Chương 2 - Chủ nhiệm mới 2
“Alo?”
Lâm Nhiên khó hiểu nói vào điện thoại, tay ngứa ngáy đúc vào áo khoác nghịch lấy sợi chỉ.
Căn tin trường giờ đông đúc như mọi khi, cô đang chuẩn bị lấy cơm thì tiếng chuông kéo cô ra bên ngoài.
“Chị em nè.”
Lâm Nhiên bức bối: “em nào? Mày điên rồi à?”
“Em A Diệu đây.”
Lâm Nhiên nhớ lại: “không quen.”
Xuân Diệu cáu: “em Xuân Diệu bồ Hoàng Long.”
Lâm Nhiên lúc này mới lộ ra nụ cười khinh bỉ: “con trà xanh cướp bồ tao đấy hả?”
“Mày thật hài đấy con chóa.”
Lâm Nhiên: “bớt gọi làm phiền tao lại.”
Xuân Diệu cười cười: “không phiền đâu, em đây có lòng tốt mời chị về nhà ăn sinh nhật thôi.”
Lâm Nhiên: “tao không rảnh.”
Xuân Diệu: “em cũng chẳng muốn mời chị đâu.
Chỉ là ba em bảo mời chị đến chơi cho vui, lâu quá không gặp thôi.”
Lâm Nhiên cười khẩy: “mày im đi là vừa, bản mặt ngây thơ lòng dạ sói như mày ấy tao đây biết thừa rồi.
Còn sinh nhật tao sẽ đến vì chú Xuân, còn mày.. thì cút đi.”
Lâm Nhiên cúp máy quay vào trong lấy cơm ngồi ăn với đám Gia Mã.
__
“Thầy có cần tôi giúp chút không?”
Cô giáo Lan dịu dàng đi lại bàn hắn nhẹ nhàng đặt ly cà phê xuống, thấy hắn đầu tóc và đồ bị dính lấy bột mà chưa sạch.
Mạc Lưu cười xã giao: “không sao đâu, một chút tôi không có tiết có thể về sớm thay đồ luôn.”
Hắn nhìn xuống ly cà phê giấy: “cảm ơn ly cà phê nha.”
Cô giáo Lan đỏ mặt nhìn hắn: “không có gì đâu, tôi thấy ai cũng mệt mỏi nên mua chút cà phê thôi.
Tôi đi trước đây”
Hắn: “ừ.”
Mạc Lưu thở dài, chỉ tiếc thời gian hắn đã làm tóc và lựa đồ lâu thế nào đâu vậy mà bị đám ranh con đó chơi một dố, thật tức chết ta mà.
Lâm Nhiên đi sao lưng Kiều Lan, Ngọc Mai bọn họ đang bàn một lát thể dục nên mua bánh gì ăn, Song Lan Anh đi từ sau lại cô, thẳng thừng dựt lấy điện thoại đi:
“Mày thôi cái thói lúc nào cũng cầm điện thoại đi.”
Lâm Nhiên bị lấy đi điện thoại, vẻ mặt liền nhăn đi: “mày điên à? Trả lại đây.”
Cô vội nắm lấy áo cô nàng dành lại, Song Lan Anh quyết tâm không để Lâm Nhiên dành lại được, mặc cô mà chạy về trước.
Lâm Nhiên đuổi theo với tâm thế bực nhọc, chỉ vì không chú tâm mà đã đụng chúng hắn khi đang bước ra khỏi phòng giáo viên.
Cú té không ai lườn trước, Song Lan Anh, Hoài Nam gần đó giựt mình ngoáy đầu nhìn lại.
Lâm Nhiên nhăn mặt đứng dậy trông khi chân có chút đau, có lẽ bị chặt rồi? Lại quen thói nhìn xuống người vừa va chúng, chưa biết là ai cô nhanh nhẹn nói:
“mày không có mắt à?”
Mạc Lưu bị va cho đập đầu vào cửa xong mới ngã xuống nền, hắn ôm đầu đau đớn đứng dậy:
“em xưng ai bằng mày thế hả?”
Ngọc Mai, Hoài Nam nhanh chạy lại can Lâm Nhiên lại không cô sẽ múc luôn hắn mất, Song Lan Anh thấy vậy cũng không còn tâm trạng giỡn, tiến lại giữ tay cô.
“Thì làm sao nào? Thầy là người va vào tôi đấy.”
Mạc Lưu cười vì sự vô lí của cô: “em có nhầm không đấy?
Nhà trường quy định học sinh không được chạy trên hành lang vậy mà em lại vi phạm.
Còn thế đụng trúng thầy không xin lỗi thì thôi đi, thế mà lại còn có thái độ này nữa?.”
Lâm Nhiên cố nhấc chân đứng thẳng người, không muốn cho ai nhìn ra: “thầy mới có nhầm không đấy?
Rõ ràng thế này mà thầy cứ phải đem nội quy ra làm cái gì đấy chứ? Sợ không cãi lại sao?”
Mạc Lưu đụng thấy đầu đã sưng: “em!”
Mấy người Kiều Lan vội ngăn hai người lại, Gia Mã từ đâu chui ra: “được rồi, tới giờ thể dục rồi, không đi sẽ nhảy cóc đấy.”
Lâm Nhiên xì một tiếng, đem cục tức đi, tức đến độ quên mất chân bản thân đang đau.
_
_
“Nhảy mạnh vào, em lấy sức đi trễ được việc bật nhảy thế này khó lắm sao?
Mạnh lên nữa. Mau mau”
Lâm Nhiên nhăn mặt nhảy quanh sân cát, cắn răng cho bản thân nhảy nhanh hơn nữa, không chân sẽ không chịu nỗi mất.
Mặt chảy lấy mồ hôi đầm đìa, bên tai thì vọng tiếng thút dụt của thầy Tan, đám bạn bên trong được trận cười hả hê, vì cùng đều đi trễ nhưng người bị phạt chỉ có Lâm Nhiên.
Thật không công bằng mà.
Lâm Nhiên bật cóc xong liền nhanh đi lại thầy Tan: “em bật xong rồi thầy.”
Thầy Tan hắc mặt bảo cô mau vào hàng đi.
Ngọc Mai: “hôm nay cừ thật đấy.”
Lâm Nhiên nóng nực khó chịu trong người hắc tay Ngọc Mai ra: “người phạt là tao, ai được như bây mà biết.”
Đám bạn Hoài Nam cười, Gia Mã đi lại: “thôi bạn hiền, lát tao cúp cua mua kem cho ăn nhá?”
Kiều Lan: “mua cho tao nữa”
Anh quay sang cô nàng hắc mặt bảo được thôi, xếp hàng tập động tác, nhảy xà xong dư thời gian các bạn nam trong đội nhanh đi ra luyện tập.
Các bạn nữ ngồi trong bóng mát rãi rát hào hứng mà la hét, mặc cho trời đang nắng rắc.
Lâm Nhiên ngồi thì được rủ rê tối ăn lẩu dê, nhưng cô tuyệt tình từ chối, bảo tối có việc rồi.
Lâm Nhiên thấy nhàm chán quá độ liền lén một mình đi vào căn tin mua nước, vừa hay gặp hắn đang ngồi ăn.