Chương 7: Hồ Ly chưa cai sữa
- Trang Chủ
- Thưa Thầy, Em Là Cán Sự Bộ Môn Của Thầy Nè - Vong Liễu Hạ Diêm
- Chương 7: Hồ Ly chưa cai sữa
Thời gian đối với người khác thật yên bình và tươi đẹp, nhưng với thầy Nghiêm thì lại ghét hơn cả ghét.
Vừa khai giảng lớp mười một được một tuần thì bạn Trương đánh nhau với bạn cùng lớp, ngay khi biết tin, thầy Nghiêm đã không cẩn thận dùng ngòi bút kéo cái rẹt trên một quyển vở bài tập, lật ra trang bìa xem tên, vừa hay lại là bạn Trương. Đợi đến khi chuông tan học vang lên, hắn vừa nghĩ cách phạt người kia thế nào vừa bước nhanh đến lớp nhưng lại được báo là đối phương đã trốn học.
Mặc dù bạn Trương cả gan trốn học nhưng lại không có cái gan trốn đi xa, rẽ trái rẽ phải lại vào quán game. Chân mẹ già đuổi theo không kịp bạn Trương, mắt của bố cũng không đủ tinh, chỉ bắt được một luồng gió chạy biến vào phòng ngủ của thầy Nghiêm, còn chưa kịp bước tới xem xét thì cửa đã bị khóa trái.
Mẹ già thở hổn hển leo lên lầu: “Đứa nhỏ này sao lại đến đây lúc trời còn tỏ thế này?”
Ông bố gõ cửa hỏi người bên trong: “Hôm nay được nghỉ hả con?”
May là người bên trong vẫn còn giữ lại một chút lễ phép, kiếm cái cớ nói cho hai người ở ngoài cửa: “Hai bác ơi con buồn ngủ quá, con ngủ một lát trước nha.”
Bạn Trương nói vậy nhưng lại không ngủ mà chỉ vùi đầu vào chăn, bên mũi toàn là mùi hương trên người thầy Nghiêm. Tâm trạng vốn đã muốn chạm đáy lại theo mùi hương chậm rãi trèo lên, khi sắp trở về con số 0 thì bạn Trương chợt nhớ ra hôm nay thầy dạy tiết cuối, bây giờ chắc chắn không thể về ngay được, cảm xúc lại lập tức nhảy cái vèo xuống đáy. Chờ thầy về nhà ngó thấy cậu, bị phạt là chắc cú rồi, tới đó thì chạm gì nổi được đáy sâu. Cậu mếu máo vén chăn lên, lấy một chiếc áo sơmi của thầy đã được ủi phẳng phiu từ trong tủ ra rồi lại chui vào trong chăn nằm im lặng mân mê góc áo.
Mẹ già đang ngồi ở quầy dưới lầu, còn đang phân vân không biết có nên gọi điện cho thầy Nghiêm hay không thì mẹ của bạn Trương xông vào từ cửa. Người mẹ trẻ này vẫn luống cuống như thế, chỉ là lần này có thêm chút tức giận.
“Cháu xin lỗi vì lại làm phiền, xin hỏi chú dì có nhìn thấy con trai cháu không? Thằng bé có mặc đồng phục của trường trung học trực thuộc Đại học Sư phạm.”
Bà lão vốn không nhận ra người phụ nữ này, nghe đối phương nói như thế mới nhớ ra là mẹ của đứa nhỏ trên lầu.
“Đứa nhỏ đang nghỉ ngơi trên lầu, cứ yên tâm nhé.”
Người phụ nữ lo lắng hỏi: “Có tiện để cháu lên lầu dẫn thằng bé đi không cô?”
Không hiểu sao bà lão cũng đứng dậy lo lắng theo: “Thằng bé làm sao vậy?”
Người phụ nữ muốn nổi giận nhưng lại thấy ngượng và xấu hổ, khuôn mặt đỏ lên: “Nhà trường báo cho cháu là thằng bé đánh nhau với bạn.”
Mẹ già nghe vậy lại hạ hàng lông mày xuống, bà an ủi: “Trẻ con có mâu thuẫn là chuyện bình thường, qua cái tuổi này là sẽ ổn thôi.”
Người phụ nữ gấp đến độ dậm mạnh chân trước quầy, chưa được cho phép thì không thể tự lên lầu được, mà không lên thì lại không thể túm thằng nhóc kia xuống. Bà lão chậm rãi đi vòng qua quầy, trông thấy người phụ nữ mặc bộ quần áo lao động của siêu thị liền nắm lấy tay đối phương và đặt vào lòng bàn tay ấy một quả táo lấy từ quầy.
“Cháu bỏ công việc chạy đến à? Có bị ảnh hưởng không? Đứa nhỏ cứ để đây dì trông cho, cũng cho nó bình tĩnh lại đã, chờ thầy Nghiêm tan làm về sẽ dạy dỗ nó.”
Nhắc đến thầy Nghiêm, người phụ nữ cũng hơi thả lỏng đôi mày nhíu chặt đi một chút. Bà lão đẩy người phụ nữ ra ngoài cửa, lải nhải nói làm việc cho tốt, đừng lo lắng cho đứa nhỏ, nó rất ngoan. Nhìn thấy bóng lưng do dự của người phụ nữ, bà lão như trong nháy mắt trở lại mười năm trước. Vẫn phải gọi điện cho thầy Nghiêm thôi, cột sống già mà đấu với sức thanh niên thì không khoa học tí nào.
Hôm nay thầy Nghiêm không bận lắm nhưng sau khi tan học có cuộc họp, vậy nên thời gian về nhà bị đẩy lùi lại. Bình thường hắn còn ra vẻ một tí, hội họp thì gục gặc đầu hoặc là ghi chép gì đó, hôm nay còn chẳng thèm lấy bút ra, thân ở trại Tào mà lòng ở đất Hán, lãnh đạo vừa nói chuyện xong liền xách mông chạy biến về nhà.
Quán game đổi sang ông bố trông coi, thấy thầy Nghiêm trở về, ông lập tức chỉ lên lầu và báo cáo với đối phương: “Đứa nhỏ còn không muốn ra ngoài ăn tối, cơm của nó với của con đều chừa trong nồi, con xem dỗ dành thằng bé đi.”
Vừa đánh vừa xoa không phù hợp với phương châm giáo dục của thầy Nghiêm. Hắn chạy vù lên lầu, bước nhanh đến phòng ngủ lấy chìa khoá. Từ hồi cấp hai hắn đã được toàn quyền quản lý căn phòng, bố mẹ không có giữ lại chìa khoá dự phòng.
Mẹ già ở phòng khách nói với thầy Nghiêm: “Đứa nhỏ tin tưởng chúng ta nên mới chạy đến đây, con nói chuyện với nó đàng hoàng, đừng có phạt úp mặt vào tường nữa đấy.”
Lời nói này không biết đã chạm vào điểm xúc động nào của thầy Nghiêm, động tác mở cửa của hắn chậm dần lại.
Trời đã tối, trong phòng lại không bật đèn, ngoài cửa sổ cũng không có nguồn sáng khác hắt vào. Thầy Nghiêm mò mẫm tìm công tắc bật đèn. Trên giường của hắn nhô lên một đống nhỏ, có hơi phập phồng lên xuống nhưng không hề có phản ứng gì với tiếng vang khi hắn vào phòng. Hắn nhẹ nhàng tới gần, lật mép chăn bị cuộn tròn ra, người phía dưới nắm lấy một góc áo trong tay đang ngủ say sưa, phần áo liên tục bị đè ép biến thành cái giẻ lau nhăn nhúm. Trong phòng lại không có mở điều hòa, cậu học sinh toát mồ hôi vì nóng, gối đầu và đồng phục đều để lại vệt nước. Phần lớn đồng phục của học sinh có màu trắng nên vừa gặp nước đã trở nên hơi trong suốt. Làn da cậu còn hơi có màu lúa mì, cách lớp đồng phục vẫn có thể thấy được mơ hồ, thậm chí toàn bộ dáng người đều hiện ra dọc theo vải vóc.
Cậu ta trở mình, buông lỏng góc áo trong tay ra. Khó khăn lắm thầy Nghiêm mới thu lại được ánh nhìn, ngồi xuống mép giường im lặng hít thở vài hơi, sau khi mọi thứ ổn định lại mới thay quần áo mặc ở nhà. Hắn giặt cái khăn để lau mồ hôi cho học sinh nhà mình thì trông thấy vết bầm tím trên cánh tay rắn chắc của cậu ta. Một lúc sau cái người nhận được sự phục vụ kia cũng tỉnh lại.
Bạn Trương đã nhiều lần mắc lỗi trước mặt thầy, lần nào cũng đều ấm ức đáng thương như thể đó là lỗi của người khác. Nhưng lần này lại không rơi nước mắt, cậu ôm áo ngồi trên giường nhỏ giọng nói xin lỗi. Thầy Nghiêm không nhắc một lời tới chuyện kia mà chỉ cầm khăn rời khỏi phòng. Cậu lo lắng không yên, cơ thể vừa lau sạch lại rịn ra một lớp mồ hôi, ngồi trong phòng đợi một hồi lâu mới thấy đối phương trở về.
“Thầy ơi em thật sự biết sai rồi!”
Cậu học sinh hét lớn làm thầy Nghiêm đang bưng cái bát đi vào bị giật mình, suýt thì đã làm đổ canh ra sàn. Cậu rất linh hoạt, không nói lời nào đã chạy ngay đến bếp mang đồ ăn còn lại vào trong phòng. Gà hầm khoai tây, bao tử heo xào dưa chua, tôm khô xào cải thảo, đều là những món mà cậu thích ăn.
Thấy học sinh của mình ăn một miếng lại tụt dốc cảm xúc một tí, thầy Nghiêm dừng đũa lại hỏi: “Sao vậy?”
Cậu trò không nói lời nào mà chỉ lắc đầu.
“Cơm nước xong xuôi tôi đưa cậu về.” Thầy Nghiêm nói.
Lần trước cậu dám ồn ào nói “Đừng đi theo em” với thầy, nhưng lần này thậm chí còn chẳng dám nói “Không” nữa.
Bữa cơm diễn ra vô cùng yên tĩnh, thầy Nghiêm vốn không nói nhiều, còn bạn Trương thì nhồi thức ăn trong miệng cũng không lên tiếng.
Cơm nước xong không biết cậu muốn kéo dài thời gian hay là thế nào, vậy mà lại chủ động ôm công việc rửa chén. Hắn đứng ở một bên lấy chậu nước rửa nho. Dựa theo mức độ quen thuộc của hai người thì cậu đã bị phạt từ lâu rồi, nhưng đến bây giờ vẫn gió êm sóng lặng.
Bạn Trương thừa dịp tiếng nước róc rách, nhỏ giọng nhận tội với thầy: “Thầy phạt em đi.”
Nho có sức mời gọi mãnh liệt, thầy rửa được một nửa thì ăn trước hai quả. “Vậy thì phạt cậu rửa chén.”
Cậu học sinh không cảm thấy vui vẻ với hình phạt gần như không có gì này, ngược lại càng thêm ấm ức. “Thầy không hỏi em tại sao đánh nhau ạ?”
Thầy Nghiêm ném mấy quả nho bị dập vào trong thùng rác rồi lại đưa đến bên miệng học sinh một quả lớn. “Có quan trọng không?”
Thầy không thèm để ý nhưng trạng thái này khác với kiểu không quan tâm của trước kia. Cậu thấy cay mũi, cay mắt, cả chỗ đó cũng cay.
“Có phải em là đứa rắc rối không ạ? Cả ngày đều gây chuyện cho mọi người…”
Khi lông của gà nhỏ bị thấm ướt thì chỉ còn lại lớp da mỏng và phần cơ bắp gầy gò, cái điệu bộ ấy trông lại càng trở nên nhỏ bé hơn. Gà mái phải giương cánh che chở cho gà con dưới thân mới có thể bảo vệ được con non, nhưng cái này còn phải xem coi gà mái có bằng lòng ướt nhẹp lông mình và không bỏ chạy trước hay không nữa.
“Các cậu đánh nhau với người khác luôn có lý do của mình, dù có chính đáng hay không thì cũng ra tay rồi.” Thầy Nghiêm nhìn vào mắt học sinh mà nói. “Nếu cậu sợ chúng tôi lo lắng, cậu sẽ nhịn xuống. Cậu đã không nhịn, vậy thì chứng tỏ nó đã vượt quá khả năng chịu đựng của cậu. Cậu có thể lựa chọn bày tỏ hết với ai đó, hoặc là tự mình vượt qua thôi.”
Thầy Nghiêm đem nho sang chia cho bố mẹ ở trên lầu rồi mới trở lại phòng bếp đứng tựa vào cửa ăn phần của mình. Hắn giấu những quả to nhất ở dưới đáy đĩa để chừa lại cho bạn Trương. Cậu rửa xong bát đĩa thì nhận lấy nho nhưng lại không ăn mà kéo thầy vào phòng ngồi xuống.
Đĩa bị cậu cầm trên tay, cuống nho nhấp nhô theo độ nghiêng của đĩa.
“Thầy,” Cậu học sinh khẽ gọi một tiếng, “Hôm nay em đánh nhau là vì có người nói sau lưng em.”
“Liên quan đến mẹ cậu à?”
“Dạ.” Cậu chọn một quả nho cho vào miệng, sau khi nhai kỹ nuốt chậm mới lẩm bẩm nói: “Cậu ta nói mẹ em muốn tái hôn.”
Vòng sinh hoạt nhỏ vậy đấy, có tin tức gì cũng truyền khắp Đông Nam Tây Bắc chỉ trong vòng mấy ngày.
“Mẹ em chỉ nhận chiếc nhẫn, không nói khi nào sẽ kết hôn cả.”
Thầy Nghiêm khẽ gật đầu, “Cậu ta bàn chuyện của cậu là không đúng, nhưng cậu biết mình đánh người khác cũng là sai không?”
Cằm cậu tựa vào trên ngực, “Em biết sai rồi ạ.”
Thầy Nghiêm để cậu ở lại trên lầu ăn nho, còn mình xuống dưới gọi điện cho phụ huynh.
Ông bố ngồi trong quầy dùng ánh mắt dò hỏi tình hình của bạn Trương, thầy Nghiêm dùng khẩu hình nói “Không sao”.
Sau khi điện thoại kết nối, mẹ bạn Trương liên tục xin lỗi: “Xin lỗi thầy, hôm nay tôi lại làm phiền thầy phải chăm sóc cho con tôi rồi.”
“Không sao, em ấy cũng rõ mình làm sai rồi.”
“Thằng bé có nói với thầy lý do đánh bạn không? Bên nhà trường không biết rõ tình hình, bạn học bị đánh cũng không hiểu làm sao lại bị đánh.”
Thầy Nghiêm suy nghĩ, “Bạn học kia nói chuyện không chú ý, lời ăn tiếng nói giữa hai em xảy ra mâu thuẫn, nên cả hai đã xảy ra xung đột.”
Sau khi nhận được một đáp án mơ hồ, mẹ bạn Trương không hỏi lại nữa. Thầy Nghiêm cầm điện thoại, vừa xoay người lại đã trông thấy có người ngồi bẹp ở bậc thang, đang nhìn hắn không hề chớp mắt.
“Đã muộn vậy rồi thầy cũng cần nghỉ ngơi, thầy để tự thằng bé về nhà là được, không cần tiễn nó đâu.” Giọng nói của mẹ bạn Trương vang lên bên tai.
Người trên bậc thang dựng thẳng đôi tai hồ ly lên, cái đuôi mềm mại phe phẩy quét qua bậc thang, trong miệng đang ăn nho ngọt, hai má cứ nhún nhảy lên xuống. Từ đầu tới cuối đều chưa từng nói là muốn về nhà, cũng chưa từng đồng ý được đưa về nhà, tựa như đã ở lâu trong vườn thú, sợ hãi rời khỏi lồng giam vốn có cảm giác an toàn này.
Thầy Nghiêm rơi vào trong đôi mắt hồ ly, hắn trắng trợn nói dối: “Em ấy khóc đến nỗi ngủ thiếp đi rồi, đêm nay để em ấy ở lại chỗ tôi đi.”
Updated – 21/08/23