Chương 10: Trơ tráo
- Trang Chủ
- Thưa Thầy, Em Là Cán Sự Bộ Môn Của Thầy Nè - Vong Liễu Hạ Diêm
- Chương 10: Trơ tráo
Là một con gà con, một người yếu thế trong mối quan hệ không bình đẳng, bạn Trương là một tên khá trơ tráo.
Từ khi không ở nhờ nhà thầy Nghiêm nữa, bạn Trương nghĩ đủ mọi cách để tăng thời gian chung đụng với thầy ở trường, chẳng hạn như yêu cầu một người bình thường luôn thích ngủ nướng như thầy phải tới trường sớm và cùng ăn bữa sáng mà cậu mang đến.
Trong văn phòng không có người, cậu học sinh ngồi cạnh thầy mình, dù cho trời đã trở lạnh, hai người tụ lại một chỗ cũng sẽ nóng, thầy Nghiêm đẩy cậu ta ngồi ra xa một chút. Cậu trò nhướng mày trừng mắt thầy rồi triển khai một tư thế khó, tay trái ôm lấy tay vịn ghế của thầy, tay phải gắp một cuộn cơm đã cắt sẵn đưa đến miệng hắn. Bởi vì dậy sớm nên thầy Nghiêm thường nhai dở giữa chừng rồi ngủ quên mất, cậu thấy vậy liền nắm cằm thầy lắc một cái, thầy tỉnh dậy nhai hai cái rồi lại ngắt điện. Gà con và gà mái đổi thân phận, ăn no rồi gà con nằm sấp xuống bàn làm việc nghỉ ngơi, gà mái sẽ đắp áo khoác lên cho gà con rồi mới rời đi.
Có đôi khi các giáo viên cũng sẽ đến sớm, bạn Trương phản ứng cực nhanh, lập tức đặt bữa sáng xuống rồi đứng phắt dậy, hai tay chắp sau lưng đầu cúi thấp, trên miệng còn dính vệt dầu. Bạn Trương mở miệng ra là nói “Thầy ơi em biết lỗi rồi”, “Thầy ơi em hứa sẽ không có lần sau nữa”, “Thầy ơi em sẽ viết bản kiểm điểm ngay”, cái điệu bộ ngoan ngoãn nghe lời bị trách phạt đó đã vô tình biến thầy Nghiêm thành hình tượng một giáo viên nghiêm khắc. Chỉ là các giáo viên khác không biết, cả đống kiểm điểm mà bạn Trương nộp lên đều miêu tả về bữa sáng, viết còn tốt hơn quảng cáo của một số chương trình món ăn ngon. Thầy Nghiêm đánh dấu khoanh tròn vào giấy kiểm điểm, ngày hôm sau bữa sáng tương ứng sẽ xuất hiện trên bàn làm việc.
Một ví dụ khác là trong giờ nghỉ trưa, bạn Trương đã yêu cầu thầy Nghiêm cho mượn đùi để chợp mắt. Sau khi thân quen với thầy Âm nhạc, bạn Trương mượn quan hệ mà lén lẻn vào cùng thầy Nghiêm, có thể ngủ đâu đó khoảng nửa tiếng đồng hồ.
Ghế ngồi trong phòng học thường được xếp thành một hàng dài, dễ ngồi mà cũng dễ nằm. Thầy Nghiêm chọn xong vị trí liền ngồi xuống nhắm mắt, cậu học sinh cũng lập tức nằm xuống bên đùi thầy. Đôi khi cậu không ngủ được sẽ nằm học thuộc từ đơn, có lúc thầy tỉnh lại sẽ phát hiện cậu áp vào bụng ôm eo mình ngủ say sưa. Bạn Trương có cái tật chảy nước miếng, thế là áo sơmi của thầy ướt nhem, bị đồng nghiệp chê cười là miệng mẻ nên ăn làm bẩn áo, còn không thì bị cười vì quần áo suốt ngày có vệt nước đọng. Thầy Nghiêm đã cảnh cáo cậu đừng có ngủ áp mặt vào bụng hắn nữa, nhưng thường thì sau khi tỉnh lại vẫn thấy cậu ta vùi đầu vào lòng mình.
Mẹ của bạn Trương cảm thấy rất kỳ lạ, mặc dù con mình không nói nó ghét học nhưng học kỳ này ngày nào nó cũng tung tăng đến trường như đi đãi vàng, nếu nói đây là bình thường thì chắc không có bao nhiêu học sinh trên thế giới này có thể xếp vào phạm vi bình thường đâu.
“Mẹ, con có thể ở nhà thầy Nghiêm vào kỳ nghỉ đông trước và sau Tết không? Để thầy ấy dạy kèm cho con.”
Bạn Trương đứng trước tủ quần áo không biết đang nghĩ linh tinh cái gì.
Mẹ hơi chần chừ: “Thầy Nghiêm cũng cần nghỉ ngơi mà con, con quấy rầy người ta thế này không tốt đâu.”
“Con có giúp thầy trông tiệm mà.” Bạn Trương đã tính toán sẽ mang theo bộ quần áo nào, trong miệng lẩm bẩm “Bộ này đẹp trai”, “Mặc cái này lúc trời lạnh”, “Cái này để thầy mặc”. Cậu đột nhiên hét lên với mẹ đang rửa chén trong bếp: “Con không ở đây, vừa hay mẹ có thể đi hẹn hò với chú mà.”
Suýt chút nữa mẹ đã đánh rơi cái bát trong tay. Đúng là hôm qua người kia có thảo luận với cô sẽ dẫn hai mẹ con đi đâu chơi trong kỳ nghỉ, nhưng bây giờ xem ra ba người đi sắp thành hai người rồi.
Kỳ nghỉ của lớp mười một vẫn tương đối thoải mái, không căng thẳng như lớp mười hai. Giáo viên nghỉ lễ muộn hơn học sinh vì phải hoàn thành xong công việc ở trường. Để có thể nhanh chóng bước vào kỳ nghỉ dưỡng sức, thầy Nghiêm vội vã làm việc xuyên đêm, cuối cùng cũng nói lời tạm biệt ngắn ngủi với cổng trường vào hôm qua.
Nằm ôm giường đến khi tự tỉnh lại, thầy Nghiêm còn tưởng rằng đang sáng sớm, bầu trời ngoài cửa sổ như lòng đỏ trứng vừa mới nặn ra, khắp nơi đều nhuốm màu vàng tươi dịu dàng. Hắn nhìn thời gian, hóa ra đã là buổi chiều gần tối. Trên điện thoại không có tin nhắn hay cuộc gọi nhỡ nào. Hắn rửa mặt xong rồi vừa gọi điện thoại vừa đi xuống lầu.
“Không phải cậu nói hôm nay sẽ tới sao?” Thầy Nghiêm vuốt vuốt cái mũi, giọng nói có chút phiền muộn. “Sao bên cậu ồn ào thế? Cậu chạy ra ngoài chơi à?”
Người “chạy ra ngoài chơi” nói: “Sao thầy không chải đầu đi ạ?”
Thầy Nghiêm ngạc nhiên. Trong tiệm gần như đầy khách, có một người mặc áo hoodie ngồi ở quầy. Tiếng vang từ máy chơi game truyền vào trong điện thoại.
“Bố mẹ tôi đâu?”
Thầy Nghiêm mở tủ lạnh trong quầy lấy ra một lon sữa bò Vượng Tử. Đồ uống này không nhập hàng để bán mà chỉ để lấp đầy cái dạ dày của thầy Nghiêm khi đói bụng nhưng lại không muốn ăn thôi.
“Hai bác đi mua xá xíu, nói là tối nay muốn ăn ạ.”
“Cậu vừa tới sao?”
“Em đến từ lúc mở cửa rồi.”
Thầy Nghiêm liếm sữa dính bên môi, “Vậy sao cậu không gọi tôi dậy?”
Bạn Trương kéo thầy Nghiêm ngồi xuống, túm lấy mấy nhúm tóc vểnh lên trên đầu đối phương. “Để thầy ngủ thêm một lát mà.”
Thầy Nghiêm hắng giọng một cái, trông thấy hai tay bạn Trương trống trơn, “Đồ cậu đâu? Không mang theo quần áo à?”
“Vừa đến đã đặt vào trong tủ của thầy rồi.”
Xem ra là thầy Nghiêm ngủ quá sâu, nhưng bạn Trương thuần thục đường đi nước bước như “kẻ tái phạm” vậy, cậu đã bị hai người lớn làm cho quen thói rồi.
Theo kỳ nghỉ lễ từng ngày trôi qua, nam sinh trung học Nhật Bản bị các bạn nữ đuổi theo giật cúc áo càng lúc càng rời xa bạn Trương. Râu của thầy không có lực công kích vào buổi sáng, nhưng đêm đến nó chọt vào cánh tay cậu, tới sáng sớm thì chuyển qua chọt vai. Mỗi ngày cậu ăn mặc lộng lẫy bao nhiêu thì thầy lại giản dị tùy tiện bấy nhiêu.
Có một lần bạn Trương thật sự không nhịn được nữa, cậu nhốt người nọ trong phòng tắm uy hiếp đối phương cạo râu, không cạo không cho đi ra ngoài.
Hai người mắc kẹt trong không gian nhỏ trừng mắt nhau, thầy bại trận, thế là nói: “Vậy tôi đi mua kem cạo râu mới.”
Cậu học sinh mừng rỡ quay người lại mở cửa, đi theo sau mông thầy mà nói: “Vậy em cũng đi mua khoai tây chiên.”
Cậu còn chưa nói dứt lời thì đã thấy thầy chạy như gió lốc vào phòng ngủ đóng cửa lại. Cậu tức giận đá chân vào cửa phòng.
Thấy cứng không dùng được, cậu trò chợt nghĩ ra cách, cậu đứng bên ngoài hét qua cánh cửa: “Được thôi, thầy không cạo thì em cũng không cạo luôn!”
Mấy tháng trước râu của cậu vẫn là dạng nửa lông tơ nửa gai cứng, ở thời kỳ phát dục, cơ thể đã thay đổi rất nhiều trong một thời gian ngắn, bây giờ tất cả đều là vũ khí có thể đâm người. Bạn Trương giữ nó mấy ngày, tối đi ngủ liền chọt vào thầy, chỗ nào thịt mềm thì chọt chỗ đó. Lúc đầu thầy vì ngượng mà đỏ mặt vặn người trên giường để tránh, nệm bị hai người lăn lộn phát ra tiếng kẽo kẹt cực kỳ vi diệu. Sau đó thầy đỏ mặt là do giận vì bị chọt đau, nhấc chân đạp học sinh của mình xuống giường.
“Thầy có cạo hay không?” Cậu học sinh ngồi dưới đất với bóng đêm, trong phòng không bật đèn, chỉ có tiếng thở hổn hển của hai người.
Bố mẹ già đang say giấc nồng không thể ngờ được rằng, trong nhà mình, giữa đêm hôm khuya khoắt thế này, vậy mà lại có hai người chen nhau trong phòng tắm cạo râu. Cạo xong còn rón rén về phòng như ăn trộm, người này hứa với người kia sẽ không chọt nữa, nếu không sẽ lãnh nhận hậu quả, đến cả lông chân cũng phải cạo luôn.
Thầy Nghiêm không phải giáo viên chủ nhiệm nên cũng ít phải quản lý lớp hơn, mỗi ngày trôi qua đều được bạn Trương cung phụng. Đáng thương cho những đầy tớ nhân dân là chủ nhiệm lớp kiêm luôn bảo mẫu kia, nghỉ lễ còn phải quan tâm đến chuyện yêu sớm của học sinh, hễ phát hiện ra nơi nào có manh mối là xông về phía đó.
Thầy Nghiêm đang giảng bài học kỳ sau cho bạn Trương trong phòng, điện thoại đặt trên bàn rung lên không ngừng, hắn cầm lên quẹt quẹt và bỏ cậu qua một bên. Bạn Trương bất mãn, bĩu môi nghiêng người sang nhìn điện thoại của thầy, chỉ thấy tin nhắn mới liên tục nhảy ra trong nhóm liên lạc.
“Lúc đầu tôi cũng chẳng muốn quan tâm đến làm gì, nhưng phụ huynh học sinh đã gọi điện đến, nói không biết nên xử lý thế nào, tôi còn đang ngồi bồn cầu đấy, kéo cái quần lên là đi ra ngoài tìm người luôn.”
“Thầy Từ à, học sinh của thầy dữ dằn thật, vừa nghỉ đã đi thuê phòng rồi.”
“Đừng nói nữa, vừa mới tiễn phụ huynh học sinh về đây.”
“Chuyện này có nên nói với nhà trường không?”
“Thôi, ảnh hưởng không tốt đến cảm xúc của học sinh, chúng ta nên trao đổi riêng thì hơn.”
Rất nhiều giáo viên trong nhóm bày tỏ ý nghĩ, thầy Nghiêm chỉ nhìn mà không nói gì, thậm chí còn chuyển sang chế độ yên lặng rồi đặt lại lên bàn. Cậu nhướng cao mày, thầy gõ gõ vào bàn để người nọ tỉnh lại.
“Trở lại trường đừng nói lung tung biết chưa?”
Cậu học sinh khẽ gật đầu, “Hai bọn họ ở cùng nhau, cả khối đều biết rồi ạ.”
Thầy Nghiêm không bình luận gì, chỉ đi ra ngoài rót cốc nước. Cậu lấy điện thoại của mình ra gửi một tin nhắn ngắn với vẻ mặt lén lút thậm thụt.
Học được một nửa, điện thoại của cậu trò vang lên, nói là bạn gọi tới. Thầy Nghiêm cho học sinh nghỉ, mình cũng nghỉ ngơi một lát, nghe cậu xì xà xì xồ nói chuyện điện thoại.
“Ê cậu là chó à, hẹn hò sao lại gọi điện cho tôi chứ?”
“Cậu mà làm người được á? Tôi không có bạn gái thì sao?”
“Được, tôi chúc cậu rẽ trái gặp giáo viên rẽ phải gặp bố mẹ.”
Người bên kia điện thoại từ đầu tới cuối chỉ chửi đúng một câu: “Đcm, cậu kêu tôi gọi điện cho cậu còn gì, ai là chó hả!”
Cậu học sinh lén lén nhìn thầy mình, thấy đối phương đang tập trung lật sách giáo khoa, còn đánh dấu lên đề luyện tập. Cậu không để ý tới lời mắng chửi của thằng bạn trong điện thoại, cố ý lớn tiếng phàn nàn về hành vi khoe khoang tình cảm của nó.
“Thầy nói xem sao mấy người đang yêu đáng ghét thế nhỉ? Giữ riêng mình không được hay sao? Còn phải khoe cho cả thế giới biết nữa chứ?”
“Ừm, người ta nói chuyện của người ta, cậu làm đề của cậu đi.” Thầy Nghiêm đẩy sách về hướng học sinh, chỉ vào đề luyện tập và nói: “Làm mấy câu cơ bản này trước đi, để xem cách hiểu của cậu có vấn đề gì không.”
Cách hiểu có vấn đề là thầy, nhưng cậu học sinh lại khó nói ra, chỉ có thể vừa làm bài vừa suy nghĩ chiến thuật mới. Song khi cậu hoàn thành đề và ngẩng đầu lên, người kia đã nằm xuống chiếc giường mềm mại, hơi thở đều đặn hai mắt nhắm chặt. Khóe miệng của cậu treo quả cân dùng để đo trọng lượng cho voi. Trong phòng đã bật máy sưởi, thầy mặc chiếc quần ngủ hơi mỏng, gấu quần cọ sát vào bắp chân, để lộ ra một phần nhỏ của đôi chân đầy lông. Cậu nheo mắt nhìn chằm chằm đôi chân kia, trong lòng nảy ra một ý định mới.
Thầy Nghiêm đang ngủ giữa chừng thì bỗng nhiên đạp chân ra như có kiến bò, đạp hai cái thì chân bị giữ lại, cảm giác ngứa ran vẫn còn bám chặt trên chân. Hắn vùng vẫy rồi tỉnh lại. Thầy Nghiêm mơ màng trông thấy học sinh của mình cầm dao cạo râu trên tay, ngồi xổm ở bên giường kề sát bắp chân hắn. Hắn chớp mắt mấy cái, nhìn thẳng vào đôi bắp chân nhẵn nhụi của mình.
Rồi, đừng hòng ai ngủ hết.
Thầy Nghiêm giận đến nỗi giao cho học sinh mười câu hỏi dài, cậu làm không hết thì không được đi ngủ. Chân bị người ta phá, hắn còn phải đi lấy cây lăn để dọn hết đống lông rơi trên giường. Cậu học sinh vừa làm bài vừa cười, còn dành thời gian an ủi thầy xuân đi xuân sẽ đến, lông rơi lông sẽ mọc. Thầy kéo chăn chùm qua đầu, quay lưng đi nằm nghiêng đối mặt với tường.
Cậu trò cười được mười phút thì tắt ngúm. Giải xong một bài tốn khoảng mười phút, mười bài, vậy phải hai tiếng sau mới được đụng vào giường. Cậu càng làm mí mắt càng nặng trĩu, đầu óc dần không hoạt động nữa, con số cũng bay vèo vèo. Giải xong ba bài thì chịu không nổi nữa, cậu nhào về phía giường ngủ. Thầy đang chùm kín mặt nên không nhìn thấy động tác của cậu ta, bị Thái Sơn đè mà không hề có chút đề phòng nào.
“Thầy ơi, mai em làm được không? Sáu giờ em dậy làm bài luôn!” Cậu học sinh buồn ngủ đến nỗi giọng nói có hơi khàn.
“Cậu ngồi dậy!” Vì cố sức giãy giụa, thầy Nghiêm từ nằm nghiêng biến thành nằm ngửa, đẩy người nọ ra qua lớp chăn mền.
“Nếu thầy không đồng ý thì em không dậy đâu.”
Cậu ta khỏe quá nên trong một thoáng hắn không đẩy ra được, buồn bực nhích tới nhích lui trong chăn, chẳng mấy chốc đã bắt đầu thiếu dưỡng khí. “Cậu mau dậy đi, tôi sắp ngạt thở rồi!”
Chỉ thấy một góc chăn bị vén lên, một luồng khí mới mẻ lành lạnh thổi vào trong chăn, một bóng người theo gió chui vào. Thầy Nghiêm trố mắt nhìn, lồng ngực truyền đến độ ấm hừng hực, hõm vai cũng bị lấp đầy.
“Thầy ơi, em buồn ngủ…” Giọng nói bên tai nghe như sắp ngủ thiếp đi.
Luồng khí mới nhanh chóng bị hai người hút hết, đại não của thầy lại càng thiếu dưỡng khí, sửng sốt không thể đưa ra phản ứng.
Cậu học sinh giống như nói mớ lại như làm nũng: “Nóng quá đi.”
Ánh sáng mơ hồ xuyên vào trong chăn làm cho thời gian cũng trở nên không được rõ ràng. Cậu ta nói buồn ngủ nhưng mu bàn chân lại có ý thức ngoắc vào bắp chân nhẵn nhụi của hắn, luồn từ cạnh ngoài qua trước bắp chân rồi lại đến bên trong. Mỗi lần cậu ta ôm chặt hơn đều sẽ dừng lại vài giây, giống như đang kiểm tra mức độ chấp nhận của thầy, thấy đối phương không có phản ứng mới siết chặt hơn một chút. Không có sự dỗ dành hay nụ cười giả lả, đây là một cái ôm rất nghiêm túc. Toàn bộ quá trình diễn ra rất chậm, chậm đến mức cậu tự ngủ thiếp đi, thầy Nghiêm bị tiếng ngáy bên tai đánh thức.
Cuối cùng cậu học sinh đã toại nguyện thức dậy vào sáu giờ sáng hôm sau và tiếp tục làm bài, nhưng số lượng câu hỏi tăng từ bảy lên hai mươi câu. Thầy Nghiêm thông báo hình phạt xong thì hẹn bạn ra ngoài.
Bài tập giống như quả cầu tuyết, hôm nay làm không hết thì để dành sang ngày mai, ngày mai lại có cái mới, càng lăn càng nhiều. Chờ đến khi học sinh nhận ra mình bị bỏ lại trong nhà vì bài tập, còn thầy thì tấp nập hẹn bạn đi chơi, tình huống có gì đó sai sai, thì mọi chuyện đã quá muộn.
“Thầy lấy đâu ra nhiều bạn vậy chứ?” Cậu học sinh trầm mặt hỏi người thầy đang thay đồ đi ra ngoài.
“Tiểu học, trung học, đại học, nghiên cứu sinh.” Thầy Nghiêm trả lời rất nghiêm túc.
“Hồi hè có thấy thầy hẹn người ta đâu?”
Hắn không nhìn bạn Trương, đeo đồng hồ xong liền đi ra cửa. “Đến tối tôi sẽ trở về kiểm tra bài tập đó.”
Phớt lờ nhau quá rõ ràng, cậu trò giận đến nỗi muốn bật cười, ông thầy này có hơi ngố rồi. Thầy phớt lờ trò, thì trò cũng mặc kệ câu hỏi, một tiếng trôi qua giấy nháp vẫn sạch bong. Cậu học sinh cắn đầu bút, dùng điện thoại tìm thông tin liên lạc của cậu bạn đeo kính.
Vừa nối máy bạn Trương đã tự giới thiệu mình, dọa cho người kia sợ chết khiếp.
“Chờ đã, cậu đừng cúp máy, tôi có chuyện muốn hỏi.”
“Tôi lựa chọn không trả lời, tạm biệt.”
“Trả lời tôi cho cậu hai trăm.”
Cuộc đối thoại đã trở nên nông cạn và dung tục như vậy đó.
Bạn Trương thấy cuộc gọi không bị gián đoạn liền nắm chặt cơ hội hỏi: “Phải theo đuổi con trai thế nào?” Thấy cậu ta không trả lời, bạn Trương ân cần giải thích: “Cậu yên tâm đi, ý tôi không phải là thích cậu đâu.”
“Tôi từ bỏ hai trăm của cậu.”
“Này đừng mà! Tình huống rất khẩn cấp! Có thể tăng giá!”
Bốn chữ cuối cùng đã giữ đối phương lại, câu trả lời chậm rãi từ tốn quăng ngược lại một câu hỏi: “Cậu có chắc là mình thật sự thích con trai không?”
Câu hỏi này thật sự rất có lý, bạn Trương suy nghĩ, “Vậy làm sao cậu chắc chắn là cậu thích tôi?”
Bạn Trương vừa chờ câu trả lời vừa cắn đầu bút, nghe thấy một tiếng “rắc” vang lên, cậu bực bội thả đống vỡ vụn trong tay xuống.
“…Ít nhất tôi sẽ không héo khi đối phương cởi quần.”
Cậu bạn đeo kính lập tức cúp máy sau khi cho ra đáp án này. Bạn Trương im lặng sau khi cuộc gọi kết thúc.
Còn thầy Nghiêm đang ăn cơm với bạn ở bên ngoài thì hết sức bồn chồn, hết đổ đồ uống lại đến gắp đồ ăn không chắc tay, bị rơi xuống quần áo làm cho chật vật vô cùng. Hắn đang lau đồ thì nhận được cuộc gọi từ bạn Trương.
“Thầy ơi, mẹ gọi em về nhà.” Giọng nói của bạn Trương nghe không ra cảm xúc.
Mãi một lúc sau thầy Nghiêm mới thốt ra một chữ “Được”. Vốn đã hẹn bạn sau đó cùng đi dạo phố và xem giày, hắn lại tìm lý do về trông tiệm và rời đi trước. Đi ngang qua một quán đồ uống xách đi, nhớ đến bạn Trương từng nói là thích uống, thầy Nghiêm mua một ly lớn mang về.
Lòng đầy bất ổn, tay xách đồ uống về nhà, hắn đẩy cửa phòng ra không nhìn thấy bạn Trương đậu, ngay cả đống quần áo chiếm hết một phần ba cái tủ cũng bị mang về, rời đi sạch sẽ không còn một thứ.
Updated – 25/08/23