Chương 11: Âm mưu trêu đùa
- Trang Chủ
- Thưa Thầy, Em Là Cán Sự Bộ Môn Của Thầy Nè - Vong Liễu Hạ Diêm
- Chương 11: Âm mưu trêu đùa
Buổi sáng bố mẹ già đi mua thức ăn về, quán game vừa mở cửa kinh doanh, cả hai đã cùng nói: “Yên ắng quá.”
Thầy Nghiêm đang ngồi trông tiệm nói: “Yên ắng một chút cũng tốt.”
Không có bạn Trương mỗi sáng nhao nhao đòi cạo râu, buổi trưa dỗ dành học nấu ăn, ban đêm bị ép ngủ chung một giường, thầy Nghiêm lại trở về với cuộc sống tàn phế trước kia. Chỉ là thời gian trôi qua hơi chậm nên có hơi chán một tí. Thầy Nghiêm đã quên mất rằng mình sẽ bận tối mắt tối mũi cả ngày lẫn đêm khi khai giảng lại.
Chắc rằng bạn Trương đang có một khoảng thời gian rất vui vẻ, không có bất kỳ một cuộc gọi hay tin nhắn nào, vừa về nhà đã đá luôn gia sư miễn phí chất lượng cao. Đây là trạng thái lý tưởng nhất của thầy trò, có người thầy nào lại muốn từ dạy học biến thành nuôi con nhỏ đâu, nuôi sao lại thành mấy trăm đứa. Nếu đứa nào cũng giày vò người ta như bạn Trương thì chắc sang năm sẽ không có ai đăng ký tuyển dụng giáo viên mất.
Có vài khách quen sẽ hỏi tại sao không thấy em trai thường xuyên trông tiệm đâu, thầy Nghiêm trả lời là đã về nhà sống bình thường rồi.
“Cũng đúng, thằng bé còn nhỏ, cứ ở đây quài sẽ học thói xấu đó.”
Khách quen nói xong thì đẩy cửa rời đi, chuông cửa vang lên vài tiếng lảnh lót.
Thầy Nghiêm gật đầu có chút đồng ý rồi mới nhìn đồng hồ trên tường để xác nhận thời gian đã trôi qua bao lâu.
Một ngày trước khi vào học, thầy Nghiêm gửi tin nhắn cho bạn Trương, bảo cán sự bộ môn đừng vội thu bài tập về nhà trong kỳ nghỉ, có một hai câu nằm ngoài giáo trình nên phải giảng giải trước rồi mới thu. Cán sự bộ môn nhắn lại một chữ “Dạ”. Thầy Nghiêm nhớ cậu cũng chỉ nói một chữ “Dạ” trong cuộc trò chuyện cuối cùng của hai người.
Ngày đầu tiên khai giảng, thầy Nghiêm cuối cùng cũng chịu ngồi dậy sau tiếng chuông báo thức thứ năm, hắn mơ mơ tỉnh tỉnh sờ cằm mình một cái. Đánh răng rửa mặt thay quần áo, chuẩn bị xong xuôi thì vẫn còn mười lăm phút nữa mới đến giờ ra ngoài, hắn chần chừ một lát rồi nhấc cặp táp lên đi xuống lầu. Mũi giày vừa chạm vào cửa kính quán game thì hắn quay đầu chạy vụt lên lầu xông vào nhà vệ sinh, loay hoay một lúc ở bên trong mới đúng giờ ra ngoài.
Thầy Nghiêm đi trên đường như là hoa hướng dương không thấy mặt trời, cúi đầu ngủ gà ngủ gật. Sau khi bước vào cổng trường và nói chuyện với A Hoa A Hồng A Yến, thầy Nghiêm trông thấy bóng lưng của bạn Trương và cả hoa khôi lớp ở góc cua cầu thang. Bạn Trương đưa tay ra giữ hoa khôi lớp, cô bé đẩy cậu một cái, bạn Trương lại giữ tiếp, lần này lực giữ rất ổn định, mặc dù bị hoa khôi lớp đá cho một cú vào chân. Cô bé đỏ tai, quay mặt đi không dám nhìn bạn Trương. Đang ở trong sân trường nên cả hai cũng không dám làm quá, thoáng qua rồi tách ra ngay.
Thầy Nghiêm đến văn phòng đặt cặp xuống, còn chưa bắt đầu giảng bài đã uống hết nửa bình nước. Giáo viên chủ nhiệm của lớp ba đang nói về vấn đề nhiều học sinh bị phát hiện yêu sớm trong kỳ nghỉ này.
“Không quá mức thì cứ kệ bọn nhỏ đi.”
Cô Dương nói: “Đã là thời đại nào rồi còn hạn chế chuyện này.”
Cô Hứa cũng nói: “Để bọn nhỏ nắm được cả việc học và tình yêu thì tốt hơn mà.”
Thầy Cổ hỏi: “Thầy Nghiêm cảm thấy thế nào?”
Thầy Nghiêm nặng nề đặt bình nước xuống, hỏi chủ nhiệp lớp ba: “Nếu việc học của học sinh bị ảnh hưởng, đây có được coi là sự thất trách của giáo viên không?”
Lập tức không ai có thể trả lời câu này.
Người thất trách đầu tiên chính là thầy Nghiêm, tấm vé xem phim trong kỳ nghỉ hè kia là hắn cho. Bạn Trương trở về còn nói với hắn là phim rất hay, hoa khôi lớp khóc đáng thương biết bao, và bỏng ngô số lượng có hạn ngon như thế nào.
Thầy Nghiêm cũng không quan tâm có ai trả lời mình hay khômg, hắn đi đến phòng học của lớp ba, đứng ở cửa và phớt lờ những lời xì xầm bàn tán của A Hồng A Hoa A Yến cô bé cao ráo và cô bé dáng người thấp mà gọi tên hoa khôi lớp đến văn phòng. Cô bé chớp chớp đôi mắt rồi đột nhiên sáng bừng lên, vừa mừng vừa lo lại có chút bay bổng rời khỏi chỗ ngồi. Bạn học xung quanh cô bé đều không khỏi thảo luận.
“Chẳng lẽ cậu ấy theo đuổi được rồi?”
“Thầy Nghiêm, hình như hôm nay cạo râu…”
“Vậy là thật à?”
“Alo alo nộp bài nộp bài!” Cán sự bộ môn Toán cắt ngang cuộc bàn tán của mọi người, giơ bài tập lên giục như giục tà: “Nhanh lên! Tiết tự học sớm sắp bắt đầu rồi.”
Có bạn còn đang chép, cán sự bộ môn ôm đống bài tập đã thu được chạy luôn, vội vàng như con vịt chổng mông xuống nước: “Mấy cậu chép xong thì tự đi nộp đi nhá!”
Hoa khôi lớp đứng trước bàn làm việc của thầy Nghiêm, len lén ngắm thầy hôm nay có vẻ nhẹ nhàng khoan khoái lạ thường, hình như còn dùng một ít sáp để tạo kiểu tóc. Chỉ là vẻ bình thản thường thấy trên khuôn mặt cũng không còn, chỉ còn sót lại sự lạnh nhạt, cả người tản ra một luồng khí thế không giận mà lại nghiêm. Ngày đầu tiên khai giảng còn chưa có cơ hội để gây rắc rối, bên trong đôi mắt thăm dò của hoa khôi lớp lộ ra sự tò mò và bối rối.
“Có phải em kết giao quá mức với bạn cùng lớp không?” Thầy Nghiêm không nhìn hoa khôi lớp mà dọn dẹp lại mặt bàn, nhìn kỹ lại mới thấy, sách giáo khoa bên trái thì đặt bên phải, còn ống đựng bút ở bên phải lại đặt bên trái.
Cô bé sững sờ nói ngay: “Không có ạ!”
Thầy Nghiêm nhìn những đồng nghiệp xung quanh đang bận rộn phần mình liền hạ giọng xuống nói: “Vừa rồi thầy có nhìn thấy ở cầu thang, nếu như tình huống là thật thì phải thông báo với phụ huynh.”
Hoa khôi lớp khẽ đảo mắt, đuôi ngựa vung qua vung lại trên vai theo chuyển động của đầu, cô bé kích động nói: “Không không thầy ơi, chuyện đó em có thể giải thích!”
Thầy Nghiêm lạnh nhạt nhướng đôi mày, hoa khôi lớp lập tức bị bóp tắt âm thanh. “Làm gì ồn ào vậy, sợ tất cả giáo viên không biết chuyện của em sao?”
Hoa khôi lớp co rúm vai, liếc nhìn bốn phía rồi cúi người xích lại gần thầy Nghiêm đang ngồi ngay ngắn trên ghế. “Là cậu ấy thỏa thuận với em, cậu ấy nói nếu em giả làm bạn gái thì cậu ấy sẽ nhận thầu bài tập tiếng Anh của em trong một tháng.”
Cuối cùng ống đựng bút cũng hết bị bóp nắn một cách đáng thương, thầy Nghiêm nhìn hoa khôi lớp không nói nên lời. Cô bé bán đứng người ta cũng rất nhanh: “Nếu em biết cậu ấy đang mượn em để theo đuổi ai, em sẽ lập tức báo cáo với thầy!”
Ở hành lang ngoài phòng làm việc truyền đến tiếng chạy vội vã, thầy Nghiêm quay đầu sang nhìn thì thấy một bóng người bưng một chồng đồ đang phi nước đại về phía bên này. Thầy Nghiêm bỗng nhiên thay đổi nét mặt ôn hòa, đổi giọng điệu dịu dàng hỏi hoa khôi lớp: “Cho nên, em ấy nhận thầu bài tập tiếng Anh của em trong một tháng sao?”
Cô bé vừa mới thả lỏng vai lại căng lên: “Không không không, thầy ơi, hôm nay mới là ngày đầu tiên đi học, chưa có gì bắt đầu hết, quay về em sẽ hủy bỏ thỏa thuận với cậu ấy ngay…”
“Vậy thì viết một bản kiểm điểm bằng tiếng Anh đi.” Nói xong, thầy Nghiêm đứng lên, hơi nhếch khóe miệng và vỗ đầu cô bé.
Hoa khôi lớp mở to đôi mắt tròn xoe, muốn chọn ra chính xác nguyên nhân đỏ mặt giữa “được vỗ đầu” và “trông thấy thầy Nghiêm cười yếu ớt”, chuyện này đúng là rất khó khăn. Cô bé còn đang đung đưa thì tay thầy Nghiêm đã bị hất ra.
“Thầy, bài tập trong kỳ nghỉ.” Một chồng tài liệu cách mặt bàn còn mười centimet đã bị bạn Trương tuột tay thả ra, nó nện xuống mặt bàn làm cả văn phòng hết hồn.
Thầy Nghiêm vẫn nhìn hoa khôi lớp, giữ nụ cười khuyên đối phương cố gắng học tập, bỗng nhiên tầm mắt bị bạn Trương chặn lại. Tóc cậu đã khá dài, tóc mái chạm đến lông mày, lẽ ra phải trông dịu dàng hơn đầu đinh nhưng lại vì cả người cứ rét căm căm nên trông có vẻ u ám.
“Ngày mai nộp bản kiểm điểm cho thầy.” Thầy Nghiêm giao việc xong liền ngồi trở lại ghế.
Lúc này hoa khôi lớp mới sực tỉnh lại, vừa rồi thầy Nghiêm vỗ đầu cũng là lúc ra hình phạt. Bài tập phải tự mình làm, còn thêm một bản kiểm điểm nữa, khi rời đi cô bé lại đá một cú vào người của kẻ đầu têu.
“Hôm qua đã nói với em là đừng vội thu bài tập mà.” Thầy Nghiêm đưa ra lời nhận xét về công việc của cán sự bộ môn.
“À, em quên mất.” Bạn Trương đứng nghiêm như sư tử đá.
Thầy Nghiêm ngẩng đầu: “Còn đứng đây làm gì? Tiết tự học sớm sắp bắt đầu rồi.”
Bạn Trương thu cằm lại nhìn thầy Nghiêm một cái, tay nắm chặt nắm đấm quay người đi.
“Chờ chút.” Thầy Nghiêm gọi lại.
Bạn Trương quay một vòng mang theo luồng gió, khóe miệng hơi hơi cong lên.
Thầy Nghiêm chỉ vào bài tập ngày lễ rồi nói: “Đem về phát ra đi.”
Hoa khôi lớp trở về phòng học, mọi người nhìn sắc mặt của cô nàng liền biết những suy đoán nãy giờ đều không chính xác rồi. Nửa phút sau cán sự bộ môn Toán bưng bài tập trở lại chỗ ngồi để mọi người tự tới lấy, nói rằng thầy Nghiêm vào tiết sẽ giảng hai câu hỏi nên tạm thời không thu bài. Những người đang chép bài thở phào nhẹ nhõm. Bạn Trương bước đến trước mặt hoa khôi lớp, kéo cánh tay cô nàng túm ra ngoài phòng học.
“Vừa rồi thầy nói gì với cậu vậy?” Bạn Trương ép người nọ đến góc hành lang để hỏi.
“Cậu còn có gan hỏi tôi à, tôi bị cậu kéo xuống nước còn bị phạt viết kiểm điểm đây này!”
Bạn Trương nhíu mày suy nghĩ một hồi, có chút không hiểu. “Cậu bị phạt viết kiểm điểm, thầy ấy còn sờ đầu cậu à?”
Trên mặt hoa khôi lớp có một ít đốm tàn nhang nhỏ rất nhạt màu, khuôn mặt đỏ bừng của cô nàng như người mẫu trên tạp chí trang điểm tàn nhang. “Làm sao tôi biết được… Trước khi cậu bước vào, thầy ấy cực kỳ đáng sợ, tôi còn tưởng mình sắp đi gặp thầy chủ nhiệm rồi… Sau đó thầy ấy đột nhiên cười, tôi còn chưa kịp phản ứng thì cậu đã đi vào ném đồ xuống rồi.”
Hoa khôi lớp nói được bảy tám phần, bạn Trương động não một tí liền hiểu ra. Cậu nhếch môi túm lấy lan can nhảy nhót tung tăng. Cô nàng nhìn dáng vẻ vui tươi của cậu thì nhận ra tình cảnh của hai người cách biệt một trời một vực.
“Tại sao cậu không phải viết kiểm điểm chứ!” Hoa khôi lớp giậm chân. “Rốt cuộc là cậu đang theo đuổi ai! Tôi muốn đi báo tin!”
Bạn Trương bí ẩn nói: “Cậu đi báo đi, tôi còn mong được vậy đó.”
Updated – 28/08/23