Chương 6: Nhân viên ngoài biên chế của phòng game
- Trang Chủ
- Thưa Thầy, Em Là Cán Sự Bộ Môn Của Thầy Nè - Vong Liễu Hạ Diêm
- Chương 6: Nhân viên ngoài biên chế của phòng game
Không biết làm thế nào mà mọi chuyện lại phát triển thành thế này.
“Thầy ơi! Mở cửa nhanh đi ạ!”
Vào đúng mười một giờ sáng, tiếng đập lạch cạch vang vọng từ ngoài cánh cửa chớp bằng kim loại của phòng game truyền vào trong nhà. Bạn Trương hú hét ở bên ngoài đến nỗi ông bố hỏi thầy Nghiêm có phải là thiếu tiền của học sinh hay gì không. Hắn đau đầu mở hé cửa chớp rồi chui người ra ngoài để bảo cậu học trò im lặng dùm.
“Mười một giờ mở cửa, em không đến muộn đúng không thầy?” Cậu trò đeo trên lưng chiếc ba lô, vẻ mặt hưng phấn như được đi dã ngoại.
Không tài nào hiểu nổi, thầy Nghiêm kéo cửa ra hỏi: “Gì mà đến muộn? Nghỉ hè cậu không ngủ nướng sao?”
Thầy Nghiêm đã đến trường trung học trực thuộc Đại học Sư phạm được một thời gian rồi, vài hôm trước vừa trải qua giai đoạn căng thẳng cao độ của kỳ thi cuối kỳ, bây giờ đang hưởng thụ khoảng nghỉ hè có thể thỏa thích chây lười. Và nó bao gồm việc ngủ thẳng cẳng đến chiều mới tỉnh, không cần đối phó với phụ huynh học sinh cũng như là không cần sửa soạn vẻ bề ngoài.
“Thầy à, râu thầy dài ra rồi kìa.” Cậu học sinh thở dài.
Thầy Nghiêm nhìn cái người tự cho là quen thuộc kia đi vào trong tiệm, cảm thấy có lẽ mình còn chưa tỉnh ngủ hay sao ấy.
“Đợi đã, cậu tới làm gì?” Hắn ôm lấy ba lô ngăn học sinh của mình lại.
Cậu ta cười tủm tỉm nói: “Mẹ em nói là nhờ có thầy mà em thi được 110 điểm môn tiếng Anh cuối kỳ, bảo em phài cảm ơn thầy đàng hoàng đó.”
Thầy Nghiêm túm balo kéo ra ngoài: “Đã nhận, mời về cho.” Nói xong liền lắc lư quay lại trên lầu ngủ tiếp.
Và thế là hắn ngủ thẳng cẳng tới tận chiều. Nắng chiều xuyên qua rèm cửa chiếu vào trong làm cho căn phòng đã bật điều hoà ấm lên đôi chút. Thầy Nghiêm nằm lăn lộn trên giường cuối cùng cũng tỉnh ngủ, hắn định rửa mặt xong rồi xuống lầu nhận công việc trông tiệm cho bố, ai ngờ vừa ra khỏi cửa đã trông thấy hai người đang ngồi xem tivi ở phòng khách.
“Hôm nay không mở quán sao?”
Bố bóc mấy hạt lạc đặt vào tay mẹ, “Học sinh của con đang trông tiệm rồi.”
Đã ngủ mười mấy tiếng rồi mà còn chưa tỉnh táo nữa hả ta? Thầy Nghiêm vội vàng đánh răng, không thèm lau bọt kem còn sót lại trên miệng đã ba chân bốn cẳng lao xuống lầu xem có chuyện gì.
Tục ngữ có câu “Mời thần đến thì dễ, tiễn thần đi mới khó”, nhưng “thần tự xưng” này phải xử lý làm sao đây?
Bạn Trương ngồi trong quầy thuần thục đổi tiền xu cho khách, vừa trông thấy thầy Nghiêm tới liền vui mừng hét lên: “Thầy.”
“Cậu làm như vậy là phạm pháp đấy có biết không?” Thầy Nghiêm lôi người nọ dậy.
Bạn Trương sửng sốt, “Em không lấy tiền mà…”
Trên bàn có túi bút và vở bài tập không hề hợp với quán game tí nào. Thầy Nghiêm đổi lại giọng điệu, tay thì cất đồ vào ba lô của bạn Trương, còn miệng lại bảo: “Vốn dĩ cậu không được phép vào quán game, bây giờ lại đi trông tiệm, tôi còn không cho cậu tiền, cảnh sát tới cũng không biết là bắt tôi thuê người phi pháp hay là bóc lột nhân viên nữa.”
Bạn Trương ôm chặt ba lô của mình, lấy ra từng món đồ vừa bỏ vào và đặt chúng trên bàn. “Chỗ này là phòng tự học của em, cũng không được sao ạ?”
Hiệu ứng âm thanh không dứt của máy chơi game tràn ngập toàn bộ không gian, cũng chỉ có bạn Trương là có thể mở to đôi mắt sáng ngời nói chỗ này là phòng tự học thôi.
Kể từ hôm đó, bạn Trương liền ở lì lại trong tiệm. Thầy Nghiêm có thời gian rảnh thì cậu tự học, không rảnh thì cậu trông coi việc kinh doanh của quán với tư cách là một nửa nhân viên, vào những dịp đặc biệt cậu còn có thể chơi máy điện tử. Chỉ cần chơi cùng với thầy Nghiêm thì dù là đánh đấm hay bắn súng, bạn Trương đều thua bù đầu.
Bố mẹ già cũng rảnh rỗi đi nhiều, thầy Nghiêm đã đăng ký cho hai người vào đoàn du lịch ở thành phố bên cạnh. Ba ngày hai đêm, đường đi ngắn, giao thông thuận tiện, cả hành trình đều vô cùng nhàn nhã. Hắn tính toán chu đáo cho bố mẹ như thế nhưng lại quên cân nhắc đến năng lực tự sinh hoạt của mình.
Buổi sáng đưa bố mẹ ra ngoài, đến trưa mở cửa quán game, mọi thứ đều tiến hành theo kế hoạch của thầy Nghiêm cho đến khi bạn Trương nằm trườn ra bàn than đói bụng. Kì nghỉ lễ cực kỳ ảnh hưởng đến quy luật nghỉ ngơi và làm việc của người ta, thầy Nghiêm nhìn đồng hồ trên tường mới chợt nhận ra đã hai giờ chiều.
“Gọi thức ăn ngoài đi.” Hắn nói.
“Cmn xíu nữa là chết đói luôn rồi.” Bạn Trương ôm bụng kêu khóc. “Thầy ơi, có mì tôm không thầy?”
Trong tiệm không bán loại đồ ăn có mùi, trong nhà cũng không có luôn. Thầy Nghiêm lên lầu dạo một vòng trong bếp, mục tiêu khóa chặt vào phần cơm trắng còn thừa lại tối qua.
Lẽ ra cơm chiên là món đơn giản nhất và cũng khó nấu dở nhất nhưng khi đối mặt với đĩa cơm chiên bóng lưỡng nửa cháy nửa mềm ở trước mặt đây, bạn Trương không biết nên bắt đầu ăn từ đâu. Cậu cầm cái muôi cào qua cào lại, thấy được miếng cơm có thể ăn được, cậu múc bỏ vào trong miệng.
“Mịa kiếp! Thầy bỏ đường vào sao?” Một miếng cơm bỏ vào mồm nhai hai cái, bạn Trương không muốn nuốt nhưng lại không dám nôn ra, hai mắt ngân ngấn nước.
Thầy Nghiêm cũng tự ăn một miếng, mặt không đổi sắc nuốt xuống. “Đều là hạt tròn màu trắng, giống nhau cả thôi.”
Một cái mặn một cái ngọt, hoàn toàn giống nhau ấy nhờ.
Bạn Trương đang định nuốt nước mắt cùng cơm trong miệng xuống thì thầy Nghiêm ung dung nhìn cậu nói: “Lát nữa cơm nước xong xuôi, theo tôi lên lầu.”
Bạn Trương rùng mình, không dám để thừa một hạt cơm nào cả.
Cậu đã tới phòng thầy mình mấy lần rồi, ngoài lần đầu tiên có hồi ức khá buồn thì những lúc còn lại đều rất vui vẻ. Trên giá sách của thầy có rất nhiều sách, cậu sẽ chọn để xem. Có quyển thì đọc hiểu, có quyển lại xem không hiểu nhưng điều đó không cản trở việc cậu xem nơi này là thư viện, thậm chí còn mượn sách đem về nhà.
Thầy Nghiêm lấy ra vài tờ bản thảo đặt trên bàn: “Chép lại câu chửi thề mà cậu vừa nói năm trăm lần.”
Bạn Trương ngồi trên ghế sửng sốt mất hai giây, sau khi lấy lại phản ứng liền hỏi: “Câu nào ạ? Em nói nhiều lắm…”
Hắn lấy một quyển tiểu thuyết nguyên gốc bản Anh ra ngồi trên giường đọc, “Lần đầu tiên chép phạt, vậy chọn câu nào nhiều chữ đi.”
Xem ra còn có lần sau nữa.
“Thầy….”
“Cò kè mặc cả, phạt một ngàn.”
Hôm nay thời tiết tốt đến lạ, còn tâm trạng của cậu thì lại chả tốt tí nào. Ô xanh trên tờ giấy bản thảo là cái hố mà cậu ta tự đào, còn tưởng rằng thầy Nghiêm không có dáng vẻ của một nhà giáo nên có nói thoải mái trước mặt đối phương cũng không sao. Kết quả là, cái gì nên trả thì vẫn phải trả thôi.
Bạn Trương nằm sấp xuống bàn chép phạt, theo bản năng lại không cam lòng càm ràm: “Những bạn học khác cũng nói tục mà, sao thầy không phạt bọn họ…”
Thầy Nghiêm nghe vậy liền đặt sách xuống, trông thấy cậu gối lên cánh tay liếc nhìn mình, mặt mũi đầy vẻ không vui nhưng lại rất nghiêm túc chép phạt. Cậu trò không để ý tới cái mũi mình áp vào cánh tay đã hếch lên thành cái mũi heo, hai mắt to tròn đen láy, khóe miệng cong cong một cách tự nhiên trông như bé heo vừa ra đời. Bé heo thấy thầy mình không trả lời liền mất hứng khịt mũi một tiếng.
Thầy Nghiêm sửng sốt, ánh mắt lóe lên một cách kỳ lạ như cái đuôi quên giấu đi bị thợ săn phát hiện, phút chốc lại vùi mặt vào sách.
“Nếu cậu không muốn chép thì cũng được.”
Bạn Trương lập tức ngồi thẳng dậy, trong mắt lộ ra vẻ chờ mong.
“Sau này không cho phép bước vào quán game nữa, đảm bảo không bị khách ảnh hưởng.”
Mặc dù quán game không được đông khách như trước nhưng tố chất của người ghé vào không thay đổi nhiều.
Cậu nhăn mũi lại, nhịn bực hét lên: “Em chép được chưa!”
Từng ô vuông lấp đầy những chữ viết có chút xinh xắn của bạn Trương, có hơi trái ngược với tính cách nóng nảy của người viết. Thầy Nghiêm không giám sát học sinh chép phạt nữa mà cụp đuôi bỏ chạy.
Tỉ lệ gặp phải người quen trên con phố này không thấp, lần trước là A Hồng A Hoa A Yến, lần này là hoa khôi lớp. Thầy Nghiêm vốn không biết thứ hạng nhan sắc của nữ sinh này trong lớp, nhưng có một lần sắp tan học, hắn hỏi ai có thể giúp cán sự bộ môn đem đồ đến văn phòng, bạn nữ này giơ tay lên, cả lớp ồn ào hú hét “Hoa khôi lớp và nam khôi lớp”. Tiện thể đó, thầy Nghiêm cũng biết khuôn mặt của bạn Trương có địa vị gì trong lớp.
Hoa khôi lớp đẩy cửa vào, có chút xấu hổ đi thẳng đến quầy, lúc trông thấy thầy Nghiêm thì ngẩn người ra. Hắn xoa cằm, đúng là râu có hơi dài thật. Hai tay hoa khôi lớp cầm một tờ giấy nhỏ cỡ thẻ học sinh đưa tới trước mặt hắn. Thầy Nghiêm không nhận, cũng không có nhìn kỹ.
“Thầy ơi, em muốn mời thầy xem phim, cảm ơn thầy đã luôn bớt chút thời gian giảng bài cho em ạ.”
Gần đây trẻ con trực tiếp thật, nhưng so ra vẫn không bằng thầy Nghiêm. “Tôi không thích xem phim.”
Ánh mặt trời không thể chiếu sáng hết quán game, đèn trong phòng cũng không được sáng sủa cho lắm nhưng khuôn mặt đỏ bừng của hoa khôi lớp thì có thể nhìn thấy rõ ràng. “Nhé nhé nhé, thầy thích ăn bắp rang không? Không xem phim cũng có thể ăn bắp rang mà thầy.”
Thầy Nghiêm yên lặng ngồi trong quầy, thời gian mỗi lần hoa khôi lớp dừng mắt trên mặt đối phương đều không dài.
“Phim dài bao lâu?” Thầy Nghiêm hỏi.
Hoa khôi lớp ngẩng mặt lên, dẩy vé xem phim tới phía trước cỡ năm centimet: “Hai tiếng rưỡi ạ!”
Thầy Nghiêm khẽ gật đầu, “Đủ làm một đề thi rồi.”
Chiếc áo sơmi màu lam nhạt phối với quần tây màu gạo và đôi giày hở mũi đế thấp đang diện kia đều là hoa khôi lớp lựa chọn kỹ càng để khiến mình trông vừa thiếu nữ vừa nữ tính trưởng thành. Sự cố gắng đó thầy Nghiêm sẽ không biết cho nên cô bé quyết định cố gắng hơn một chút và đặt vé trên quầy.
“Em sẽ chờ thầy ạ.”
Trong phim đều diễn như thế, hoa khôi lớp cũng không ngoại lệ, cô bé cũng không quay đầu lại mà đẩy cửa chạy đi.
Thầy Nghiêm đặt quyển tiểu thuyết tiếng Anh trong tay xuống một lát, lúc cầm lên lại thì thấy hơi tẻ nhạt. Hắn ngồi yên một hồi, thấy khách trong tiệm cũng không nhiều nên cầm sách và vé xem phim lên lầu.
Theo dự đoán của thầy Nghiêm thì cậu trò kia sẽ vừa chép phạt vừa văng tục, nhưng khi hắn đi vào phòng, người kia lại gục mặt xuống bàn ngáy o o. Thầy Nghiêm trừng mắt, cầm lấy mấy tờ giấy đặt trên bàn của cậu ta. Hai tờ đầu vẫn chi chít đầy chữ, tờ thứ ba chữ viết đã bắt đầu xiêu xiêu vẹo vẹo, đến tờ thứ tư, thứ năm, dấu vết trên giấy lại là do bút chì quẹt ra, nền đen chữ trắng. Hắn nheo mắt lại nhìn khuôn mặt ngủ say của bạn Trương, nước miếng chảy theo cánh tay nhỏ giọt xuống mặt bàn, trời nóng cũng không biết bật điều hòa, không khí hầm hập làm đầu ra đầy mồ hôi, làn da cũng hơi đỏ lên và ẩm ướt.
Nhìn một lát, thầy Nghiêm lại cười.
Tập giấy viết được nhẹ nhàng đặt sang một bên, lúc hắn thu tay lại đã không cẩn thận đụng phải tóc của bạn Trương. Đầu đinh đã dài ra và biến thành mái tóc mềm mại màu hạt dẻ. Chỉ với một cái chạm đầy ngắn ngủi mà hắn đã có thể nảy ra cảm giác “mềm mại mỏng manh”. Nói chung là nhân loại đều khó mà cưỡng lại được những thứ mềm mại, hắn ngồi trên giường, ngập ngừng đưa tay ra nhẹ nhàng đặt lên đầu học sinh của mình. Người kia không dậy, hắn đánh liều lấy tay ra vuốt.
Đúng là xúc cảm như con búp bê làm cho lòng người ta cảm thấy mềm mại.
Tóc mái dài chưa được một đốt ngón tay ướt nhẹp mồ hôi chụm lại thành từng nhúm, hắn nghịch nó vuốt ngược lại, vuốt cho đám tóc ấy thành tạo hình vểnh lên, trông còn đẹp hơn kiểu mềm mại rũ xuống. Đầu ngón tay và lòng bàn tay luồn qua kẽ tóc, trên tay hắn dính đầy mồ hôi của bạn Trương. Có lẽ ngày nào cậu cũng gội đầu nên dù chảy mồ hôi cũng không có mùi, ngược lại hương thơm của dầu gội đầu còn tỏa ra.
Bị nghịch cả một hồi làm bạn Trương nhíu mày muốn tỉnh lại. Thầy Nghiêm khẽ giật mình, sau đó lập tức khôi phục lại bình tĩnh, nắm tay lùi về bên người, những ngón tay vân vê mồ hôi khẽ gọi tên học sinh. Lúc này cậu mới tỉnh dậy, thấy rõ người bên cạnh liền lập tức nhăn mặt.
“Cậu thế này là gian lận đấy biết không hử?”
Giọng điệu của thầy Nghiêm không nghiêm, nhưng học sinh lại không ngóc đầu lên được.
“Tay có tê không?”
Cậu nắm chặt nắm đấm tay phải lại, ngủ một hồi làm cảm giác đau nhức đã tan đi bớt, muốn nói láo giảm tội nhưng lại không dám.
“Hôm nay coi như xong, nếu có lần sau nữa, cậu úp mặt vào tường nói tục một trăm lần cho tôi.”
Mồ hôi trên tay đã khô, thầy Nghiêm xòe năm ngón tay ra sờ lên vành tai của mình. Bạn Trương nghĩ hình phạt mới nhẹ nhàng hơn nên cứ cười ngu ngơ, cũng không biết phải lau mồ hôi đi. Hắn bật điều hoà rồi lại rút vài tờ khăn giấy ấn lên trán cậu.
Cậu trò bị tờ khăn giấy sượt qua lông mi liền nhắm mắt lại. “Thầy, buổi tối mình nên gọi đồ ăn ngoài đi.”
Một tiếng “thầy” này nghe như cách cả thế kỷ, thầy Nghiêm dừng bàn tay đang lau mồ hôi lại, hắn nhét giấy vào trong tay bạn Trương để cậu tự lau.
“Được.”
Cậu nhìn thấy trên mặt bàn có một tấm vé xem phim, hỏi thầy có phải là muốn đi xem phim hay không. Thầy Nghiêm nói là hoa khôi lớp cho.
“Cho thầy sao?” Cậu có hơi giật mình.
Hắn nhìn mái tóc bị vò rối của cậu học sinh rồi nói: “Cậu cầm đi xem đi, tôi không có hứng thú với phim.”
Có tấm vé xem phim từ trên trời rơi xuống, bạn Trương vui vẻ cho nó vào trong túi.
Lúc hai người xuống lầu cậu đột nhiên nhận ra, “Mịa kiếp! Thầy! Không phải là cậu ấy muốn hẹn thầy đi xem phim đó chứ? Dữ thật, cậu ấy chủ động vậy sao?”
“Em ấy chỉ cảm ơn tôi vì bình thường đã dạy toán thôi.”
“Có phải là não thầy bị hỏng rồi không? Cái này cmn là mời đi hẹn hò đó!”
Nghe đến đây, thầy Nghiêm dừng bước, quay sang cười nhẹ nhìn cậu học sinh của mình.
Đến đêm bố mẹ già về nhà, cả hai còn tưởng mình xui xẻo gặp quỷ, sao lại có một người đứng ở góc quầy úp mặt vào tường mà lải nhải lẩm bẩm cơ chứ? Hai người đùn đẩy nhau đến gần xem thử, hóa ra là bạn Trương.
“Ôi đứa nhỏ này ở đây làm gì vậy? Làm hai bác sợ thót tim.”
Bạn Trương quay khuôn mặt ai oán ra, chề môi nói: “Thầy phạt con úp mặt vào tường hối lỗi ạ.”
Thầy Nghiêm cũng vừa hay đi xuống lầu, nhận lấy hành lý của bố mẹ đem lên trên, còn không quên đốc thúc cậu: “Đủ một trăm lần chưa?”
Bạn Trương nhe răng hét to: “Tám mươi tám rồi!”
Hai người hỏi thầy Nghiêm là bạn Trương đã làm sai chuyện gì, hắn chỉ cười mà không nói.
Phụng phịu là một chuyện, nhưng hoàn thành hình phạt theo quy củ lại là chuyện khác. Bạn Trương nói tục một trăm lần xong muốn cắt luôn lưỡi mình để khỏi tiếp tục chửi thề nữa. Thầy Nghiêm nhìn thấy dáng vẻ tê hàm đau miệng của bạn Trương thì đứng ở một bên cười trộm.
Cậu nhịn không được đấm vào tay thầy Nghiêm: “Thầy đang trừng phạt thể xác đó!” Thầy Nghiêm vốn chẳng để ý tới cậu, cậu lại đấm thêm một cú: “Em muốn méc hai bác là thầy hút thuốc!”
Thầy Nghiêm nhìn chương trình đã soạn trên màn hình máy tính, không hề lo lắng về câu nói của bạn Trương: “Cậu nghĩ bọn họ không biết à?”
Con bài thương lượng duy nhất đã biến mất, bạn Trương cực kỳ nản lòng, cậu ngồi bên cạnh thầy Nghiêm nghịch góc áo của đối phương. Chỉ chốc lát sau, cậu bị thu hút bởi đống chương trình chi chít trên màn hình. Ngoài việc không giống một giáo viên, năng lực của thầy Nghiêm vượt xa hơn một giáo viên bình thường.
Bạn Trương có một vấn đề muốn hỏi từ lâu: “Sao thầy lại muốn làm giáo viên vậy? Từ nhỏ thầy đã lập chí muốn làm nghề giáo sao ạ?”
Thầy Nghiêm gõ xong một đoạn mã thì gỡ kính xuống xoa mắt. “Làm giáo viên thì công việc ổn định, còn có thể trông tiệm.”
“Nhưng mà năng lực và hứng thú của thầy đều không đặt vào đây mà. Thầy không muốn làm chuyện mình thích sao?”
Động tác nghịch góc áo của bạn Trương trông như đứa trẻ đang ngậm núm vú, nhưng lời nói ra lại rõ ràng đạo lý.
Thầy Nghiêm đeo kính lên, đối diện với đôi mắt ngay thẳng lại hoang mang của bạn Trương.
Lúc này ông bố từ trên lầu đi xuống, đấm đấm vào chân nói với thầy Nghiêm: “Con gái của cậu họ con tháng sau kết hôn, hôm nay gọi điện đến mời chúng ta đi ăn cưới đấy.”
“Chỗ bọn họ vẫn phải đi máy bay rồi đổi xe đổi tàu sao?”
Ông bố tựa vào quầy nói: “Nhiều năm như vậy vẫn thế mà.”
Thầy Nghiêm nói: “Đến lúc đó con đi là được, mình gửi bao thư lớn hơn một chút. Bố mẹ ở lại tiệm đi, chạy tới chạy lui chân hai người chịu không nổi đâu.”
Ông bố khẽ gật đầu, lúc xuống lầu tay trái đấm chân, lên lầu lại chuyển sang tay phải đấm chân.
Bạn Trương vẫn nắm góc áo thầy Nghiêm không buông tay, thầy Nghiêm cúi đầu nhìn rồi nhàn nhạt cười.
“Đến lúc đó cậu tới tiệm giúp tôi được không?” Thầy Nghiêm hỏi.
Bạn Trương gật đầu đầy nhiệt huyết.
Updated – 21/08/23