Chương 6 - Đừng quên tôi không ưa thầy 2
“Trò thấy bản thân mình làm như vậy là đúng lắm sao? mà cứ trơ trơ ra vậy?”
Thầy giám thị Hổ ngồi ngay bàn làm việc của mình tức đến độ nhìn cô con mắt có thể lọt ra ngoài bất cứ lúc nào.
Lâm Nhiên vẫn ung dung: “thầy là người bảo em làm như thế mà? Không phải sao.”
Thầy giám thị Hổ hết cách đành dùng biện pháp người nhà: “tôi sẽ báo về
người thân của trò xem coi trò có còn mạnh miệng thế không.”
Lâm Nhiên nhún vai: “bọn họ không có rảnh tiếp thầy đâu, đừng uổng phí công lực.”
Thầy giám thị vẫn mặc kệ lời cô nói, lấy danh sách lớp có kèm số điện thoại ra, thao tác một chút liền để lên tai.
“Alo? Có phải phụ huynh trò Lâm Nhiên không?”
Đầu giây bên kia nhắc máy: “phải, cho hỏi ai vậy?”
“Tôi là giám thị trường trò Lâm Nhiên, tôi gọi điện đến là để báo thành tích và thái độ trò trong mấy tháng nay.”
Lâm Nhiên chạch lưỡi nhìn ông quả nói một đầng làm một nẻo.
Đầu giây bên kia: “a tôi là ba em Lâm Nhiên đây, có việc gì thầy cứ ấy vào
sổ liên lạc là được, bây giờ tôi không có thời giờ nghe thầy nói ạ.
Tôi xin cúp máy đây.”
Thầy giám thi ngơ ngác nhìn cú điện thoại vừa bị tắt, đánh trống lãng cho sự quê của bản thân.
“Thôi được rồi, nói sao đi nữa em vẫn phải quét hết sân trường cho tôi.”
Lâm Nhiên nài nể: “em thấy thầy mới là người hơi quá ấy.”
Định rời khỏi phòng bổng đâu bên ngoài có người kéo cửa bước vào, đập vào
mắt là hắn đang đi lại gần cô, tự nhiên Mạc Lưu lại đặt tay hắn lên eo
cô.
Lâm Nhiên bất giác khó hiểu quay sang nhìn hắn, còn Mạc Lưu lại rất ung dung đứng nói chuyện với thầy giám thị.
“Thầy có phiền khi tôi lấy lại học sinh lớp tôi không?”
Thầy Hổ thản nhiên nhấp ngụm trà, hắc mặt bảo cậu cứ tự nhiên, tôi không cần nữa.
Mạc Lưu bị hành động của thầy Hổ làm cho ngơ luôn, là sao vậy không phải rất hung và còn bắt làm gì kia không?
Hắn dắt tay cô ra ngoài, đi được vài bước hắn không có ý định buông tay, Lâm Nhiên mới bất thình lình dừng lại, hắc tay hắn ra.
“Thầy có vấn đề rồi à?”
Mạc Lưu: “này em thôi kiểu ăn nói thế đi, tôi đây đang giúp em đấy, không cảm ơn thì thôi, còn lên giọng.”
Lâm Nhiên: “thầy không vào giúp, tôi đã định bước ra rồi.”
Mạc Lưu ngơ ngác nhìn cô: “nhưng thầy cũng có ý tốt mà? Không phải sao?”
Lâm Nhiên: “tôi không nói cái đó, cái tôi nói tại sao thầy lại ôm eo tôi,
còn dắt tay ra tới tận đây, lỡ đâu ai thấy mà đồn bậy bạ, thầy đừng sống yên với tôi.”
Cô liếc hắn hừ rồi bước lướt qua, Mạc Lưu quay lại nhìn bóng lưng cô: “chỉ là quên một chút thôi mà, ai lại nhỏ mọn thế.”
__
Sau khi quét một mớ rác ở sân, cô bủm rũng tay chân về lớp, không hẫn sẽ
quét hết, cô đã nhanh trí mua chuộc các người lao công và bảo vệ ở đó
làm giúp mình.
Tuyệt đối là không được mách lại đó.
Cô ngồi xuống ghế thấy tiết tiếp theo của hắn, cô chủ động lại ghế ngồi
của bàn giáo viên chét lên một thứ chất lỏng nào đó, hí hững về lại chỗ, nhanh cũng bị Gia Mã hỏi chuyện.
“Tao thấy mày đi nhiều hơn tao rồi đấy, đếm sơ sơ tuần này mày có mặt hết sáu ngày rồi đó.”
Lâm Nhiên chép chép môi, hắc mặt về phía bánh tráng của anh, không đợi Gia
Mã phản ứng đã bị Lâm Nhiên giựt lấy: “đi riết cũng tưởng nơi đó là nhà
là có thật.”
Gia Mã phản ứng lại đã thấy mất bịch bánh tráng: “con này.”
Kiều Lan bước lên trên tay cầm điện thoai, mặt nghiêm trọng: “toang rồi bây ạ.”
Ngọc Mai đang ngồi cạnh cô: “chuyện gì tới.”
Cô nàng kéo ghế phía trước ra ngồi xuống: “đây bị lộ danh sách đề thi rồi.
Tao thấy đăng trên diễn đàng nè.”
Lâm Nhiên khó hiểu: “danh sách đề thi?
Không phải mới thi xong sao?”
Kiều Lan cũng khó hiểu giống cô, quả thật chuyện này nhìn kiểu nào cũng rất khó hiểu.
Song Lan Anh đặt bịch bánh xuống bàn: “không phải, cái đó là ám chỉ việc người đã lộ đề thi.”
Lâm Nhiên, Ngọc Mai: hể?
Gia Mã cũng có chút khó tin, Hoài Nam không có ở đây nên việc này anh vẫn
chưa có tin tức, trên thông tin ở dưới có phần cmt, vài người nhắn bảo
có một nhóm người dùng điểm ảo để kéo thành tích.
Nghe thế cô đã biết bọn họ đang ám chỉ ai, Lâm Nhiên để chuyện đó qua một bên, lấy bánh của Song Lan Anh vừa để xuống xé ăn.
Ngọc Mai: “mày bình tĩnh như vậy luôn á?”
Lâm Nhiên: “tao có làm đâu phải rung sợ.”
Lâm Nhiên giờ này mới thấy sắc mặt bạn bè mình có hơi lạ: “không lẽ bây?”
Kiều Lan vội xua tay: “làm gì có, điên à.”
Mạc Lưu đặt cặp xuống bàn thấy bàn cuối vẫn còn người xúm lại, hắn cao giọng: “chỗ đó làm gì sao không về chỗ đi?
Vẫn còn muốn tám à?”
Gia Mã, Kiều Lan dựt mình nhanh kéo ghế ngồi lại chỗ, Song Lan Anh vẫn ung dung lấy bánh cho vào miệng mới quay về chỗ.
Ngọc Mai lại thản nhiên hơn, chỗ cô nàng chỉ cách lối đi nên chỉ việc kéo về lại chỗ.
Mạc Lưu trông thấy đã ổn định, hắn ngồi xuống bất giác thấy có điều lạ,
định đứng lên nhưng lại không được, hắn sờ sờ phần mép ghế thấy có nháp
nháp của keo, Mạc Lưu bổng đứng hình.
Lâm Nhiên cho bánh tráng vào miệng, vừa ăn vừa cười thỏa mãng.
Hắn nhìn xuống chỗ cô ai ai cũng đang nói chuyện, hoặc đang lấy tập sách
ra, chỉ riêng Lâm Nhiên là đang ăn và cười thôi, hắn biết chừng ai là
người làm, chừng mắt nhìn cô.
Em hay lắm.