Chương 13: Chươmg 13 - Vượt quá quyền hạn mưu đồ tư lợi
- Trang Chủ
- Thưa Thầy, Em Là Cán Sự Bộ Môn Của Thầy Nè - Vong Liễu Hạ Diêm
- Chương 13: Chươmg 13 - Vượt quá quyền hạn mưu đồ tư lợi
“Tại sao vé xem phim tôi đưa cho thầy Nghiêm lại ở chỗ cậu? Còn là lúc nghỉ hè nữa chứ?”
“Tại sao cậu đánh tôi mà lại xin thầy Nghiêm tha thứ hả?”
“Tại sao cậu đề nghị làm bài tập thay tôi nhưng người viết kiểm điểm lại là tôi?”
“Tại sao hôm nay cậu đến trường cùng thầy Nghiêm?”
Nhìn từ xa thì có vẻ như cậu bạn đeo kính và hoa khôi lớp đang bao vây bạn Trương, trong góc luôn là nơi dễ xảy ra bắt nạt mà; Còn nhìn gần thì bạn Trương vò đầu cười ngây ngô, làm cho hai người đang tra hỏi cậu tức tới nỗi trợn trừng mắt.
“Là thầy Nghiêm thật hả?” Hoa khôi lớp hỏi xong cũng không dám tin, cô nàng xoay người đưa lưng về phía bạn Trương bắt đầu muốn rơi nước mắt.
Bạn Trương bỗng nhiên nhận ra mình và hoa khôi lớp là tình địch, “Cậu đừng buồn mà.”
Hoa khôi lớp đẩy tay cậu ra: “Đừng có nói như cậu đã thành công thế!”
Cậu bạn đeo kính trợn tròn mắt một hồi lâu mới hỏi: “Không phải là tối qua cậu ngủ ở nhà thầy đó chứ?”
Hoa khôi lớp nghe đến đây liền quên luôn việc khóc, cô nàng quay đầu lại thì nhìn thấy lỗ tai đỏ bừng của bạn Trương, thế là òa khóc chạy đi.
Mấy ngày nay trong lớp đều đang đồn bạn Trương quen hoa khôi lớp nhưng lại phản bội người ta, rồi chuyển tình cảm qua cho cậu bạn đeo kính. Ở trong lớp, bạn Trương truyền giấy cho hoa khôi lớp xong lại truyền cho đeo kính, bốn mươi mấy cặp mắt đều nhìn thấy rõ ràng nhưng không ai có thể nhìn thấy trên tờ giấy ghi là “Xin cậu đó, tuyệt đối đừng nói với ai nha”. Sau giờ học, bạn Trương chạy qua chạy lại giữa hai bên, bên này nhờ vả hoa khôi lớp bên kia thì xin đeo kính tha cho, đáng tiếc là không ai để ý tới cậu. Hoa khôi lớp không kiềm được nước mắt, cậu bạn đeo kính thì yên lặng bước tới đưa khăn tay, cuộc tranh chấp tình cảm này càng trở nên phức tạp hơn.
Lớp ba lập tức trở thành một cái thôn nhỏ vì mấy năm hạn hán mà không có hội hè, nay từ trời chợt rơi sương xuống, ai nấy đều âm thầm vui mừng, đã lâu rồi không có một vụ ồn ào hót hòn họt nào như thế. Cả đám chê vụ việc này nhỏ, còn mở sòng cá cược, cược xem cuối cùng là hai người nào ở bên nhau, hay là cả ba chia lìa luôn, có bạn cược tiền, có bạn đặt chép sách, có bạn lại cá bằng đồ ăn vặt.
Đến khi tan học, hoa khôi lớp chặn lại bạn Trương đang chuẩn bị rời đi ở cửa phòng học. “Tôi muốn cạnh tranh công bằng với cậu.”
Hai học sinh cấp ba đầu óc đơn giản chẳng giở được trò gì nên chọn tranh tài viết thư tình. Bạn Trương bảo rằng mình không giỏi văn vở, không viết phức tạp được, đề nghị thư tình chỉ có thể viết mười chữ, dài hơn thì không tính. Hoa khôi lớp đặt hạn chót là thứ sáu, ai viết xong thì giao cho cậu bạn đeo kính, rồi từ cậu ta đưa đến thầy Nghiêm.
Người ngoài cuộc nọ chẳng hiểu ra làm sao: “Hai cậu bị điên thì thôi đi, sao còn muốn kéo tôi hẹo chung nữa vậy?”
“Bởi vì chuyện này chỉ có ba người chúng ta biết, mà cậu lại rất công bằng.”
Một câu nói của hoa khôi lớp đã lấy lòng được cậu bạn đeo kính, cậu ta còn đề xuất hai người cạnh tranh sử dụng chế độ nặc danh cho thư tình, xem thầy Nghiêm có thể phân biệt ra người ái mộ là ai hay không. Ba người đều ngây thơ và tràn đầy đam mê vì hoạt động bí mật này, mong mỏi thầy Nghiêm sẽ trả lời như thế nào.
Để từ mấy ngàn chữ Hán tìm ra mười chữ hoàn thành bức thư tình mà bạn Trương cắn nát hai cây bút, mỗi ngày lật sách tra từ điển không dưới mười lần. Càng đến gần thứ sáu, cậu lại càng nóng vội, có được mấy ngàn binh lính tinh nhuệ nhưng lại không biết cách bày binh bố trận thế nào. Trái ngược với cậu, hoa khôi lớp lại rất có lòng tin, cô nàng còn dùng một chiếc phong bì xinh đẹp có bọt nước màu lam nhạt để đựng giấy viết thư. Bạn Trương nhìn phong bì màu trắng đơn giản của mình, là cái loại mà không dùng để nộp đơn xin từ chức thì cũng dùng để đưa tiền kia. Hoa khôi lớp ngồi ở cách đó vài lối đi đắc ý giơ phong thư của mình lên, bạn Trương không chịu kém cạnh đã vẽ một người be bé đeo kính lên phong thư rồi cũng giơ nó lên.
Vụt, bức thư bị giật khỏi tay.
Sắc mặt bạn Trương cứng đơ, cậu ngẩng đầu nhìn thấy thầy Cổ mỉm cười nhét thư vào trong túi áo kiểu Tôn Trung Sơn của mình rồi lại di chuyển và vẫy tay với hoa khôi lớp. Cậu bạn đeo kính ngồi ở hàng phía trước quay đầu trơ mắt nhìn mình mất đi phi vụ giao hàng quý giá.
Người trong lớp thảo luận từ lúc vào lớp đến khi tan học, chỉ có ba người bị ép hủy bỏ cuộc thi là không tham gia mà ngồi tại chỗ thấp thỏm lo âu. Đột nhiên một tiếng hét to làm xáo động trạng thái ồn ào rõ rệt trong phòng học.
A Hoa từ ngoài cửa chạy vào, vẻ mặt lén lút nhưng không hề kiềm giọng lại mà la to: “Nghe nói trường mình có một giáo viên đang qua lại với học sinh đó!”
Ba con bọ chét đang ngồi bỗng giật thót lên, cả bọn liếc nhau một cái rồi cùng ăn ý xông ra khỏi phòng học chạy thẳng đến văn phòng.
Thầy Cổ cầm hai phong thư vung vẩy trong phòng làm việc. Cô Dương tò mò hỏi là cái gì. Thầy Cổ nói: “Đám nhỏ viết, chắc là thư tình.”
“Lớp nào vậy? Ai?”
Lúc đầu thầy Nghiêm đang gõ tài liệu, trên mắt kính lóe lên tia sáng lạnh, nhưng khi nghe thấy hai cái tên mà thầy Cổ nói, hắn lập tức thò đầu ra như cầy Meerkat. Thầy Cổ cầm phong thư lật qua lật lại, định mở ra nhưng rồi dừng lại. Ba học sinh mặt mày tái mét chạy đến cửa văn phòng.
Một người hét lên: “Chuyện này không liên quan đến thầy Nghiêm!”
Một người hét lên: “Là em tự mình đa tình!”
Một người bịt miệng hai người kia lại.
(Hy: Báo quá mấy đứa ơi:>)
Thầy Cổ cầm phong thư bên tay phải vỗ bẹp bẹp vào tay trái, “Mọi người còn đang bận nhỉ, nào, chúng ta đến phòng họp chậm rãi trò chuyện nhé.”
Im lặng vài giây, thầy Nghiêm nhìn về phía bạn Trương, người nọ bối rối đến nỗi không biết nên phản ứng thế nào, bị thầy Cổ đuổi đi còn nghiêng đầu nhìn lại. Thầy Nghiêm nhíu mày rồi cũng đi theo. Hắn đóng cửa phòng họp lại giúp thầy Cổ rồi chỉ vào bạn Trương: “Tôi có việc muốn bàn giao với cán sự bộ môn, tôi chờ ở đây luôn được chứ?”
Thầy Cổ rất thích cười, khi cười trên mặt lộ ra những vết hằn. “Không sao, đúng lúc tôi cũng muốn biết tại sao bọn nhỏ lại bảo chuyện này không liên quan đến thầy đây.”
Cậu bạn đeo kính run run tay nâng gọng kính, liếc mắt với hai người bên cạnh vài lần. Theo đuổi người ta mà lại thành thế này đây, đẩy người mình thích vào hố lửa, thật là xui xẻo cho người được thích.
Thầy Cổ đặt thư lên bàn, “Nào, đến nhận đi.”
Hoa khôi lớp và bạn Trương chậm chạp không nhúc nhích. Thầy Cổ lại nói: “Đã vậy thì thầy mở ra đấy nhé?”
Thư tình mình viết mình tự mở, đeo kính quay mặt đi không muốn nhìn thấy biểu cảm sánh với cầu vồng của bạn mình. Hoa khôi lớp mở ra trước, phong thư bọt nước dán giấy đóng kín lại nên rất dễ mở. Còn bạn Trương lại dùng keo dán cao su, cực kỳ chắc chắn, mở ra phải trực tiếp xé rách miệng phong thư.
Thầy Cổ vòng ra phía sau hoa khôi lớp và bạn Trương để đọc thư, vẻ mặt có hơi ngạc nhiên. “Bọn em viết thư tình đó hả?”
Hai người cứng cổ có chết cũng không gật đầu. Từ chỗ ngồi của thầy Nghiêm không thấy gì cả, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào khuôn mặt sợ hãi của bạn Trương.
“Bọn em viết thư tình gì mà ít chữ thế? Không phải thơ cũng không phải câu đối.” Thầy Cổ thỏa mãn xong lòng tò mò của mình mới hỏi hai người: “Viết cho ai vậy?”
Đeo kính chớp mắt mấy cái rồi nói: “Thầy ơi, hai cậu ấy căng thẳng đến nỗi không viết tên của người nhận thư, thầy có thể bỏ qua cho bọn họ một lần không ạ?”
Sau lời nhắc nhở của đeo kính, hoa khôi lớp và bạn Trương vội vàng nhìn bức thư tình mình uổng phí hết một trang giấy mà chỉ viết mấy chữ. Lúc trước đã thống nhất là đeo kính chuyển thư, nhưng hai người viết thư đều không viết tên thầy Nghiêm.
Hoa khôi lớp tiện tay chỉ bạn Trương: “Em viết cho cậu ấy.”
Bạn Trương tiện tay chỉ đeo kính: “Em viết cho cậu ta.”
Thầy Cổ theo thứ tự nhìn thư rồi lại nhìn về phía người nhận thư.
Hai phong thư cộng lại được mười chữ.
“Em sẽ không bỏ cuộc.”
“Rời giường cạo râu đi.”
Thầy Cổ đưa thư trên tay hoa khôi lớp cho bạn Trương, còn thư của bạn Trương thì đưa cho đeo kính. Trên phong thư của bạn Trương còn vẽ một người be bé đeo kính. Đeo kính đưa tay ra đẩy chiếc gọng kim loại trên sống mũi.
Thầy Cổ gọi một học sinh ở lớp ba tới, học sinh kia đã kể lại hết vụ cá cược trong lớp, từ một phía đã xác nhận ba người này hoàn toàn có dây dưa với nhau.
Dường như nguy cơ đã trôi qua êm đẹp, nhưng một câu hỏi của thầy Cổ lại gây ra làn sóng mới: “Vừa rồi em nào hét lên là chuyện này không liên quan đến thầy Nghiêm đấy?”
Ba người im ru, đôi chân run rẩy nhìn thẳng phía trước, chỉ sợ hơi liếc xéo đi một cái sẽ phá hết sạch màn diễn trước đó.
Thầy Cổ quay sang nhìn thầy Nghiêm: “Thầy biết chuyện bọn nhỏ viết thư tình không?”
Thầy Nghiêm còn đang ngạc nhiên vụ bạn Trương viết thư tình cho cậu bạn đeo kính, thầy Cổ đã tự mình nói tiếp: “Thầy cũng biết chuyện bọn nhỏ viết thư tình nhưng lại không thông báo với nhà trường đúng không? Lần trước thầy còn nói năng hùng hồn lắm mà.”
Đến cùng thì thầy Cổ cũng chỉ là giáo viên dạy Lịch sử, cũng đã một mình nói xong rồi. Thầy Cổ không thông báo với nhà trường cũng không phạt học sinh, chỉ dạy dỗ vài câu rồi cười híp mắt thả ba người đi.
Ngược lại là thầy Nghiêm ngăn bọn họ lại, hắn vươn tay về phía mấy con chuột nhỏ đang vội vã bỏ trốn: “Thư, nộp lại.”
Thầy Cổ cười vỗ vai thầy Nghiêm: “Dọa bọn nhỏ một chút là được rồi, đừng nghiêm túc như thế.”
Đám học sinh nửa là hoảng sợ, nửa lại vui mừng vì cú xoay chuyển sau thất bại, vốn là bức thư này muốn đưa cho thầy Nghiêm mà.
Thầy Nghiêm nhận thư rồi nói với bạn Trương: “Tan học đến lấy bài tập về trả.”
Bạn Trương gật đầu, chạy nhanh như chớp về phòng học với hai người kia.
Thầy Nghiêm trở lại văn phòng, thừa dịp những người khác không chú ý mà mở hai bức thư tình kia ra. Chữ rất ít nhưng hắn lại xem rất lâu, sau đó, hắn kẹp một bức vào trong vở bài tập, bức còn lại thì cho vào ngăn trong cùng của cặp táp.
…
Chứng “nghiện thuốc” của thầy Nghiêm hình thành từ thời đại học, sợ bố mẹ biết sẽ buồn nên chưa bao giờ hút thật. Ban đêm hắn ngồi xổm ở ngoài quán game, vừa hút thuốc thụ động vừa nghe điện thoại của bạn, nói là muốn giới thiệu đối tượng cho mình.
“Đừng có nói là cậu không cần, bố mẹ cậu cũng muốn cậu tìm người bầu bạn mà đúng không?”
“Cậu mở chỗ giới thiệu hôn nhân đấy à?”
“Đừng có vớ vẩn! Mau nói đi, rốt cuộc cậu thích kiểu nào?”
Thầy Nghiêm nhìn chằm chằm cái bóng nhỏ tròn của mình trên mặt đất rồi nói: “Kiểu độc lập dịu dàng, yên tĩnh một chút.”
Đột nhiên bên cạnh có thêm một cái bóng thẳng đứng che khuất cả đèn đường. Thầy Nghiêm ngẩng đầu lên thì thấy một con gà con có cái viền sáng quanh người vì đứng ngược sáng. Hắn ngước nhìn khuôn mặt của gà con đang vùi trong bóng tối rồi nói: “Hoạt bát một chút cũng được, dính người cũng được, đừng quá thông minh, một người sẽ mắng tôi ngốc, đôi khi lại xem tôi như đứa trẻ mà chăm sóc.”
Người bạn đanh lại, “Cậu mâu thuẫn thật đấy, cậu muốn tôi đến bệnh viện tâm thần tìm người cho cậu sao?”
“Nếu như không có thì coi như bỏ qua đi.”
Gà con ngồi xổm xuống, cái bóng thẳng đứng cũng biến thành một cục nho nhỏ.
Thầy Nghiêm cúp máy. “Học xong tiết tự học tối rồi à?”
Bạn Trương khẽ gật đầu, “Thầy đang nói chuyện gì vậy?”
Thầy Nghiêm gối đầu lên đầu gối rồi nói: “Đêm nay không tiếp cậu đâu.”
Bạn Trương tựa lưng vào bức tường của quán game, thân sau ép cặp sách đến biến dạng. Cậu dựa vào thầy Nghiêm như quả bóng xì hơi, “Em xin lỗi.”
Khách ra vào quán game có người nhận ra bạn Trương, một vài người chào hỏi nhưng cậu mệt mỏi không thèm để ý, vùi mặt vào cánh tay thầy Nghiêm. “Hôm nay em thật sự rất sợ, sợ thầy bị mất việc, bị người khác nói những lời khó nghe.”
Tóc mái của bạn Trương đã dài đến mức vi phạm nội quy nhà trường, theo lý thì nên đi cắt rồi. Cậu thẳng người dậy, nhìn thẳng vào đôi mắt quạnh quẽ của thầy Nghiêm: “Nhưng dù gặp phải khó khăn gì em cũng sẽ không từ bỏ đâu.”
Trên người không có gánh nặng nên thầy Nghiêm đứng lên, “Đây là đặc quyền của cậu.”
Phản ứng mập mờ lại khước từ này bạn Trương dường như đã đoán trước được, cậu nắm lấy ống quần của thầy Nghiêm rồi hỏi: “Vậy tại sao thầy lại từ bỏ?”
Đôi mắt thầy Nghiêm lấp lóe, rất lâu không nói nên lời. Cái bóng thẳng đứng trên mặt đất trốn xa hơn hắn, một đường kéo dài đến tận cống thoát nước.
Bạn Trương học được vẻ bình tĩnh của hắn, tương tự đến ba phần, “Tại sao thầy trả lại thư cho cậu ấy mà không trả lại cho em?”
Thầy Nghiêm giãy chân ra, bạn Trương cũng thuận thế buông tay đứng lên. Gà con vươn móng vuốt, năm ngón tay xòe thẳng, lòng bàn tay hướng lên, đưa thẳng đến trước mặt thầy Nghiêm: “Trả thư cho em.”
Người bị đòi thư vội vã lùi lại mà trẹo chân, hắn nhanh chóng trốn vào trong tiệm trước khi cơn đau kịp kéo tới.
Updated – 10/02/24