Chương 10: Team building
Lý Tầm chắc chắn có độc!
Khương Nhu vừa đến Vân Nam Lệ Giang là bị bệnh.
Du lịch chưa bắt đầu đã uống thuốc, uống liên tục mấy ngày mà cảm sốt không hiệu quả, cả ngày lờ đờ muốn ngủ, đầu đau muốn nứt ra. Đến bệnh
viện truyền dịch mấy ngày thì đầu không đau nữa, lại bắt đầu ho.
Ho đến nông nỗi này thì kế hoạch video đành hoãn lại.
Khương Nhu, Dương Xuyên và một đàn em của Dương Xuyên, ba người ăn không ngồi rồi ở cổ trấn này mấy ngày. Dương Xuyên dẫn đàn em đi du lịch loanh quanh, chờ Khương Nhu khỏe lại
quay về.
Đây là gì, đây là xuất sư bất lợi!
Sau đó Khương Nhu theo nếp sống dưỡng lão. Thỉnh thoảng ra ngoài dạo quanh các con hẻm nhỏ chụp ảnh, dạo phòng tranh, quán bar, nhà
sách, đa phần thời gian rảnh rỗi tám chuyện cùng mấy chị rảnh rỗi ở homestay.
Cuối cùng, Khương Nhu rảnh đến mức nằm dài ở sô pha bắt đầu quấy rối Hứa Vãn. Nhưng cô nàng này mấy ngày nay thần bí, luôn nghe điện thoại
nửa chừng thì cúp máy. Nhắn wechat cũng vậy, thường xuyên nửa ngày không trả lời, trả lời thì cũng tránh né. Cô ấy đang làm gì?
“Rốt cuộc là mày có chuyện gì mà trốn tránh, giấu tao?” Khương Nhu cảm thấy có điều không ổn, bắt đầu nghiêm hình bức cung.
Theo tình cảm giữa cô với Hứa Vãn thì có gì mà giấu giếm? Nếu là do mẹ Lương Thừa thì Khương Nhu càng không biết thế nào. Cô đã nói rõ với
Hứa Vãn, cô và Lương Thừa không liên quan gì, Hứa Vãn cũng không thích người như Lương Thừa, cho nên không thể vì chuyện Lương Thừa.
Nhưng ngoài chuyện này, duy nhất chỉ có một người có thể làm thái độ Hứa Vãn thay đổi, Tống Nham.
Khương Nhu có linh cảm bất an.
“Không có, Khương Nhu, tao không có muốn lừa mày, tao chỉ sợ mày nghĩ nhiều thôi.” Hứa Vãn giải thích.
“Vậy mày nói ra xem tao có nghĩ nhiều hay không.”
“Trước đây tao với Tống Nham không thoải mái với nhau nên tao chủ động xin chuyển khỏi ekip. Gần đây có họa sĩ trong ekip sinh con, thiếu người, cấp trên sắp xếp tao quay lại ekip đó.”
“Vậy có gì đâu, công việc mà, tại sao mày lại cho rằng tao sẽ nghĩ nhiều?” Khương Nhu cảm giác sự tình không đơn giản như vậy. “Hắn ta xin với cấp trên?”
“Tao không biết.”
“Không phải mày có liên hệ với hắn đó chứ? Tao nói ý là ngoài công việc.”
“Thì cũng… là đồng nghiệp… không thể tránh…” Hứa Vãn ấp a ấp úng.
Xong đời.
Khương Nhu nghe là hiểu ngay. Vì sao Hứa Vãn lại có vẻ rất bận, có vẻ bất ổn. Một người phụ nữ phớt lờ cô bạn của mình thường đều vì tâm tư đều đặt lên một người đàn ông nào đó.
Khương Nhu hít sâu một hơi, bình tĩnh lại, hỏi:
“Hứa Vãn, thật ra đây là chuyện của mày, nhưng tao vẫn phải nhắc nhở, đừng nhất thời nóng đầu mà rước họa vào thân. Bạn gái hắn là “đóa hoa trắng” không dễ chơi, đâu phải mày không biết cô ta thế nào trong buổi họp lớp.”
Một lúc sau, Hứa Vãn nói: “Anh ấy chia tay rồi.”
Những lời này như sét đánh giữa trời quang, đánh Khương Nhu hồn phách tan tác. Đây là cốt truyện máu chó gì vậy chứ? Không đúng, là tiết mục ngôn tình?
“Vậy là mày chờ mong hắn ta lãng tử quay đầu sao?” Khương Nhu cười hỏi, khóe môi run run.
“Không có, tao không nghĩ đến việc ở bên anh ấy, tao chỉ nhất thời mềm lòng. Hôm đó tan tầm, tao thấy anh ấy, người mạnh mẽ thế mà cãi nhau với bạn gái, ngồi khóc một mình trong văn phòng thảm như vậy. Tao không chịu được nên… đưa cho anh ấy gói khăn giấy.
Tao không làm gì cả, mày tin tao. Tao chỉ không đành lòng để anh ấy một mình rất đáng thương. Tao ngồi chờ anh ấy khóc xong, cùng anh ấy xuống lầu. Sau đó anh ấy thường nhắn wechat cho tao. Trong công việc cũng rất quan tâm đến tao.
Khương Nhu, tao biết tao như vậy là không đúng. Nhưng mà mày biết không, trước kia muốn được quan tâm, trải qua bao lâu giờ mới được có, tuy rằng không kích động như trước nhưng cũng xem như đền bù tâm nguyện trước kia.
Tao không muốn thích anh ấy, quá mệt mỏi. Thật sự, tao chỉ muốn đi cùng anh ấy qua giai đoạn này. Tao đã nói với anh ấy rằng dù có thế nào đi nữa thì tao với anh ấy sẽ không thể ở bên nhau. Nhìn anh ấy bây giờ đau khổ như thế, tao không đành lòng từ chối những tin nhắn wechat của anh ấy, mày hiểu không?”
Khương Nhu mắng thầm trong lòng, đồ khốn nạn đểu giả. Cô sợ làm tổn thương Hứa Vãn. Cô còn có thể nói gì? Khuyên? Bây giờ cô ấy có nghe vào
nữa đâu? Phụ nữ khi rơi vào tình yêu thì biến thành ngu ngốc, bản thân cô thế này, có tư cách gì nói ai?
Suy nghĩ thật lâu, cô mới nói với Hứa Vãn, “Nếu như mày cảm thấy phải được sự quan tâm, chú ý của hắn ta thì mới có thể buông bỏ hoàn toàn, tao ủng hộ mày. Nhưng hậu quả mày phải tự gánh chịu. Ví dụ như có khả năng hắn với Chu Liễu Nhi kia tái hợp lại.”
“Cảm ơn mày, Khương Nhu.” Hứa Vãn bỗng nghẹn ngào.
Mấy ngày nay, cô luôn lo lắng, rối rắm trong lòng, bởi vì cô vì một tên đểu cáng quay đầu mà lại nhân từ nương tay, cô sẽ bị Khương Nhu xem thường, vì vậy không dám nói với Khương Nhu. Khương Nhu lại hiểu cho cô, nỗi tủi thân bỗng dâng lên như thủy triều.
“Cảm ơn cái gì, thích một người không có gì đáng
xấu hổ. Có chuyện thì gọi cho tao, biết chưa?” Khương Nhu cúp máy.
Nói cô không lo là giả. Hứa Vãn dịu dàng, thiện lương nhưng đôi khi hiền lành quá mức lại là nhược điểm chết người, đối mặt với tên khốn nạn kia Hứa Vãn không phải là đối thủ của hắn, đối mặt với bạn gái cũ tên khốn kia càng không phải.
Cô làm bạn thì có thể làm gì, có người không đụng vào tường thì không quay đầu, có đôi khi đụng phải tường còn muốn thử lần hai, mãi đến khi vỡ đầu chảy máu. Thay vì cố gắng khuyên nhủ người khác hiểu ra, chi bằng cứ buông tay để cho họ nếm thử, sau khi nếm thử, hoàn toàn thất vọng thì sẽ nhận ra mọi thứ.
36.
Khương Nhu ở Lệ Giang suốt một thời gian, tiến độ không thể kéo dài được nữa, dẫn Dương Xuyên và đàn em Lâm Lâm của cậu ấy xuất phát đến Shangri-La dù vẫn còn ho.
Đến Shangri-La thì cô hối hận. Cô xuất hiện phản ứng cao nguyên*. Cô từng đi đến một số nơi có độ cao hơn mặt nước biển đều ổn, vì vậy không nghĩ đến việc tới Shangri-la sẽ không có vấn đề phản ứng cao nguyên này. Có thể do cô bị cảm lâu ngày lại còn chưa khỏi hẳn.
(Chú thích: Phản ứng cao nguyên – Say độ cao (Acute mountain sices; AMS) là ảnh hưởng bệnh lý của độ cao đối với con người, do tiếp xúc đột ngột với môi trường có áp suất riêng phần của khí oxy thấp ở độ cao lớn; thường là trên 2.400 mét (8.000 feet). Biểu hiện của say độ cao bao gồm những triệu chứng không đặc hiệu xuất hiện khi lên đến độ cao lớn hoặc khi áp suất không khí thấp, giống như triệu chứng của “cúm, ngộ độc khí cacbon mônôxít, hoặc như các triệu chứng sau khi say rượu (đau đầu, chóng mặt, buồn nôn)”. Say độ cao có thể biến chứng thành phù phổi hoặc phù não do độ cao, có thể dẫn đến tử vong.
Xuống xe buýt, cô nôn đến ngu người. Cô một tay ôm ba bình oxy, một tay cầm chiếc SLR đi đến công viên rừng quốc gia Pudacuo. Thời tiết ngày càng lạnh, đã gần đến mùa đông, lá cây trong rừng tàn úa, lượng oxy càng loãng hơn. Mỗi bước đi cô hít thở càng khó khăn.
Dương Xuyên thấy cô thật sự chịu không nổi nên nói chụp ảnh lửa trại và tiệc nướng Tây tạng trước, đợi cô thích ứng thì đi chụp phong cảnh sau. Khương Nhu đành đồng ý, ba người theo xe buýt du lịch đến bữa tiệc lửa trại.
Tiệc lửa trại được tổ chức tại nhà của người dân Tây Tạng, nhiều xe buýt du lịch đưa khách du lịch đến để tiêu khiển, xài tiền. Trong phòng khách rộng hơn 100 mét vuông có sân khấu, bàn trà. Người dân Tạng ở trên sân khấu uống rượu, biểu diễn ca múa, du khách ngồi một vòng xung quanh.
Khương Nhu thấy bầu không khí rất tốt, những người hoàn toàn xa lạ trong khung cảnh như thế nhiệt tình bùng cháy, ăn thịt uống rượu, có cảm giác được giải thoát, rời xa thế gian.
Khương Nhu vẫn khó chịu vì thiếu oxy nhưng cô không muốn bỏ lỡ hình ảnh như vậy, giơ máy ảnh lên chụp liên tục. Chụp được mấy tấm, cô theo thói quen xem lại ảnh chụp, đúng lúc này cô nhìn thấy Lý Tầm trong một bức ảnh của cô. Anh ngồi một góc trong nhóm người, xuyên qua đám đông nhìn về phía cô.
Ngón tay đặt trên máy ảnh của cô cứng đờ, hô hấp lỡ một nhịp. Cô ngẩng phắt lên tìm kiếm anh trong đám đông. Ánh mắt cô quét vài vòng vẫn không thấy anh đâu. Cô hoa mắt nhìn nhầm? Cô lại cúi đầu xem lại ảnh chụp.
Một giọng nói vang lên bên tai: “Đang tìm gì vậy?”
Nghe tiếng nói, cô ngẩng lên, anh đứng ngược sáng dưới ngọn đèn mờ mờ. Anh mặc áo khoác len dài, chỉ lộ ra một gương mặt trắng trẻo.
“Lý Tầm.” Khương Nhu kinh ngạc bật thốt thành tiếng, không tin nổi ở đây lại gặp được anh.
“Người đẹp, làm phiền cô chụp cho chúng tôi bức ảnh được không?” Lại một âm thanh truyền tới, Khương Nhu thấy bên cạnh Lý Tầm có một nhóm người, hình như đi cùng nhau.
“Ôi chao, đây không phải bệnh nhân của bác sĩ Lý sao? Có duyên quá!” Có người nhận ra Khương Nhu.
“Cô là nhiếp ảnh gia sao?”
“Cô chụp ảnh chắc sẽ chuyên nghiệp, có thể chụp cho chúng tôi bức ảnh không?”
Mọi người mồm năm miệng mười dồn vào Khương Nhu. Khương Nhu nhìn Lý Tầm, cô còn có rất nhiều chuyện muốn hỏi anh nhưng đột ngột nhiều người nói như vậy, cô không thể có cơ hội nói chuyện với anh. Hỏi xem sao anh lại đến đây. Hỏi anh là đi tự do hay đi theo đoàn? Hỏi anh khi nào đi, còn định đi đâu?…
“Được chứ.” Khương Nhu cười, cầm máy ảnh, chỉ mọi người đứng vào vị trí. Cô chụp mấy tấm, có người hỏi xin wechat của cô, nhờ gửi ảnh vào nhóm.
Khương Nhu thấy việc này đơn giản, không có gì phải từ chối. Mọi người rất hòa đồng, muốn ngồi chung bàn với Khương Nhu, Lý Tầm cũng đi tới nhưng ngồi lặng lẽ trong góc. Dương Xuyên và người đàn em cũng dễ thân, chỉ chốc lát đã hòa nhập vào đám đông. Đồng nghiệp nam nhiệt tình của Lý Tầm không ngừng trò chuyện với Khương Nhu, đồng nghiệp nữ thì lại quấn lấy Lý Tầm trò chuyện. Hai người ngồi cùng bàn nhưng gần như không có liên quan gì nhau. Thỉnh thoảng Lý Tầm nhìn về phía cô, lúc nhìn Khương Nhu, lúc nhìn chằm chằm vào Dương Xuyên ngồi bên cạnh cô. Khương Nhu vô tình nhìn anh thì sẽ thấy anh dời tầm mắt đi.
Khương Nhu nói chuyện thì biết đây đều là đồng nghiệp của Lý Tầm. Bệnh viện tổ chức team building nên mọi người cùng đi du lịch. Nhưng vì chỉ được nghỉ có 5 ngày nên ngày mai mọi người phải đến điểm tham quan khác.
Một nhóm người lại ra ngoài đốt lửa nhảy múa, nhảy nhót ồn ào, rất sôi động. Khương Nhu uống chút rượu, cô biết mình không nên uống vì phản ứng say độ cao càng trầm trọng. Cô hơi chóng mặt.
Cả nhóm vây xung quanh lửa trại, nắm tay nhau nhảy nhót, không ngừng đổi bạn nhảy. Ban đầu Khương Nhu còn tạm ổn nhưng sau thì không gắng gượng được nữa. Cô định rời khỏi đám đông náo nhiệt này để giảm bớt cơn choáng váng.
Cô vừa buông tay ra thì đã bị một bàn tay khác nắm lấy. Cô muốn lịch sự từ chối, nói người đó mình bị chóng mặt nhưng ngẩng lên thì thấy là Lý
Tầm.
“Sao vậy?” Anh giữ tay cô, hơi dùng sức để cô có thể đứng thẳng lên. Đợi cô đứng ổn định thì anh lại âm thầm thu tay về, nhét tay vào túi áo.
“Không có gì, hơi khó chịu, mọi người chơi…” Khương Nhu chưa nói xong đã che miệng chạy về phía WC. Tiếc là không kịp, cô đã nôn ngay ra đống cỏ khô ngoài nhà.
“Cô bị phản ứng cao nguyên?” Lý Tầm đưa nước cho cô, tay giơ lên định vỗ lưng cho cô thì Khương Nhu đã thẳng người dậy, anh ngượng ngùng rụt tay về, không dám động.
“Ừ, hơi hơi, cảm ơn.” Khương Nhu nhận chai nước, uống một hớp súc miệng. “Sao các cậu lại đến Shangri-La? Chúng ta có duyên quá, thế mà lại gặp nhau ở đây.”
“Ừ, trùng hợp.” Lý Tầm nhìn cô, im lặng nhìn mấy giây rồi cầm lại chai nước, vặn chặt nắp.
“Tối mọi người ở đâu?” Khương Nhu hỏi, mới hỏi xong thì thấy vẻ mặt Lý Tầm hơi mất tự nhiên, ngạc nhiên, “Không phải cũng ở khách sạn Shangri-la đấy chứ?”
“Ừ.” Lý Tầm đáp.
“Trời, trùng hợp thật đấy.” Khương Nhu bất ngờ.
Hai người có thể gặp nhau trên đường du lịch thì xác suất nhỏ đến thế nào? Tỉ lệ ở cùng khách sạn lại càng ít. Cô có phần nghi ngờ lời Hứa Vãn nói, cô với Lý Tầm đúng là có một duyên phận kỳ diệu.
Xem mắt có thể gặp nhau, ở hẻm cổ có thể gặp nhau, bây giờ đi du lịch cũng có thể gặp nhau, thế này còn không phải duyên phận sao?
“Vậy lát nữa muốn về cùng nhau không?” Khương Nhu nói về, là ý trên mặt chữ.
Lý Tầm lại bắt đầu nhìn cô chăm chăm, vẻ lúng túng mất tự nhiên. Suy nghĩ một lúc lây rồi mới chậm rãi mở miệng. “Chúng ta đi cùng.”
Ban đầu Khương Nhu không hiểu anh nói đi cùng là ý gì, sau mới biết, anh ngồi ở dãy cuối xe buýt, còn cô ngồi hàng đầu xe buýt, cách nhau mấy chục người ở giữa.
37.
Lý Tầm ngồi ở mép giường trong phòng mình thẫn thờ.
Trong đầu anh là câu cô nói, lát nữa cùng về. Cô gặp anh thì rất vui, điều này khiến anh cảm thấy chuyến đi này không tệ.
Cô không biết anh vì tìm cô mà xem hết các weibo của các blogger du lịch, cuối cùng xác định weibo có tên “Keke đưa bạn đi khám phá thế giới” là Khương Nhu. Bởi vì giọng nói trong weibo là của cô. Anh xem weibo của cô mỗi ngày, biết trong suốt 7 năm cô rời đi đã xảy ra những gì, những điều tuyệt vời cô đã làm.
Anh cảm thấy xem weibo của cô rất yên lòng, như thể bảy năm qua họ chưa từng mất liên lạc. Cô cũng chưa từng thay đổi, vẫn luôn là mặt trời nhỏ. Cô thích cười như vậy, táo bạo như vậy, lại luôn tràn ngập sức sống, luôn làm những việc mà người khác muốn nhưng không dám làm.
Anh nhớ lại năm 12, cô rất phiền phức, ngày nào cũng quấy rầy anh, anh thật sự cho rằng mình rất ghét cô. Anh là một người vì cha mẹ ly hôn mà mắc kẹt trong bóng tối, anh không thể chịu nổi khi gặp một cô gái rực rỡ như cô. Dù anh đối xử lạnh nhạt với cô, bảo cô đừng làm phiền anh, nhưng cô vẫn ở khắp mọi nơi, tựa như không khí.
Cô sẽ ngang nhiên gắp những món mà cô cho là anh thích ăn bỏ vào khay cơm của anh. Cô sẽ nhét đủ thứ đồ ăn vặt linh tinh của con gái thích vào hộc bàn anh. Cô sẽ dạy dỗ mấy nam sinh ngồi trước mặt anh chơi game: “Này, mấy đứa không được làm ảnh hưởng việc học của Lý Tầm!”
Cô sẽ đột ngột lẻn đến đám người đang bàn tán về anh, nghiêm nghị, “Lý Tầm không yêu sớm, mấy người tự soi gương lại đi, nói xấu sau lưng người khác!”…
Anh thật sự cảm thấy cô rất phiền, trên đời này sao lại có cô gái mặt dày, vô liêm sỉ như vậy chứ?
Cảm giác như tuyên bố với cả thế giới, Lý Tầm là của cô, của riêng cô, đừng ai hòng mơ tưởng.
Cô cuồng vọng, tự cao tự đại, ai cho phép như thế?
Thậm chí có lần mấy nam sinh trong lớp chặn anh ở ngã tư, hình như họ là người hâm mộ Khương Nhu, họ nói anh cướp mất Khương Nhu của họ. Tư thế đó như muốn đánh nhau.
Anh không nói nên lời, anh cướp? Anh cần cướp à?
Anh đứng đó không nhúc nhích, chỉ muốn nhìn mấy nam sinh kia định làm thế nào. Anh đã tập Teakwondo, mấy người này không phải là đối thủ của anh.
Anh không ngờ, lúc đó Khương Nhu lại ở trên cây
đa phía trên đầu mình. Anh càng không ngờ tới cô hét to “Dừng tay!” rồi nhảy từ trên cây xuống. Nào ngờ không giữ thăng bằng được nên rơi xuống ngã sấp mặt.
Mấy nam sinh kia giật mình, muốn đến đỡ cô lại bị cô hất tay ra. Cô tự mình bò dậy, sau đó đứng trước mặt Lý Tầm, giang hai tay che anh phía sau. “Mấy người không được bắt nạt cậu ấy!”
???
Lý Tầm thấy cô thật ấu trĩ, buồn cười. Ai bắt nạt ai? Họ có thể bắt nạt được anh?
Nhưng mà cười, rồi anh lại cười không nổi. Vì khi anh nhìn thấy cô quay người lại, miệng đầy máu. Có lẽ cô còn không biết mình bị chảy máu, há miệng nói với anh, “Cậu đừng sợ, sau này ai dám bắt nạt cậu thì cậu nói tên tôi, hoặc là cậu nói với tôi tên của họ.” Nói rồi có lẽ nhận ra vẻ mặt quái dị của Lý Tầm, cô sờ lên khóe miệng, thấy có máu, cô cũng sợ hãi, hoảng hốt chạy về nhà.
Đêm đó, lần đầu tiên anh mất ngủ.
Sau đó, anh luôn nhìn thấy cô đi vòng mấy tầng lầu để xuất hiện ngoài hành lang lớp anh.
Nhưng vài ngày sau cô không xuất hiện. Cô biến mất, làm anh trong lớp không ngủ được. Sau đó, cô lại đến nhưng không dám cười quá to. Anh nghe nói răng nanh của cô hôm ngã đã bị gãy.
Thậm chí sau này anh nắm vững quy luật của cô, mỗi tháng sẽ có mấy ngày cô không đến tìm anh, ngoài mấy ngày kia thì khi không đến đều vì răng đau lại tái phát…
Nghĩ đến đây, Lý Tầm nhíu mày. Phản ứng cao nguyên của cô có vẻ nặng.
Anh nhìn trong khách sạn, đội team building chuẩn bị cho mỗi người vài bình oxy. Anh không do dự đứng lên, cầm bình oxy ra khỏi phòng.
Khương Nhu đang lau tóc thì nghe tiếng gõ cửa.
Ai nhỉ?
Khương Nhu nghiêng đầu nhìn vào mắt mèo.
Lý Tầm?
Mở cửa, Lý Tầm đứng yên, chỉ chìa tay đưa cô ba bình oxy.
“Cảm ơn.” Khương Nhu giơ một tay ra cầm, mái tóc vừa lau xõa tung xuống như rong biển.
Lý Tầm ngây người.
“Tôi không cầm hết được.” Khương Nhu chớp chớp mắt, “Đã đến cửa thì mang vào giúp tôi đi?”
“Không.” Lý Tầm quay mặt đi, “Để đây cho cô, từ từ đem vào. Anh cảm thấy mình không nên ở lại lâu hơn.
Khương Nhu nhìn ánh mắt né tránh của anh, ngơ ngác. Đến đưa bình oxy cho cô, rõ ràng là quan tâm cô mà sao cứ tỏ vẻ lạnh lùng như vậy?
“Vào ngồi đi, bây giờ tôi đang tức ngực khó chịu lắm. Anh là bác sĩ, kiểm tra cho tôi nhé?” Khương Nhu nói thật.
Cô không nên gội đầu, hướng dẫn du lịch đã dặn những người bị sốc độ cao không nên tắm tối, nhưng cô chịu không nổi nên đi gội đầu. Gội đầu xong là thấy tức ngực, người vô cùng khó chịu.
“Cô sấy khô tóc, uống thuốc, hít oxy, một lát nữa sẽ ổn.” Lý Tầm lại nhìn mái tóc đen mượt của cô, siết chặt tay, tự hỏi không biết cảm giác sờ lên thế nào. Anh bị chính suy nghĩ của mình làm hoảng
hốt.
“Bác sĩ Lý, tôi khó chịu thật, cậu là bác sĩ, bác sĩ với bệnh nhân cũng tị hiềm thế sao?”
“Không phải…, tôi vào phòng cô sẽ ảnh hưởng không tốt đến cô.” Anh bất đắc dĩ hạ giọng giải thích.
Cô có phải là con gái không, có xem anh là đàn ông không? Cứ tùy tiện cho đàn ông vào phòng cô như vậy?
“Không khám thì thôi, lát nữa tôi hỏi bác sĩ Lương.” Cô giận dỗi nói bừa. Nói xong đóng
sầm cửa lại.
Lý Tầm đứng đối mặt với cánh cửa đóng kín, lòng trống rỗng, cứ đứng ngây người như vậy.
Khương Nhu đóng cửa rồi lại đi lau tóc, không để ý tới anh nữa. Hứ ~ không vô thì thôi, ai thèm.
Cô lười lau tóc nữa, nằm trên giường nghịch điện thoại. Tầm nửa tiếng sau thì nhận tin nhắn.
“Còn choáng váng không?”
Ý gì đây? Khương Nhu không hiểu nổi anh, lúc cần quan tâm thì không quan tâm, đi rồi lại nhắn wechat?
Ngón tay cô gõ nhanh. “Còn.”
“Hít oxy không có tác dụng sao?” wechat lại tới.
“Cảm ơn bác sĩ Lý quan tâm, khả năng là tạm thời chưa chết được.” Khương Nhu không muốn nói chuyện với anh. Tức tối ném điện thoại đi ngồi hít oxy.
Hít xong một bình thì cảm giác hô hấp dễ chịu hơn. Ngồi xuống giường lại thấy tin nhắn khác. Wechat chỉ có hai chữ, nhìn thấy hai chữ này, cô nhảy xuống giường, xỏ dép ra cửa.
Vừa mở cửa, cô thấy anh đang lặng lẽ dựa vào bức tường trước cửa, bình tĩnh nhìn cô. Tim cô hẫng một nhịp. Nửa giờ rồi, anh vẫn còn ở đó.
“Vào đi, tôi xem xem.” Nói rồi anh đi lướt qua cô vào phòng trước.
Giọng anh rất lạnh mà lại rất dịu dàng, lòng cô như có dòng nước ấm chảy qua.
Giây tiếp theo, di động trong phòng vang lên. Khương Nhu đi vào, thấy Lý Tầm nhìn chăm chăm vào điện thoại của cô. Cô cầm lên, trợn tròn mắt.
Lương Thừa?
Sao anh ta lại gọi cho cô?
Cô thề là ban nãy cô chỉ thuận miệng nói chứ thật ra không hề liên lạc với Lương Thừa. Nhưng điện thoại đến đúng lúc này thật xấu hổ.
Khương Nhu cầm di động đi tới bên cửa sổ, cố gắng không để Lý Tầm nghe thấy. Sao nghe điện thoại mà cứ như ăn trộm nhỉ, quái lạ?
“Alo?”
“Chưa ngủ à.”
Khương Nhu hơi quay đầu nhìn Lý Tầm, phát hiện anh đang nhìn mình chăm chăm, thế này…
“Anh say à.” Cô đau đầu.
“Rồi rồi, anh không say, anh nói đi.”
“Thế này nhé, chờ anh tỉnh rồi chúng ta nói chuyện được chứ.”
“Anh nhất định phải nghe câu trả lời sao? Bây giờ tôi không tiện lắm.”
“Đúng, không ở một mình.”
“Không liên quan đến cậu ấy.”
Khương Nhu lại liếc Lý Tầm, giật thót, sao anh vẫn nhìn cô chằm chằm?
“Anh rất tốt nhưng chúng ta không thích hợp.”
…
Sắc mặt xanh mét của Lý Tầm khi nghe thấy câu nói nhỏ xíu kia của cô, chúng ta không thích hợp, cuối cùng mây đen cũng tan đi. Khóe miệng không ngăn được cũng nhếch lên.
Khương Nhu lại vào WC nói chuyện vài phút. Khi ra ngoài, Lý Tầm đang ngồi bên bàn, yên lặng đọc tạp chí du lịch Khương Nhu mang theo. Không hiểu sao cô cảm giác tâm trạng anh khá tốt, đọc tạp chí du lịch mà có thể cười?
“Xong rồi à?” Lý Tầm thấy cô ra tới chủ động hỏi.
“Ừ.” Khương Nhu ngồi xuống bên cạnh.
Hai người ngồi gần đến mức anh có thể ngửi được mùi thơm tóc cô.
“Còn khó chịu sao?” Anh hỏi.
“Chút chút.” Cô thành thật.
“Nằm xuống đi. Nằm xuống sẽ dễ thở hơn.” Ánh mắt Lý Tầm chỉ về phía giường.
Em trai? Muốn làm gì? Khương Nhu nghi ngờ nhìn anh.
“Tôi nằm, còn cậu, phải đi à?” Khương Nhu nghe lời leo lên giường, kéo chăn lên.
“Không đi? Vậy cô muốn sao?” Lý Tầm buồn cười nhìn cô.
Nụ cười kia làm huyết áp cô tăng vọt lên 300. Có ngày anh cười với cô? Tận thế à?
“Không sao hết, tâm sự với tôi đi. Tôi sợ nằm một mình rồi hôn mê luôn.” Thật ra trong lòng cô nghĩ, chị đây khó chịu gần chết, còn có thể làm gì cậu hả? Cho dù muốn cũng có lòng mà không có sức, được chưa?
“Được.” Giọng anh tuy lạnh lùng nhưng xem như nhẹ nhàng khôn tả.
Vì thế Khương Nhu nằm, Lý Tầm bê ghế lại ngồi cạnh giường, hai người bắt đầu trò chuyện. Nói về công việc hiện tại, nói những chuyện thú vị khi đi khám phá, chỉ không nói chuyện trước kia.
Nói từ 8 giờ tối đến 12 giờ đêm. Sức khỏe Khương Nhu vốn không tốt, hết chịu nổi, đang nói chuyện thì ngủ thiếp đi. Lý Tầm nhìn mắt cô lúc nhắm lúc mở, cuối cùng khép lại thành một đường dài, không nhịn được bật cười. Ngày thường nhe nanh múa vuốt, ngủ rồi sao lại an tĩnh đáng yêu như vậy?
Anh tắt đèn lớn, chỉ để lại ngọn đèn trong WC, nương theo ánh đèn mờ nhạt, anh nhìn dáng vẻ say ngủ của cô. Một người suốt 7 năm chỉ xuất hiện trong giấc mơ của anh, giờ lại chân thực, rõ ràng trước mặt, rốt cuộc đây là thực tế hay ảo ảnh?
Nếu là hiện thực, vì sao anh lại cảm thấy cảnh này huyền ảo, tựa như bọt biển, quá đẹp nên không dám tin. Sợ rằng tin rồi giây lát lại biến mất?
Anh không biết mình nhìn bao lâu, chỉ biết khi anh tỉnh táo lại, ngón tay đã đặt lên môi cô. Lòng anh giật thót, vội vàng rút tay về. Trong lòng như có thứ gì đó rục rịch ngoi lên, khiến anh cáu kỉnh nhưng không thể dời tầm mắt.
Anh đứng lên, vào WC dấp nước lạnh lên mặt.
38.
Sáng hôm sau Khương Nhu thức dậy, mở mắt ra là nhìn thấy Lý Tầm. Anh khoanh tay, ngủ ngồi trên ghế.
Anh ngồi canh cô suốt đêm? Cảm giác ngọt ngào, phức tạp dâng lên trong lòng Khương Nhu. Anh rất cao, chân thật dài, ngồi trên ghế không hề
thoải mái. Tối hôm qua hẳn là ngủ không ngon.
Khương Nhu không đành lòng đánh thức ánh, rón ra rón rén bước xuống giường, cầm chăn lên định đắp cho anh. Nhưng cô không ngờ lại bị vấp chân
vào gì đó, cô ngã nhào vào lòng anh. Có thể do sức nặng của cô lẫn bị tấn công bất
ngờ, anh bị va đập đến tỉnh ngủ, tỉnh còn bật ho khụ lên một tiếng.
Khương Nhu cảm thấy chắc tiếp theo anh sẽ ho ra búng máu vì bị cô đập mạnh vào ngực.
“Cô…” Lý Tầm còn tưởng động đất, vừa mở mắt đã cảm nhận được trong lòng ngực có người, cảm nhận được thân người mềm mại của cô, hai tay kinh hoảng không biết nên đặt ở đâu.
“Tôi đắp chăn cho cậu.” Khương Nhu nhô đầu từ trong ngực anh lên, lộ ra gương mặt nhỏ nhắn.
Cơ thể cô thật mềm mại. Cảm giác đầu tiên của Lý Tầm là vậy. Giây tiếp theo, anh ý thức được rốt cuộc là nơi nào mềm mại đến vậy, lòng anh bùng lên ngọn lửa nhỏ không thể dập tắt. Một tia lửa nhỏ có thể đốt cháy cả đồng cỏ, cũng đốt cháy lý trí của anh. Anh gần như có phản ứng ngay lập tức.
“Cô ngồi dậy trước đi.” Anh khàn khàn nói, giơ tay đẩy cô.
“Được.” Khương Nhu thề cô thật sự không có ý nghĩ không an phận nào với anh.
Tuy nhiên cô lui ra hai bước, dẫm phải thảm lại ngã một cái. Cú ngã này làm cô vùi đầu vào đúng nơi nào đó của anh. Hình ảnh vô, cùng, khó, xử.
Khương Nhu định thần, nhận ra mình vừa thân mật áp mặt vào vị trí khó nói nào đó của anh, da mặt dày như cô mà không khỏi run bắn lên.
“Xítttt” Lý Tầm rên thành tiếng, anh cau mày đau
đớn.
“X-xin-xin lỗi.” Khương Nhu quăng mình xuống thảm, vừa lăn vừa bò đứng dậy.
Lý Tầm không lên tiếng, dường như bị đè rất đau. Anh yên lặng mấy chục giây mới hơi đứng lên, ra vẻ bình tĩnh chào tạm biệt cô.
Lý Tầm vừa ra khỏi phòng đã gặp đồng nghiệp – Tống Chí. Tống Chí là sinh viên mới tốt nghiệp, nếu có đặc điểm gì thì chính là mồm miệng cực nhiều chuyện, đúng là một cái loa phóng thanh biết đi. Nếu anh ta biết được chuyện gì thì xem như cả bệnh viện đều biết.
“Thầy Lý!” Tống Chí phấn chấn chào hỏi Lý Tầm.
“Ừm.” Lý Tầm vô thức liếc cửa phòng Khương Nhu.
“Lý Tầm.” cửa bật mở, Khương Nhu thò đầu ra, “Cậu thật sự không sao chứ? Không phải tôi cố ý.
“
Lý Tầm “…”
Tống Chí há miệng đến cực đại, “Thầy Lý… anh… hai người…” Tống Chí như phát hiện ra một bí mật không thể cho ai biết, nhanh chóng bịt miệng mình lại.
Lúc này Khương Nhu mới thấy ngoài cửa không chỉ có mình Lý Tầm, còn có đồng nghiệp của anh. Nhìn vẻ mặt người kia biết ngay là đã hiểu lầm, cô vội giải thích, “Đừng hiểu lầm, tôi với bác sĩ Lý…”
“Tôi hiểu! Tôi hiểu… Tôi tuyệt đối không nói với người khác!” Tống Chí giơ ba ngón tay lên trời thề thốt.
Sau đó vừa thề vừa điện cuồng bước đi, còn đi ba bước quay đầu lại nhìn một lần, ý vị sâu xa nhìn hai người.
Khương Nhu đau đầu.
“Lý Tầm, hình như đồng nghiệp cậu hiểu lầm.” Cô ủ rũ.
“Hiểu lầm cái gì?” Lý Tầm quay người nhìn cô, mặt bình tĩnh.
“Đương nhiên là hiểu lầm chúng ta ngủ cùng nhau.”
Lý Tầm nhìn cô chăm chăm vài giây, thản nhiên
“Chẳng lẽ không phải?”
Khương Nhu “?”
Lý Tầm: “Nhớ ăn sáng.”
Anh bỏ lại mấy lời đó rồi bỏ đi. Chờ anh đi rồi, Khương Nhu ngã nhào xuống giường, xấu hổ giận dữ đấm giường.
ĐM, sáng sớm nhào vào ngực Lý Tầm, anh còn có phản ứng, ra cửa lại bị đồng nghiệp hiểu lầm tình một đêm, bao nhiêu xấu hổ bùng nổ. Đàn ông có hiện tượng đó vào buổi sáng cô có thể hiểu. Nhưng mà tư thế vừa rồi của cô thật sự quá mất mặt. Hình như anh rất đau, không bị đè bị thương thật chứ?
Khương Nhu định không ăn sáng, rồi vẫn đi. Kết quả không gặp Lý Tầm mà lại thấy đồng nghiệp của Lý Tầm đang sôi nổi bàn tán.
“Này mọi người biết không, tối qua bác sĩ Lý không có về phòng.”
“Vậy anh ấy đi đâu?”
“Sáng nay tôi đụng phải anh ấy từ phòng cô bệnh nhân kia đi ra.”
“Cái gì, ý cậu là…”
“Không ngờ đấy, bác sĩ Lý bình thường nghiêm nghị, không gần gũi phụ nữ, thế mà lại thích bệnh nhân của mình.”
“Đâu chỉ có thế, sáng nay bác sĩ Lý về nói người khó chịu nên không ăn sáng.”
“Trời ạ, cô gái đó có gì tốt…”
Cả đám người bàn tán xôn xao vừa nhìn cô như đang xem khỉ. Khương Nhu nghe lời đồn, có cảm giác nhảy sông Hoàng Hà không rửa sạch oan.
“Cô*.” Tống Chí ngồi xuống cạnh Khương Nhu, cười ngọt lịm.
(师母 Cô của vợ thầy – thầy cô.)
Cô?
Da đầu Khương Nhu tê dại nghe khi xưng hô này.
“Đừng gọi bậy.” Khương Nhu trầm giọng cảnh cáo.
“Cô ngại à?” Tống Chí vẫn gọi như thường.
“Không phải, cậu hiểu lầm, tôi với bác sĩ Lý không phải…” Khương Nhu cảm thấy nên cố gắng tranh đấu chút.
“Em nói mà, sao tự nhiên thầy Lý lại đòi đến Shangri-La? Chắc chắn thầy tới tìm cô hẹn hò. Trời ạ, thầy Lý ngọt ngào quá.” Tống Chí phấn khích múa may tay.
Khương Nhu “?”
Tống Chí thấy mặt Khương Nhu ngạc nhiên, ghé lại bên tai cô thì thào, “Cô không biết sao, lịch trình du lịch lần này một tay thầy Lý lên kế hoạch
đó.”
Lý Tầm lên kế hoạch? Anh thật sự đến tìm cô? Khương Nhu gần như bị lừa. Cô chưa từng nói với Lý Tầm đích đến của mình, chỉ nói là đến Vân Nam. Vân Nam rộng lớn như vậy, sao có thể tình cờ gặp được anh. Nếu tình cờ gặp cũng chỉ có thể nói là trùng hợp.
“Cô, cô muốn ăn gì, em lấy cho cô.” Tống Chí đứng lên, vẻ chuẩn bị phục vụ.
Vì giọng cậu ta quá to nên những người khác đều nhìn khác, lại bắt đầu thì thầm khe khẽ.
“Không cần.”
“Đừng khách sáo với em, cô là bạn gái thầy của em, chính là người thân của em, phục vụ cô là nghĩa vụ của em.”
Khương Nhu cảm thấy cần tìm chuyện cho cậu ta làm để im miệng lại. Cô sợ cậu ta.
“Được thôi!”
Cậu ta lập tức quay người chạy về quầy buffet. Khương Nhu dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người không còn khẩu vị gì, ăn qua loa vài miếng rồi cầm máy ảnh ra ngoài.