Chương 38: Cứu tế Mân Nam
Sáng nay lúc lâm triều đột nhiên có một viên quan bẩm báo với hoàng đế tình hình thảm hoạ. Mà lời này của hắn làm sắc mặt rất nhiều quan viên đều ngưng trọng, vùng Mân Nam từ trước đến nay khí hậu ôn hoà, hiện giờ thời tiết lạnh giá khắc nghiệt đã qua đi, ngay cả kinh thành cũng đang dần ấm lên. Mà Mân Nam lại đột nhiên đổ tuyết lớn, tình huống này thật này thật sự hiếm gặp.
“Bệ hạ, thiên tai lần này là việc hiếm thấy, e là do ông trời giáng cảnh cáo xuống.”
Lúc này một viên quan khác đột nhiên tiến lên, ngữ khí tràn đầy nghiêm túc. Mà hắn vừa dứt lời, một viên quan khác lại đứng dậy.
“Thần cảm thấy Lý đại nhân nói không sai, từ các triều đại trước đến nay, phàm là xuất hiện thiên tai hiếm gặp nhất định là do có kẻ uy hiếp tới vận mệnh đất nước. Lúc trước khi gian tế của Trần quốc nắm giữ triều chính, tai hoạ thường xuyên xảy ra làm dân chúng lầm than, nhưng hoàng đế Trần quốc lại làm như không thấy, cuối cùng mới dẫn đến việc Trần quốc diệt vong. Mong rằng bệ hạ coi trọng việc này, tránh lại giẫm lên vết xe đổ.”
Lời này vừa nói xong, trong đại sảnh liền trở nên yên tĩnh, các quan viên to gan hơn một chút đều không do dự hướng ánh mắt về phía Tiêu Tuần. Hiện giờ trong triều ngoại trừ Tiêu Tuần cũng không còn ai có thể một tay che trời, ý tứ của quan viên này cũng quá rõ ràng.
Lúc này lại có mấy đại thần đứng ra quỳ rạp xuống phía trước đại điện.
“Kính mong bệ hạ cảnh giác hơn, chớ để gian thần lộng hành.”
Sau khi quan viên đứng đầu nói xong, mấy quan viên quỳ gối dưới đại điện lần lượt dập đầu. Mà lúc này hoàng đế nhìn bọn họ lại không có động tĩnh, không biết đang suy nghĩ cái gì. Chờ đến khi mấy người ngẩng đầu lên chuẩn bị cầu hoàng đế lần nữa, giọng nói của Tiêu Tuần lúc này lại vang lên:
“Ý của Lưu đại nhân là ta chính là gian thần kia?”
“Hạ quan không dám, hiện giờ thiên tai giáng xuống nhất định là có điềm xấu, thần chỉ nhắc nhở bệ hạ đề phòng nhiều hơn. Về phần ai là gian thần mọi người đều biết rõ, bản thân người mang ý xấu trong lòng cũng tự hiểu.”
Trên mặt Lưu đại nhân tuy cung kính nhưng lời nói ra lại thiếu điều trực tiếp nói rõ gian thần là Tiêu Tuần. Thấy hoàng đế vẫn như cũ không dao động, Lưu đại nhân lại cúi đầu với hoàng đế.
“Bệ hạ, từ trước đến nay phàm là triều thần quyền thế quá lớn đều sẽ uy hiếp đến hoàng quyền, xin bệ hạ đừng trao quá nhiều quyền lực cho người có dã tâm.”
“Làm càn! Trẫm tin tưởng người nào không đến phiên các ngươi khoa tay múa chân. Nếu các ngươi có được một nửa tài năng của Tiêu ái khanh cũng sẽ không cả ngày ghen tị với người khác như thế.”
Trong giọng nói của hoàng đế mang theo chút tức giận, doạ cho các quan viên đang quỳ gối trong đại điện đều run lên. Lưu đại nhân mới vừa rồi còn cãi lại khí thế lúc này cũng đã bị dập tắt, dập đầu nhận sai với hoàng đế.
“Thần đáng chết, thần không nên nhiều lời, xin bệ hạ thứ tội.”
“Trẫm cảm thấy các ngươi chính là ăn quá nhiều, cả ngày ăn không ngồi rồi mới có thể đố kị đồng liêu. Nếu đã như vậy, ngân lượng của lần cứu tế này sẽ khấu trừ vào bổng lộc của các ngươi.”
“Vâng.”
Mấy người quỳ xuống không nghĩ tới hoàng đế lại che chở Tiêu Tuần như vậy, trước mắt bọn họ có thể nói là ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo. Nhưng hoàng đế đã mở miệng, bọn họ căn bản không có chỗ phản bác, đành phải xám xịt đứng dậy trở về chỗ.
Lúc này hoàng đế lại nhìn các đại thần trong điện một lượt, thấy không ai dám nói nữa mới phân phó việc cứu tế.
“Đặng Phong, ngươi đi quốc khố lấy chút ngân lượng, sau đó mua một ít quần áo giữ ấm, ngày mai lập tức khởi hành đến Mân Nam.”
“Vâng, thần lập tức đi làm.”
Đặng Phong là lão thần trong triều, việc cứu tế từ trước đến nay đều do hắn phụ trách, bất quá lần này sau khi đồng ý trên mặt hắn lại hiện lên vẻ do dự. Sau khi suy ngẫm một lát, hắn vẫn là tiến lên hành lễ với hoàng đế.
“Bệ hạ, thần hiện giờ tuổi tác đã cao, thật sự không thích hợp bôn ba. Lần cứu tế này mong bệ hạ có thể phái đại thần khác ứng phó.”
Lời này làm triều đình vốn dĩ đang yên tĩnh lại xao động lên. Hành trình cứu tế tuy đường xá xa xôi nhưng lại là một công việc béo bở. Trên đường có tham ô một ít ngân lượng cũng khó điều tra ra, quan trọng hơn là vận chuyển ngân lượng cứu tế còn có thể tạo được tiếng tốt, sau này thăng quan tiến chức càng thêm dễ dàng.
Trong lúc nhất thời, tâm tư của rất nhiều quan viên đều lung lay. Không chờ hoàng đế mở miệng, Lưu đại nhân vừa rồi không thể lấy lòng lại đứng lên.
“Bệ hạ, hiện giờ thời tiết Mân Nam giá lạnh, mà Đặng đại nhân tuổi tác đã cao, xác thật không dễ bôn ba lao lực. Vi thần nguyện ý lấy công chuộc tội, thay Đặng đại nhân đi Mân Nam cứu tế.”
Lưu đại nhân nói năng đường hoàng nhưng trong lòng lại lén lút muốn mượn cơ hội này lấy chút lợi lộc. Hiện giờ không ít đại thần đều nhìn chằm chằm vào công việc này, sao có thể để cho hắn hưởng lợi?
Chỉ thấy mấy đại nhân vừa rồi còn cùng chung kẻ địch với Lưu đại nhân cũng đứng dậy: “Bệ hạ, thần cũng nguyện ý chia sẻ nỗi lo với bệ hạ, đi Mân Nam cứu tế.”
Có hai đại thần này mở đầu, mọi người đều sôi nổi tỏ vẻ mình cũng muốn chia sẻ nỗi lo với hoàng đế. Nhưng quan viên đi cứu trợ thiên tai chỉ có một người, chẳng mấy chốc lại có một viên quan bởi vì chuyện này mà cãi nhau khiến cho đại điện trở nên ồn ào.
Cảnh tượng này rất thường thấy trong triều, một nhóm đại thần thường xuyên vì bất đồng quan điểm mà tranh cãi. Lần trước xảy ra tình cảnh này là lúc hoàng đế muốn đề bạt Tiêu Tuần làm Nội Các thủ phụ, mọi người đã sôi nổi phản đối.
“Được rồi! Thu hồi lại tâm tư của các ngươi đi. Nếu các ngươi cảm thấy thảm hoạ này là do Tiêu ái khanh gây ra, vẫn trẫm càng phải phái hắn đi cứu tế. Trẫm muốn nhìn xem trời cao lần này sẽ làm gì.”
Lời nói của hoàng đế khiến triều đình an tĩnh lại, mọi người không nghĩ tới hoàng đế thế nhưng sẽ để Tiêu Tuần đi cứu tế. Đặc biệt là Lưu đại nhân vừa rồi còn châm chọc Tiêu Tuần sắc mặt lúc này rất tối, hiển nhiên là không cam lòng.
Bất quá không ai dám phản bác quyết định của hoàng đế, thậm chí mấy đại thần thích vuốt mông ngựa còn trực tiếp hô lên bệ hạ anh minh thần võ.
“Được rồi, bãi triều đi. Tiêu ái khanh trở về chuẩn bị một phen, sáng sớm ngày mai lập tức khởi hành.”
Hoàng đế từ trước đến nay không thích nghe những lời a dua nịnh hót, thấy mọi người không dám phản đối nữa liền trực tiếp tuyên bố bãi triều. Mà những quan viên mới vừa rồi tranh đoạt kịch liệt cũng chỉ đành tiếc nuối rời đi.
……
Khi Tiêu Tuần hồi phủ, Tô Nhược Uyển đang ở trong viện chơi đùa với Tiểu Quất. Nhìn thấy Tiêu Tuần trở về, nàng liền lập tức cho Hoàn Nhi ôm Tiểu Quất đi, còn nàng đi về phía Tiêu Tuần.
“Sao hôm nay phu quân về sớm thế?”
Dạo này sau khi hạ triều Tiêu Tuần đều sẽ đi Nội Các xử lý sự vụ, mãi đến gần giữa trưa mới có thể trở về. Hôm nay về sớm như vậy làm Tô Nhược Uyển có chút ngạc nhiên.
“Gần đây Mân Nam xảy ra thiên tai, bệ hạ phái ta đi cứu trợ.”
Tiêu Tuần giang hai tay ôm Tô Nhược Uyển vào lòng, khi ôm nàng trong lòng Tiêu Tuần đột nhiên có chút không nỡ. Hắn luôn siêng năng trong các công việc triều chính, nhưng đây thật ra là lần đầu tiên hắn sinh ra tâm tư thoái thác công vụ.
“Vậy khi nào phu quân khởi hành? Bao lâu mới có thể trở về?”
Niềm vui trong mắt Tô Nhược Uyển dần nhạt đi, ngữ khí cũng có chút mất mát. Dáng vẻ này rơi vào trong mắt Tiêu Tuần làm trên mặt hắn hiện lên một tia vui sướng, cánh tay cũng theo đó siết chặt hơn một chút.
“Sáng sớm ngày mai phải khởi hành rồi, nếu trên đường không bị chậm trễ thì nửa tháng mới có thể trở về.”
Quả nhiên hắn vừa nói xong ánh mắt Tô Nhược Uyển lại ảm đạm hơn. Nhưng ngay sau đó Tô Nhược Uyển lại như nghĩ tới cái gì, buông Tiêu Tuần ra xoay người đi vào phòng nghỉ.
“Để ta giúp phu quân thu thập chút y phục.”
“Được.”
Tiêu Tuần đi theo sau Tô Nhược Uyển, nhìn bộ dáng vội vàng của nàng, khoé miệng Tiêu Tuần nhiễm ý cười nhàn nhạt.
Vừa bước vào phòng Tô Nhược Uyển liền mở tủ quần áo ra tìm y phục cho Tiêu Tuần. Bình thường nàng không quá chú ý, bây giờ muốn tìm y phục cho Tiêu Tuần nàng mới phát hiện tủ quần áo to như vậy cất đầy xiêm y của nàng, mà y phục của Tiêu Tuần lại bị dồn vào trong một góc.
Thật ra xiêm y của Tô Nhược Uyển vốn dĩ không tính là quá nhiều, nhưng không lâu trước đây Tiêu Tuần bảo nàng đi nhà kho chọn nguyên liệu làm váy áo, nàng nhịn không được chọn nhiều thêm mấy mẫu, mấy ngày vừa rồi váy áo mới vừa được đưa đến đây làm y phục Tiêu Tuần bị dồn vào một góc.
Nghĩ đến đây Tô Nhược Uyển có chút ngượng ngùng, khi quay đầu lại nhìn về phía Tiêu Tuần lại phát hiện hắn đã đi đến phía sau mình. Trên mặt Tô Nhược Uyển không khỏi hiện ra vẻ xấu hổ.
Nhưng sau khi Tiêu Tuần nhìn thoáng qua ngăn tủ lại cười xoa đầu Tô Nhược Uyển.
“Đợi ta trở về sẽ sai người làm một cái tủ lớn hơn, phu nhân cũng có thể làm nhiều thêm mấy bộ xiêm y.”
“Được nha, nhưng phu quân phải mau trở về.”
Lời này thật ra chọc cho Tô Nhược Uyển vui vẻ, khoé miệng mỉm cười sau đó Tô Nhược Uyển xoay người giúp Tiêu Tuần sắp xếp y phục.
Quần áo mùa đông có chút dày và nặng, sắp xếp được vài bộ Tô Nhược Uyển liền mệt mỏi thở hổn hển. Chẳng mấy chốc nàng đã nằm trên trường kỷ ăn điểm tâm nhìn Tiêu Tuần thu dọn.
“Khí hậu Mân Nam giá lạnh, phu quân đừng quên mang theo áo lông chồn đi.”
Thanh âm Tô Nhược Uyển tràn đầy lười nhác, Tiêu Tuần vừa quay đầu lại, quả nhiên là thấy bộ dáng lười biếng của nàng. Khi Tiêu Tuần nhìn qua, Tô Nhược Uyển còn không quên chỉ về phía tủ quần áo.
“Mang bộ y phục màu xanh đậm đi, phu quân mặc bộ đó đẹp.”
“Được, nghe phu nhân.”
Trong giọng nói của Tiêu Tuần mang theo chút bất đắc dĩ, bất quá hắn vẫn nghe theo ý của Tô Nhược Uyển, khoác áo lông chồn màu xanh đậm lên. Lúc này trên mặt Tô Nhược Uyển mới lộ ra nụ cười vừa lòng, đồng thời còn không quên đứng dậy rót trà cho Tiêu Tuần.
“Phu quân vất vả rồi, mau uống một ngụm trà nghỉ ngơi một chút.”
Sau khi đưa chén trà cho Tiêu Tuần, Tô Nhược Uyển lại nhìn thoáng qua hành lý của Tiêu Tuần, cảm giác không nỡ trong lòng càng trở nên mãnh liệt. Nhưng mà nàng không biết vẻ mất mát trên mặt nàng hiện giờ đã hoàn toàn rơi vào trong mắt Tiêu Tuần.
Chỉ thấy ánh mắt Tiêu Tuần dần tối lại, sau khi đặt chén trà xuống liền bắt lấy cánh tay Tô Nhược Uyển, nhẹ nhàng kéo nàng vào trong lòng hắn.
Khi ngẩng đầu nhìn Tiêu Tuần, chỉ thấy trong mắt hắn tràn đầy những cảm xúc khó hiểu. Tô Nhược Uyển đang muốn lại gần nhìn kỹ hơn, Tiêu Tuần liền cúi đầu ghé sát vào tai nàng.
“Phu nhân chính là luyến tiếc vi phu rời đi?”
Nếu cẩn thận lắng nghe sẽ có thể phát hiện trong giọng điệu của Tiêu Tuần mang theo chút thăm dò. Nhưng Tô Nhược Uyển lại bởi vì câu này mà tim như ngừng đập, căn bản không chú ý nhiều như vậy.
“Đương… đương nhiên không nỡ, ban đêm không có phu quân làm ấm chân ta sợ là không quen.”
Trong lúc hoảng loạn Tô Nhược Uyển tìm được một cái cớ hợp lý, nhưng nàng vừa nói xong, Tiêu Tuần đã hôn nàng. Tô Nhược Uyển từ trước đến nay không thể cưỡng lại được nụ hôn của Tiêu Tuần, chẳng mấy chốc cả người nàng đã mềm nhũn, mà Tiêu Tuần cũng thuận thế ôm nàng ngã xuống giường.
“Ngày mai phải xuất phát rồi, phu quân không đi chuẩn bị một chút sao?”
“Không vội, muộn chút rồi chuẩn bị.”
Trong lúc nói chuyện động tác tay của Tiêu Tuần vẫn không dừng lại, mấy ngày trước Tô Nhược Uyển còn ghét bỏ hắn không được, nếu trước khi đi không chứng minh thực lực của mình với Tô Nhược Uyển, trở về sợ là nàng đã sớm vứt hắn ra sau đầu.
“Nhưng mà…”
Tô Nhược Uyển còn chưa nói xong, Tiêu Tuần lại hôn nàng, căn bản không cho nàng có cơ hội mở miệng.