Chương 11
Hạ Nhiễm nhất thời sững người tại chỗ, màu đỏ chói mắt thấm ướt bộ quần áo sạch sẽ của Trữ Yến, đôi mắt hắn hằn lên tia máu, đại khái là bởi vì cảm thấy đau đớn nên mặt mày có hơi nhăn nhó. Đầu óc Alpha choáng váng, hai mắt mờ đi, cơ thể gần như muốn ngã nhào xuống đất, tuy thế hắn vẫn chống tường ổn định thân mình, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của Hạ Nhiễm.
Hắn chờ Hạ Nhiễm sẽ đau lòng mà ôm lấy hắn như trước đây, chậm rãi vuốt ve đầu tóc hắn, dùng thanh âm nhỏ nhẹ dỗ dành hắn.
Cuộc sống của Trữ Yến không khi nào là không như ý hắn, một khi đã tiến về phía trước thì sẽ không bao giờ có chuyện lùi bước, Hạ Nhiễm chính là ngã rẽ duy nhất trong đời hắn. Alpha cân nhắc mãi vẫn không biết nên đi về hướng nào, nhưng thật sự từ trước đến nay Trữ Yến chẳng cần biết đúng sai gì cả, đối với hắn miễn là bản thân lựa chọn thì đều chính xác.
Đây chính là lần đầu tiên hắn cho rằng mình đã đi sai đường, đã gây ra lỗi lầm. Kế hoạch ban đầu của hắn chính là cưới một người vợ Omega xinh đẹp, gen của cả hai sẽ tạo nên một đứa trẻ hoàn mỹ. Rõ ràng hắn đã dựa theo kế hoạch sẵn có cho cuộc đời mình mà làm, thế mà ở ngay tại bước cuối cùng – cũng chính là bữa tiệc đính hôn kia, hắn lại chẳng hề thấy vui vẻ, thậm chí còn bỏ rơi vị hôn thê do chính bản thân lựa chọn.
Lúc đó đầu óc của hắn là một mớ hỗn độn, chỉ có duy nhất ý nghĩ muốn tìm đến Hạ Nhiễm là còn rõ ràng.
Hình ảnh Hạ Nhiễm trước mắt hắn trở nên mơ hồ, Trữ Yến vô thức duỗi tay bắt lấy nhưng lại thấy anh phòng bị lui về phía sau một bước. Hắn dừng lại một lát, chậm rãi hạ tay xuống, trong cơn đau đớn thống khổ uất ức hét lên một tiếng ‘Hạ Nhiễm’.
Cơn giông ngoài cửa còn dồn dập hơn so với tiếng hít thở nóng bỏng trong phòng, tiếng gầm thét không dứt trong gió lốc gần như muốn xé nát cánh cửa sổ mỏng manh như tờ giấy. Hạ Nhiễm không biết có phải anh gặp ảo giác hay không mà lại thấy được tay Trữ Yến đang run rẩy kịch liệt.
Hạ Nhiễm im lặng sẽ khiến Trữ Yến sợ hãi.
“Thôi bỏ đi.” Hạ Nhiễm nói.
Trong chốc lát Trữ Yến cảm thấy nghẹt thở, nỗi đau khó nói thành lời đâm vào xương cốt hắn, moi móc trái tim hắn, rút cạn máu hắn, vật tươi sống duy nhất đang co bóp đã hoàn toàn bị cướp đoạt.
Trữ Yến mờ mịt nhìn về phía Hạ Nhiễm: “Em nói gì cơ?”
Hạ Nhiễm bình tĩnh đáp: “Tôi chỉ yêu một lần.”
Tình yêu của Hạ Nhiễm chỉ có một, là dành cho đứa nhỏ ngốc kia, anh không thể yêu thêm Trữ Yến nữa.
Trữ Yến im lặng một hồi lâu, trong lúc này hắn lại nghĩ, hắn có thể không cần Hạ Nhiễm khóc vì hắn, có thể không cần Hạ Nhiễm ôm, hắn muốn Hạ Nhiễm coi hắn như thằng ngốc kia, chẳng màng đến việc phải bắt đầu lại tất cả.
Hắn biết rõ Hạ Nhiễm chưa từng yêu hắn.
Trữ Yến bướng bỉnh nói: “Em từng yêu anh chưa?”
Thấy anh không nói lời nào, hắn thản nhiên hỏi lại một lần nữa: “Em có từng yêu anh chưa? Em trả lời anh thì anh sẽ lập tức rời đi.”
Hạ Nhiễm sửng sốt một chút, đáp: “… Không hề.”
Thanh âm êm đềm như nước vang lên, câu trả lời nằm trong dự kiến.
Trữ Yến nở một nụ cười ngắn ngủi, dưới ánh đèn đôi mắt sâu thẳm của hắn càng ngày càng đỏ, cảm giác khổ sở chua xót dần dần khuếch tán trong thân thể, xỏ xuyên qua nội tạng hắn, trong cơn đau mãnh liệt ý thức của Alpha dần dần khôi phục, bừng tỉnh từ trong hỗn loạn.
Trữ Yến cứng đờ mà nở nụ cười ngạo mạn, nhưng càng nhìn lại càng giống hắn đang khóc: “Được, được lắm…”
“… Chưa từng yêu anh sao?”
Đôi mắt Hạ Nhiễm run rẩy: “Đúng vậy.”
Trái tim Trữ Yến bị bàn tay vô hình mạnh mẽ móc ra, bóp nát trước mắt người kia. Hắm rơm rớm nước mắt, thế nhưng lại chậm chạp không để thứ chất lỏng ấy chảy ra: “Được rồi… Chúng ta huề nhau. Anh sẽ tiếp tục hôn lễ của mình, em muốn ở lại thì cứ ở lại, muốn đi thì cứ đi, không ai quấy rầy ai nữa.”
Trữ Yến cầm lấy áo khoác bị vứt trên sofa, lạnh lùng mắt đối mắt với Hạ Nhiễm, hắn trở lại làm một cậu ấm điềm tĩnh, kẻ vừa rồi khóc lóc cầu xin Beta tha thứ phảng phất không phải người Alpha này.
Hạ Nhiễm nhìn thấy những giọt nước trong suốt trong đôi mắt đỏ ngầu của Trữ Yến, trong lòng sinh ra cảm giác chua xót.
Trữ Yến không lập tức rời đi, tựa như đang chờ đời Hạ Nhiễm đưa ra thông điệp cuối cùng, hắn ôm chặt lấy chiếc áo khoác lưu giữ mùi hương nhàn nhạt trên người Beta, từ trên cao nhìn xuống đỉnh đầu anh, mím môi như đang chịu đựng.
Ngay khi nghe được một tiếng “Ừm” của Hạ Nhiễm thì hắn liền thả lỏng môi, lẳng lặng chăm chú nhìn anh, vài giây này dài tựa một thế kỷ, hắn không biết bản thân đang chờ đợi điều gì, mà Hạ Nhiễm cũng không nói thêm bất cứ lời nào.
Chìm giữa sự im lặng ngột ngạt, Trữ Yến mặt vô cảm nói: “Anh đi đây.”
Hắn giả vờ không có gì, cười lạnh một tiếng, không quay đầu lại, lặng người cong eo loạng choạng rời khỏi căn phòng cho thuê.
Nỗi đau tột cùng khiến tay chân hắn tê dại, Trữ Yến đẩy cánh cửa phòng ra, một mạch chạy xuống lầu, đèn cảm ứng cũng không đuổi kịp bước chân của hắn.
Hắn thản nhiên bước dưới mưa, thân mình ướt như chuột lột trốn vào trong xe, nhìn những cặp đôi che ô trở về, giờ đây Alpha mới cảm thấy lạnh thấu xương.
Hắn chạy như bay trong mưa, mặt lạnh, tay chân cũng lạnh nốt, máy sưởi trong xe cũng không thể nâng cao thân nhiệt Trữ Yến, ngược lại khiến hắn càng lúc càng lạnh. Cuối cùng Alpha bực bội đốt một điếu thuốc, ngay khi ngậm vào miệng thì liền dập tắt nó trong lòng bàn tay, đây là thói quen đã ăn sâu vào máu. Trước mắt hắn hiện lên gương mặt mơ hồ của Hạ Nhiễm, anh cười cười rút điếu thuốc trên tay hắn ra, bỏ một viên đường vào chỗ đó: “Không được hút thuốc nha.”
Lúc hắn tỉnh táo lại thì trên mặt đã phủ đầy nước mắt, ký ức liên quan đến Hạ Nhiễm kích thích thần kinh hắn, thứ chất lỏng mặn chát kia càng lúc càng chảy ra nhiều hơn, mãnh liệt đến mức khó có thể khống chế. Hắn hoảng loạn móc ra điếu thuốc thứ hai, nhưng mãi không chịu châm lửa. Cơn giận dữ khó có thể nguôi ngoai trong lòng hắn bùng nổ, Alpha ra sức ném hộp thuốc đi, nắm tay nện lên vô lăng: Cút ngay, biến hết đi! Ai thèm tình yêu của em chứ!
Trữ Yến chạy trối chết về biệt thự, điên tiết đuổi hết kẻ hầu người hạ, một mình ngồi trên ban công, điếu thuốc thứ ba cuối cùng cũng được đốt lên, trong miệng hắn toàn là mùi thuốc lá chua xót. Hắn biết Hạ Nhiễm ghét mùi thuốc lá nhất, Alpha dập một điếu rồi lại châm tiếp điếu khác, mùi thuốc lá tràn ngập trong căn phòng, tựa như đang cố ý chống lại Hạ Nhiễm.
Hắn nghĩ, Hạ Nhiễm sẽ tức giận, nhưng lại không nỡ mắng hắn, chỉ có thể nhỏ giọng nói ‘Đừng hút thuốc nữa’, sau đó lại đút một viên đường cho hắn.
Đã lâu lắm rồi hắn không ăn đường.
Nước mắt chảy vào khoang miệng, vị mặn hòa cùng vị đắng, hắn ngậm một miệng nước mắt, khổ sở, dạ dày đau quặn. Trữ Yến chậm rãi cất bước trở về phòng, một thân dơ bẩn đầy nước mưa cuộn tròn trong chăn, vùi mặt vào nơi mềm mại ấy, ra sức ngửi lấy mùi hương của Hạ Nhiễm.
Nhưng anh đã rời khỏi đây lâu lắm rồi, một chút mùi hương cuối cùng cũng tan biến mất.
Đêm tối tĩnh lặng, mây đen chụm lại thành một, mưa dần dần ngớt đi, tiếng sấm ngắn ngủi đánh nát sự ngạo mạn của Trữ Yến.
Hạ Nhiễm, Hạ Nhiễm…
Hắn đau đến mức cuộn tròn thân thể lại, yết hầu đau rát vì hút thuốc quá nhiều, ngay cả rên rỉ cũng khó khăn.
Hắn chết lặng nhắm mắt lại.
… Mình muốn ăn đường.