồi trên sàn nhà ngửa đầu nhìn thầy, “Nhưng về đến nhà em cũng không biết phải đối mặt với mẹ thế nào…”
Nếu không phải đã nhận được cuộc gọi của phụ huynh, thầy Nghiêm cũng không biết người này có âm mưu như vậy, rất có khả năng cậu ta sẽ nhân lúc hắn không có ở đây mà xây luôn căn cứ trong phòng hắn. Dù đã chuẩn bị canh gác ở cửa từ trước nhưng hắn vẫn không thể cản được người nọ. Điều đáng mừng duy nhất là lần này cậu ta có thương lượng với mẹ rồi mới đến, không có bỏ chạy mà chẳng nói lời nào như lần trước.
Mặc dù cơ thể của học sinh cấp ba phát triển nhanh, nhưng cũng đâu có lớn nhanh như thổi bong bóng. Thầy Nghiêm có một loại ảo giác, hôm qua hai người nằm trên chiếc giường còn khá rộng rãi, sao hôm nay lại thành chen lấn rồi? Hắn ngồi dậy nhìn mép giường, rồi lập tức đẩy học sinh của mình một cái. Cậu ta nhích ra ngoài rìa, chờ thầy nằm xuống lại yên lặng nhích vào.
“Thầy, tiết thể dục đầu chiều thứ năm tuần sau lớp bọn em có trận đấu bóng rổ, thầy có đến xem không ạ?”
Thầy Nghiêm ngái ngủ trừng mắt, “Tôi có tiết.”
Cậu trò có hơi thất vọng, cậu xoay người qua nhìn thầy mình: “Vậy thầy có mua nước cho bọn em không? Thầy Cổ đã hứa sẽ mua cho người thắng đó.”
Thầy Nghiêm mơ màng quay lưng đi, giọng nói không được rõ ràng cho lắm: “Vậy cậu tìm thầy ấy đi.”
Bạn Trương hừ một tiếng, nhưng vẫn không muốn từ bỏ, “Thầy mua cho em đi, em thích uống loại nho nha đam ấy.”
Nếu giữa đống nước đá bình thường có một chai nho nha đam, cậu ta còn có thể khoe khắp trường cả một tuần.
Thầy Nghiêm lẩm bẩm không biết nói gì, cậu học sinh thò người đến nghe thì phát hiện đối phương đã ngủ, bị quấy rầy còn nhíu mày lại. Trong cơn tức giận cậu đã cài đồng hồ báo thức trước mười phút.
Không biết là nệm ngủ ngon hay là thầy Nghiêm hỗ trợ cho giấc ngủ, hai ngày nay bạn Trương đều không nằm mơ, lúc mở mắt ra còn cảm thấy sảng khoái tinh thần. Bên vai vẫn thấy ấm áp như ngày hôm qua, cậu quay sang nhìn, thầy nằm nghiêng quay mặt về phía cậu. Bạn Trương lùi ra để nhìn rõ mặt thầy, không ngờ thầy cũng đuổi theo, nửa khuôn mặt áp sát vào cánh tay cậu, râu trên cằm không rậm rạp bằng hôm qua, nhưng ôm lấy cậu có hơi ngứa ngáy.
Cảm giác căng thẳng của ngày hôm qua đã bị cậu trò ăn mất. Cậu dùng tay sờ lên mặt thầy rồi lại nhéo nhéo mấy cái, thành công khiến người nọ nhíu mày vì bị giày vò. Thầy Nghiêm định lật người thoát khỏi sự quấy rầy, không ngờ lại bị học sinh của mình vòng tay qua vỗ nhẹ vào lưng mấy cái như dỗ con nít. Đến khi thầy ngủ lại, cậu ta bắt đầu một đợt trêu chọc mới.
Mấy ngày nay chủ đề thảo luận của bọn con gái trong lớp đã chuyển sang một phương hướng mới, bạn Trương là một chấm nhỏ giữa muôn loài hoa, trên cơ bản đều nghe thấy hết tất cả những lời bàn tán.
“Sao mấy nay thầy Nghiêm đều cạo râu sạch sẽ vậy cà?”
Đương nhiên là có người lập công, nhưng bạn Trương không nhận đâu.
“Trông trẻ ra vài tuổi luôn ấy.”
Lúc thầy Nghiêm tắm rửa xong không đeo kính còn trẻ hơn, nhưng bạn Trương không nói gì.
“Có phải thầy ấy có bạn gái không? Hay là đang theo đuổi một giáo viên trong trường mình? Sửa soạn bảnh bao thiệt đó.”
Định kiến này phải sửa, nhưng bạn Trương không thuyết phục đâu.
“Theo đuổi học sinh cũng được mà? Lớp bọn mình có mấy bạn thích thầy ấy. Thầy cạo râu rồi lại thêm mấy bạn nữa kìa.”
“Rẹt ─ ” Bạn Trương lỡ tay lật rách sách. Cậu gấp nói lại rồi nói với mấy bạn nữ xung quanh: “Mấy cậu rảnh vậy sao? Thầy Nghiêm nói chỗ thầy ấy có nhiều đề luyện lắm đó, các cậu muốn đi lấy mấy bộ làm thử không?”
“Thầy giáo đẹp trai như vậy, bọn tôi thảo luận một tí không được sao? Cậu là cán sự bộ môn chứ có làm quản gia đâu, lo xa quá.”
Bạn Trương không nói được lời nào, vì vấn đề này mà lơ thơ trong lớp, còn bị thầy Nghiêm gọi tên phê bình. Bọn con gái xung quanh nhao nhao nhăn mặt làm tiêu diệt khí thế của cậu. Điều này khiến cho bạn Trương vốn đã chán nản lại càng thêm buồn phiền đến tiết tự học tối.
Từ khi có thầy Nghiêm dạy kèm toàn diện, thành tích của bạn Trương luôn đứng top đầu. Đến tiết tự học tối, bạn cùng bàn xem cậu là thầy giáo nhỏ, hết hỏi Toán lại hỏi Anh, hỏi xong Anh thì đến Văn. Thầy giáo nhỏ đã cố hết cái tình nghĩa bạn bè để trả lời đống câu hỏi của bạn cùng bàn, thế mà lại bị cậu ta trêu là mặt khổ đến nỗi có thể vắt ra nước mướp đắng.
“Không phải cậu thấy thầy Nghiêm như thấy tiền sao, hiếm khi hổm rày thầy ấy đến giám sát tiết tự học tối, sao trông cậu như bị thiếu tiền vậy?” Bạn cùng bàn chờ thầy Nghiêm đi rồi mới dựa lên vai ghé vào tai hỏi bạn Trương.
“Ầy, cậu không hiểu đâu.” Bạn Trương trừng mắt mấy bạn nữ đang ngó theo thầy Nghiêm. “Tiền này, ai thấy mà không cướp chứ.”
“Ừa, chỉ có cậu là giỏi. Vậy lát nữa sau tiết tự học vẫn phải đi ngồi nhà vệ sinh, không về với tôi đúng không?” Bạn cùng bàn hỏi xong cũng cảm thấy kỳ lạ, “Sao đột nhiên cậu có thêm cái tật ngồi cầu thế? Hôm nào cũng đúng giờ như vậy nữa chứ.”
Bạn Trương lại ung dung nói một câu: “Cậu không hiểu đâu.”
Cũng có phải ở trỏng thơm tho hay gì đâu, sao mỗi đêm đều ở lại trường ngồi cầu thật chứ.
Bạn Trương thu dọn xong cặp sách, thừa dịp mọi người ra về không chú ý mà chạy đến văn phòng. Bên trong chỉ còn bật hai ngọn đèn, ánh sáng hắt vào người thầy Nghiêm một vẻ nhẹ nhàng dịu dàng, bạn Trương đứng ở cửa nhìn một hồi. Hắn thu dọn đồ đạc được nửa chừng thì ngẩng đầu lên trông thấy nụ cười ngốc nghếch của cậu.
“Sao không vào trong?”
Cậu học sinh bước những bước chân ngắn đi vào, cậu tựa lên cạnh bàn uể oải giúp thầy cho bình nước vào cặp táp.
Thầy Nghiêm dừng động tác, nghiêng đầu nhìn học sinh của mình: “Cả ngày đều không có tinh thần, tối qua ngủ không ngon sao?”
Cậu đang định nói gì đó thì ở hành lang ngoài cửa phòng làm việc truyền đến tiếng nói chuyện. Cậu vội trốn vào dưới gầm bàn của thầy. Mấy bạn nữ đứng ở cửa nhìn vào, người nào người nấy đều có vẻ mặt ngượng ngùng như nhau.
“Thầy ơi, thầy định đi ạ?” Người cao hỏi.
Thầy Nghiêm nói: “Nhanh.”
“Bọn em có vài câu không hiểu, có thể vừa đi vừa hỏi thầy không ạ?” Người thấp hỏi.
Bạn Trương đang co ro một nhúm bỗng nhiên dang hai tay ra ôm lấy bắp chân thầy Nghiêm, mượn góc khuất mà học người say ôm cột đèn làm trò khùng trò điên.
Bạn nữ với mái tóc xoăn tự nhiên thấy thầy Nghiêm sững người không đáp lại, cậu ta ngượng ngùng hỏi: “Thầy ơi, thầy có mệt lắm không ạ? Hay là ngày mai bọn em hỏi lại nhé?”
Thầy Nghiêm ngồi trên ghế, tay sờ đầu gà con đang tựa vào đầu gối, từ đỉnh đầu đến vành tai, cuối cùng véo véo cái má. Gà con biến thành mèo, dùng mặt cọ tới cọ lui.
“Ngày mai các em hỏi lại đi, hôm nay muộn quá rồi.”
Hoa mẫu đơn rải rác hai bên đường, bên này một đóa bên kia một đóa. Bạn Trương và thầy Nghiêm đều cùng giữ một khoảng nhất định với đám đông. Lúc thì hai người cách khá xa, lúc lại kề sát chạm vào vai nhau. Bạn Trương cầm cặp thay thầy Nghiêm, nó trĩu nặng đến nỗi không kéo khóa lên được. Cậu ôm ở trước ngực mà nhìn, bên trong có một cuốn sách tham khảo liên quan đến mạng lưới Internet được đặt ở vị trí bắt mắt nhất.
“Thật ra thầy muốn làm công việc phát triển mạng lưới đúng không ạ?” Bạn Trương hỏi.
Thầy Nghiêm cũng trông thấy quyển sách trong cặp mình. “Trước mắt thì các công ty lớn đang phát triển tương đối tốt không có ở đây.”
“Những thành phố khác thì sao? Chúng ở rất xa ạ?”
Thầy Nghiêm khẽ gật đầu, “Ngay cả khi là công ty lớn, ngành này vẫn tương đối không ổn định bởi vì sự phát triển của nó quá nhanh, có khả năng năm nay ngành công nghiệp này kiếm được nhiều tiền, nhưng sang năm lại biến mất toàn bộ.”
Bạn Trương chưa từng đi làm thêm vào mùa hè, trông coi quán game cũng chỉ là chơi chơi, cậu không hiểu được tình hình kinh tế mà thầy Nghiêm nói, chỉ cảm thấy nó rất phức tạp. Người lớn tuổi mỉm cười nói cho cậu biết những điều muốn biết.
“Bởi vì không đủ ổn định nên tôi thật sự không dám đưa bố mẹ đến sinh sống ở thành phố mới. Giá cả, tiền thuê nhà, chi phí y tế bất chợt, rất nhiều thứ đều cần phải cân nhắc.”
Bạn Trương đột nhiên cảm thấy những phiền muộn của mình đều không đáng nhắc tới. Gà con quấn lấy gà mái, muốn tìm sự an ủi nhưng lại sợ tăng thêm gánh nặng vốn có cho đối phương.
Thầy Nghiêm vỗ lưng bạn Trương rồi nói: “Đừng để bị dọa sợ nhé, rất nhiều chuyện sẽ tự nhiên tìm ra cách giải quyết thôi.”
Bạn Trương ngước mặt lên hỏi: “Em lưu ban hai ba năm, thầy thấy có được không ạ?”
“‘Lưu ban’, không phải là ‘du học’ đâu nhé.” Thầy Nghiêm véo vào gáy bạn Trương.
Bạn Trương ỉu xìu suốt chặng đường, trở lại nhà thầy Nghiêm lại càng xìu hơn, cậu ngơ ngác đứng trước tủ quần áo mà không cầm đồ đi tắm.
“Rốt cuộc là hôm nay cậu làm sao vậy?” Hắn dẫn học sinh của mình ra ngồi xuống ghế, còn hắn thì ngồi trên giường.
Ngay cả ánh đèn cũng nhuốm màu u buồn, dường như còn mờ tối hơn cả bình thường. Cậu học sinh dùng đầu ngón tay sờ lên cằm thầy và nói: “Ngày mai em không thể gọi thầy dậy cạo râu đâu ạ.”
Lúc đầu thầy còn chưa hiểu, nhưng bắt gặp ánh mắt thiếu hẳn vẻ tươi vui không hề có ý đùa của cậu học sinh, hắn mới hiểu hàm ý trong lời nói của đối phương. Hắn sửng sốt rất lâu, bàn tay đặt trên đầu gối bất giác nắm nhẹ lại thành nắm đấm.
“Hôm nay muộn quá rồi, ngày mai lại về nhà được không?” Thầy Nghiêm nói.
Bình thường trước khi ngủ hai người không nói chuyện nhiều, đêm nay lại càng yên tĩnh, còn có thể nghe thấy tiếng kim chuyển động từ đồng hồ mà thầy Nghiêm đặt trên bàn. Hắn giữ người nọ ở lại nhưng lại lựa chọn đưa lưng về phía đối phương mà ngủ. Bức tường tản ra hơi lạnh, dựa vào đó có thể giảm bớt đi một chút phiền muộn. Cậu học sinh u sầu thở dài một hơi rồi mới lặng lẽ nhích lại đụng trúng vào lưng thầy. Hắn cứng người, không nhận thêm sự đụng chạm nào nên lại dịu xuống.
“Thầy à,” giọng nói của cậu học sinh vang lên sau lưng, “Em quyết định rồi, từ hôm nay trở đi em không thể để cho bất kì ai kéo chân nữa.”
Gà con bắt đầu thay lông, gà mái không biết nên vui hay buồn nữa.
Từ khi bạn Trương về nhà ở, thầy Nghiêm lại biến về trạng thái để râu đến trường, tiết tự học tối cũng không tới giám sát nữa. Liên tiếp mấy ngày làm cho bọn con gái trong lớp đều không thích ứng được, nhao nhao giậm chân đấm ngực, ngay cả bạn cùng bàn cũng thở dài, kế hoạch của bạn Trương có hiệu quả, cậu khịt mũi xem thường quần chúng.
Thầy Nghiêm, trung tâm của cuộc thảo luận, nổi tiếng là người nghiêm khắc trong tiết dạy, hở tí là giao bài tập ngay. Nhưng hôm nay thầy có hơi là lạ, nhiều lần mất tập trung khi giảng bài cho lớp tám, mọi người không khỏi bàn tán về tình huống của hắn ngay trong lớp. Không ngờ sự tập trung của thầy Nghiêm lại bay ra ngoài lớp học, sau khi giao một số bài tập nhất định phải hoàn thành trên lớp cho các học sinh, thầy rời khỏi phòng học và bắt đầu chạy trên hành lang. Khoảng mười phút sau, thầy Nghiêm trở lại lớp với cái đầu đầy mồ hôi, khôi phục lại trạng thái đứng lớp ban đầu, nghiêm đến nỗi bọn học sinh không dám bàn luận về hắn nữa.
Trận đấu bóng rổ của lớp ba kết thúc với tỉ số 19:16, lớp bạn Trương thua, không thể uống nước mà thầy Cổ mời. Có hai bạn nữ nói muốn mời cậu uống nước soda, cậu xua tay nói không thích uống cái thứ gắt cổ đó, tự mình mua một chai nước khoáng, vặn ra đổ một nửa lên đầu rồi lại tu vài ngụm.
Một nhóm học sinh nam trở lại phòng học, vén áo lên hưởng điều hoà, cởi giày ra để phơi chân. Bạn Trương thò tay vào ngăn bàn định lấy đồng phục ra thay thì lại chạm phải thứ gì đó mát lạnh, cậu lấy ra xem thì thấy nó bị bọc trong giấy báo nên không biết là gì. Mỗi một lớp báo mở ra, cái lạnh lại càng rõ hơn, hai mắt bạn Trương sáng bừng.
Thì ra là một chai nha đam nho, lạnh, ngọt, bất ngờ.
Bạn Trương vui như trẩy hội, tiện tay đẩy chai nước khoáng mình vừa mua sang cho bạn cùng bàn. “Mời cậu uống đó!”
Bạn cùng bàn vui vẻ chưa được hai giây thì trừng to mắt quát: “Anh giai đã uống rồi còn đưa cho em! Còn đúng một miếng! Nước tiểu còn nhiều hơn của anh đó!”
Updated – 24/08/23