Chương 20: Trưởng thành rồi, nhé
- Trang Chủ
- Thưa Thầy, Em Là Cán Sự Bộ Môn Của Thầy Nè - Vong Liễu Hạ Diêm
- Chương 20: Trưởng thành rồi, nhé
Hôm nay thầy Nghiêm đi làm không được tập trung cho lắm, đồng nghiệp nhiều lần hỏi hắn có phải đã xảy ra chuyện gì hay không, hắn đều không chịu nói gì.
Một bóng người trẻ tuổi bước ra khỏi sân bay lúc mười giờ sáng, cậu ta chỉ đeo một chiếc túi trên lưng, hoàn toàn lạ lẫm với môi trường nơi đây, đi hai bước phải dừng lại nhìn bảng hướng dẫn, vừa tìm phương tiện giao thông vừa gửi tin nhắn. Những đứa trẻ ồn ào gần đó, những lối đi loanh quanh chẳng biết rẽ đâu, cộng thêm cái bụng đói cồn cào, những điều mà người khác cho là tồi tệ hình như cũng chẳng thể xóa đi nụ cười trên môi cậu, cậu cười tươi đến nỗi người qua đường cũng quay đầu lại.
“Cuối tuần này lại không được nghỉ rồi, khổ quá quá quá quá quá đi!” Một đồng nghiệp trượt ghế máy tính đến bên cạnh bàn thầy Nghiêm. Vừa mới than phiền xong, chủ đề đã chuyển sang một phương diện hoàn toàn không liên quan. “Tôi nói này Tiểu Nghiêm, hôm nay có phải cậu ăn mặc hơi bị đặc biệt không đó? Không giống bình thường cho lắm.”
Thầy Nghiêm còn chưa kịp ngại thì điện thoại trong tay đã vang lên, hắn nhìn tên người gọi rồi nhanh chóng bắt máy: “Tới rồi sao? Tôi đã thông báo với quầy lễ tân rồi. Cậu vào trong đi, vị trí của tôi khá gần bên trong.”
Đồng nghiệp nhìn đồng hồ đeo tay, “Vẫn chưa tới giờ ăn trưa mà gọi thức ăn ngoài rồi à?”
Một lúc sau có tiếng bước chân tới gần, thầy Nghiêm lo lắng len lén cầm màn hình đen của điện thoại lên xem vẻ ngoài của mình một chút, không có chỗ nào sai sót hết.
“Quào, cậu đẹp trai ở đâu ra đây?” Đồng nghiệp vỗ vai thầy Nghiêm rồi chỉ về hướng phía sau.
Người tới đã khơi dậy sự tò mò của các đồng nghiệp xung quanh, nhưng người kia lại đi thẳng đến chỗ thầy Nghiêm rồi dừng lại.
Chắc là làn da rám nắng của bạn Trương khi đi huấn luyện quân sự đã nhả màu, cậu giữ làn da sáng màu lúa mì, trông có vẻ còn khỏe khoắn hơn trước đó. Tóc mái cậu rất dài và được vuốt ngược ra sau bằng sáp tạo kiểu khiến cậu trông không quá nhỏ tuổi. Thầy Nghiêm ngồi tại chỗ nhìn ngây người.
“Tìm cậu à?” Đồng nghiệp hỏi.
Thầy Nghiêm giật mình tỉnh lại, đứng dậy kéo cổ tay bạn Trương để giới thiệu, không ngờ lời ra khỏi miệng lại bị lắp bắp: “Đây là bạn, bạn của tôi.”
Vừa thốt ra lời này, thầy Nghiêm sửng sốt mất hai giây, cảm xúc sa sút một cách khó hiểu có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Bạn Trương lễ phép gật đầu chào những người xung quanh rồi mới hỏi thầy nhà vệ sinh ở đâu. Thầy Nghiêm dẫn cậu đi.
Nhà vệ sinh nam không có người, cậu học sinh thừa cơ hội ấy nhốt thầy vào buồng trong lúc tâm trí thầy đang đi bay.
“Sao vậy ạ?” Cậu trò cong ngón tay sờ lên mặt thầy mình rồi lướt dài xuống đến cằm.
Thầy Nghiêm thấy nét mặt bạn Trương không có gì khác liền lắc đầu, đưa chìa khóa trong túi cho cậu: “Tôi gửi địa chỉ cho cậu rồi, cậu đón xe đi, đừng ngồi tàu điện ngầm nữa.”
“Dạ.”. Chap 𝒎ới l𝓊ôn có tại ~ 𝒯r𝑼 𝒎𝒯r𝓊𝘺en.𝑣n ~
Cậu học sinh lặng lẽ nhìn thầy mình, trên môi vẫn luôn nở nụ cười. Thầy Nghiêm trốn không thoát được, ánh mắt rõ ràng đón lấy. Cậu ngẩng mặt lên, mau lẹ hôn vào cằm thầy rồi lại giơ tay ôm lấy cổ hắn, đè mặt đối phương xuống, hôn cái chóc vào hai bên má trắng trẻo mềm mềm.
“Em ở nhà chờ thầy.”
Đồng nghiệp phát hiện thầy Nghiêm càng mất tập trung hơn sau khi bạn Trương rời khỏi công ty, còn phạm vài sai lầm liên tiếp mà hắn hiếm khi mắc phải. Nhưng mỗi lần quan tâm thầy Nghiêm thì đều chỉ nhận được một đáp án khách sáo và trái ngược với sự thật.
Hôm nay không tăng ca đến tối muộn, bình thường thầy Nghiêm tiết kiệm không đi taxi, hôm nay lại đưa tiền cho bạn Trương để đối phương không đi phương tiện công cộng, mình còn nhờ tài xế taxi đi nhanh hơn, chỉ muốn có chiếc máy bay có thể dùng tùy ý trong một ngày cũng được.
Chỗ thầy Nghiêm thuê có số tuổi không nhỏ, trông bên ngoài có vẻ cũ nát nhưng cơ sở vật chất bên trong khá ổn, giá cả lại rẻ. Hắn đi thang máy lên tầng mình ở, đi đến cửa nhà lại muốn dùng tiếng gõ cửa để giấu đi tiếng tim đập. Thính lực lại phát huy tác dụng cực lớn vào lúc này, hắn nghe thấy tiếng bước chân của người trong nhà vội vã chạy tới, chỉ trong chốc lát đã vặn khóa cửa.
Bạn Trương đẩy cửa ra, ánh sáng trong phòng chiếu lên mặt thầy Nghiêm, giống như vén tấm màn che phơi bày nét mặt của hắn ra ngoài ánh sáng. Thầy Nghiêm đứng ngây ngốc ngoài cửa không biết phải vào trong, tay của cậu học sinh nắm chặt lấy lòng bàn tay thầy dắt vào phòng.
Người chưa từng trôi dạt rày đây mai đó không hiểu được cảm giác về cảng. Thuyền chỉ biết hướng về phía ngọn hải đăng, mê đắm đến nỗi chỉ còn một ý nghĩ đỗ lại. Cậu học sinh đã từng nhìn thấy ánh mắt ngây dại của thầy mình, chỉ một lần, nhưng cậu không biết lần ấy chỉ nhìn thấy được một phần nghìn. Khi thầy không giữ lại chút gì cho mình mà nhìn thẳng vào đôi mắt cậu, cơn đau tim như muốn bùng phát.
Cửa ngoài việc dùng để đóng, còn có tác dụng ép.
Bạn Trươmg ôm lấy eo thầy giáo nhẹ nhàng áp sát vào tấm ván cửa, nhìn người đàn ông trước mắt vẫn còn cao hơn mình nửa cái đầu, cậu nhăn mũi một cái, rồi nghiêng người hôn lên cằm đối phương, sau đó dọc theo đường cong của nó và kiễng chân lên một chút, dễ như trở bàn tay chạm vào môi thầy.
Một chiếc hôn ngắn ngủi, ngắn đến nỗi không để lại hồi ức.
Nét mặt thầy Nghiêm lộ rõ vẻ trống rỗng, cậu lại cho một nụ hôn ngắn. Những chiếc hôn nối tiếp nhau, cùng một góc độ, mỗi lần đều chưa tới một giây. Bạn Trương chạm xong liền lùi ra, nhìn ngọn đèn nhỏ trong mắt thầy từ mặt biển lặn xuống dưới nước hai mét, mười mét, rồi đến ba mươi mét. Lại trong một lần chạm ngắn ngủi khác, nụ hôn của thầy lướt qua môi trên của cậu, nó trượt xuống chỗ lõm bên mép rồi ngậm lấy môi dưới của cậu.
Hắn ngửi thấy mùi cơm chín trong phòng, nhưng không có tâm trạng cũng không rảnh để ăn.
Bạn Trương dùng đầu lưỡi ướt át của mình để cấp ẩm cho đôi môi của thầy, nhưng thay vì làm một lần luôn cho xong thì cậu lại liếm láp cho đến khi toàn bộ môi trên của đối phương đều ướt sũng. Cứ như cậu vẫn lo rằng cái người không còn làm giáo viên và cũng chẳng còn dạy học này sẽ bị khô cổ hay viêm họng vậy, công tác bù nước bù khoáng được tiến hành đẩy sâu hơn nữa.
Mười chiếc hôn ngắn đổi lấy một nụ hôn kéo dài đến nỗi cả hai đều quên lấy hơi.
Cậu học sinh lau đi vệt nước trên miệng thầy rồi giúp đối phương cởi chiếc cặp trên lưng. “Không phải thầy đưa chìa khóa dự phòng cho em sao?”
Thầy Nghiêm hơi thở dốc nói: “Là chìa khoá dự phòng.”
“Vậy sao thầy lại gõ cửa?”
Trong mắt thầy thoáng hiện vẻ ngạc nhiên: “…Tôi quên mất.”
Cậu học sinh cũng bị bất ngờ mất một lúc, rồi cậu bật cười bất chấp vẻ mặt của thầy. Thầy Nghiêm với đôi tai bốc khói được dắt đến chiếc ghế sa lon, hai người ngồi sát bên nhau.
“Hôm nay ở công ty sao lại không vui vậy ạ?” Bạn Trương hôn thầy một cái.
Mãi sau thầy Nghiêm mới điều chỉnh được dòng cảm xúc của mình và nói với cậu: “Tôi không có nói với đồng nghiệp rằng cậu là bạn trai tôi…”
Được thầy công khai gọi là “bạn trai”, còn suýt chút nữa đã giới thiệu trước mặt mọi người, bạn Trương không biết mình nên lên cơn đau tim vì chuyện nào nữa. “Hôm nay thầy nói em là ‘bạn’, em không phải là bạn nhỏ sao?”
Đôi mắt trong veo của thầy Nghiêm hiện lên ánh sáng nhẹ nhàng: “Cậu là bạn trai tôi, cũng là bạn nhỏ nữa.”
Cho nên cậu học sinh đã có thể đứng bên thầy giáo của mình với một thân phận ngang bằng, cũng có thể làm đứa nhóc khóc lóc om sòm lăn lộn gây sự.
“Mình không cần phải giải thích mọi thứ rõ ràng với đồng nghiệp đúng không nè? Và chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến công việc của thầy nữa đó, dù sao thì ‘bạn’ cũng bao gồm cả ‘bạn trai’ mà.”
Chú gà con luôn chạy sau mông ngày nào đã trưởng thành hơn, đến phiên mình thì lại cảm thấy già chục tuổi rồi mà càng sống càng thụt lùi. “Hôm nay cậu còn có tiết, tôi không nên đặt vé trước cho cậu…”
“Chuyến bay có sớm quá không? Trời còn tối cậu đã phải ra ngoài rồi đúng không?”
“Tôi bận bịu không có thời gian đến đón cậu, còn bắt cậu phải chạy tới chạy lui nữa.”
“Cơm tối là cậu làm sao? Tôi nên dẫn cậu ra ngoài ăn mới đúng, hiếm khi có dịp cậu đến đây mà.”
Thầy Nghiêm cứ tự trách mình vì đã dẫn lối sai lầm dù là người đi bước đường trưởng thành trước. Cậu học sinh chưa từng biết người thầy giáo luôn kiệm lời lại có thể nói nhiều đến thế.
“Cơm tối là em gọi về đó.” Cậu học sinh hôn cái chóc vào má thầy, “Lát nữa mình ăn sau nhé.”
Cái hôn đắm đuối chuyển từ ngồi đến nửa nằm trên sa lon, chân thầy chạm đất, còn cơ thể thì nhẹ nhàng đè trên người cậu học sinh. Gà mổ sẽ đau, nhưng nếu đấy là cậu học sinh nhà hắn thì lại chẳng khác gì một con vật nhỏ đang liếm đám lông bù xù của mình, đầu lưỡi không lớn như của loài chó mà chỉ rộng cỡ một ngón tay như loài mèo thỏ, liếm một lần không hết thì lại tách ra thành mấy lần. Liếm láp mãi làm người kia chóng mặt, cảm giác dễ chịu đánh úp đến, bạn Trương lùi ra mới phát hiện thầy giáo nhà mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào chẳng hay.
Cậu làm gì còn sự lựa chọn nào khác, bản thân cậu biết rất rõ trạng thái công việc và nghỉ ngơi của thầy, có thể ngủ lúc nào thì phải cố gắng hết sức để cho đối phương ngủ bù thôi. Cơm canh không cần ăn nữa, cậu bế người nọ lên và đưa vào phòng ngủ, không có tay thì dùng chân vén chăn lên rồi đặt đối phương xuống giường. Thầy giật mình mở mắt ra, dù cho đã chìm sâu vào giấc mơ màng vẫn đưa tay nắm lấy góc áo của cậu trai đang định nhổm người dậy, cơn buồn ngủ kia làm hắn chẳng nói được câu nào. Cậu học sinh bò qua người thầy và nằm vào trong chăn, ôm lấy ai đó rồi nhẹ nhàng vuốt ve.
“Ngủ đi nào.”
Updated – 12/02/24