Chương 57: Trận bóng đá đêm (Thượng)
Là một phú nhị đại, mặc dù anh ta vô công rỗi nghề, nhưng gia giáo của Bobby khá tốt. Bobby rất lịch sự và khiêm tốn khi gặp Mary, thậm chí còn dành một số lời khen ngợi, đặc biệt là kỹ năng làm bánh của bà. Mary rất vui khi nhận lời khen từ một chàng trai trẻ đẹp như vậy, và rất cảm ơn Bobby về món quà sinh nhật.
Bobby một lần nữa khiêm tốn nói đó hoàn toàn không được coi là quà sinh nhật, sau đó liền quay ra sau nhận một chiếc túi từ tay vệ sĩ, lấy trong đó ra một chiếc hộp, dùng mắt ra hiệu vệ sĩ cầm lấy chiếc hộp, dùng tay lấy ra một chiếc vòng cổ bằng ngọc lục bảo. Mary ngay lập tức từ chối món quà này, mặc dù bà không biết chiếc vòng cổ có giá bao nhiêu, nhưng chắc chắn nó rất đắt.
Cảm thấy Bobby có phần lúng túng vì món quà bị từ chối, Lương Tập bèn nói: “Mary chưa bao giờ thấy nhiều vệ sĩ như vậy.” Ngụ ý rằng nếu Mary nhận chiếc vòng cổ này thì đó là một điều tồi tệ đối với bà. Mary rất cảm ơn lòng tốt của Bobby, ngồi xuống xoa đầu chú chó Goldador và nói món quà này đã là bất ngờ lớn nhất rồi. Bobby thấy vậy cũng cất chiếc vòng cổ đi.
Lần đầu tiên, Lương Tập thấy Bobby lịch sự như thế. Nói cách khác, Bobby rất lịch sự với mọi người ngoại trừ anh. Anh ta nghĩ Lương Tập dễ bắt nạt như vậy sao?
Bữa tiệc sinh nhật biến thành dạ tiệc sinh nhật, Bobby còn mời thêm một ban nhạc đồng quê. Sau thời gian bữa tối, những người hàng xóm đến chung vui, nhiều người mang rượu và các món ăn tự nấu đến, lũ trẻ chạy nhảy nô đùa, Mary đã có một sinh nhật sôi động nhất trong đời.
Như Lương Tập đã nghĩ, Bobby là nhân vật chính của buổi sinh nhật, rất nhiều người muốn biết mặt Bobby, đặc biệt là một vài cô gái che mặt và chạy đến một bên để nhìn trộm anh ta. Từ ham sắc đẹp không chỉ dành cho đàn ông.
Điều khiến Lương Tập hơi buồn là có rất nhiều người đến dự đám tang của John, nhưng vào ngày sinh nhật của Mary, ngoại trừ Mark, không có người bạn nào khác của John xuất hiện, dù chỉ là một cuộc điện thoại. Tất nhiên không trách được họ, họ là bạn của John và họ không để ý đến sinh nhật của Mary.
Lúc chín giờ ba mươi tối, Mary có vẻ mệt mỏi. Lương Tập nói với Bobby có thể kết thúc bữa tiệc rồi, Bobby liền yêu cầu nhân viên phục vụ bắt đầu dọn dẹp. Thấy vậy, những người hàng xóm đến chào tạm biệt Mary, chúc bà sinh nhật vui vẻ và cảm ơn vì sự hiếu khách ngày hôm nay. Lương Tập đưa Mary trở lại phòng ngủ để nghỉ ngơi, rồi đi xuống cầu thang để trò chuyện với Bobby về Mark.
Sau khi Lương Tập nói chuyện xảy ra hôm nay, phản ứng đầu tiên của Bobby là: “Sau này cái tên hiệp sĩ tóc vàng không thể sử dụng sao?”
Lương Tập nghĩ một lúc: “Nếu anh muốn, anh vẫn có thể được gọi là hiệp sĩ tóc đỏ cam-vàng-lục-lam-tím.”
Bobby không hề lo lắng về những rắc rối sẽ đến vói mình: “Vụ án này sẽ rất thú vị, tại sao cậu không nhận nó?”
Lương Tập trả lời: “Cảnh sát, đặc biệt là MI5, có rất nhiều nguồn lực, bao gồm cả thiết bị và nhân tài. Mark đã liên lạc với tôi ngay sau khi phát hiện ra vụ trộm. Khả năng thứ nhất là ông ta nghi ngờ tôi có liên quan đến vụ án. Khả năng thứ hai là ông ta không tiên để sử dụng quá nhiều nguồn lực vào điều tra vụ án này. Khả năng thứ ba là nghi ngờ có nội gián. Khả năng thứ tư là bao gồm cả ba khả năng trên. Cho dù là nguyên nhân nào thì vụ án này cũng không dễ điều tra, và lệ phí cho những vụ án như vậy chắc chắn phải rất cao.”
Bobby hỏi: “Là lý do này sao?”
Lương Tập nói: “Không phải tất cả. Những tên trộm này nhắm mục tiêu vào kho phân phối, trốn tránh tai mắt của đội chống ma tuý và đánh cắp hàng hóa của MI5. Nhóm này không phải là băng nhóm tội phạm bình thường. Biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Tôi không quen thuộc với các băng đảng và tôi không hiểu cấu tạo cơ bản của chúng. Đồng thời, tôi nghi ngờ về việc MI5 cho tôi được bao nhiêu thông tin. Về mọi mặt, tôi sẽ đưa ra một mức giá mà Mark không thể đồng ý.”
Bobby hỏi: “Nhưng ông ta đã nói không đồng ý đâu?”
Lương Tập nói: “Vậy thì đó sẽ là một rắc rối lớn, điều đó có nghĩa là ông ta sẽ làm mọi thứ vì vụ án này, còn nước còn tát. Tôi trả lời điện thoại chút đã.”
Baker gọi điện đến, hẹn Lương Tập ra ngoài uống trà. Tất nhiên Lương Tập uống trà, còn anh ta uống rượu. Lương Tập liền từ chối, nhưng Baker nói hôm nay Lưu Chân mời khách, cô ấy rất xin lỗi vì phụ sự tín nhiệm của hiệp sĩ tóc vàng. Nên cô ấy muốn mời Lương Tập uống một chén. Lương Tập cúp điện thoại và nói với Bobby: “Chắc là anh phải đổi tên rồi, bây giờ ngay cả Baker cũng biết anh là hiệp sĩ tóc vàng. Giờ đi nào, tôi mời hiệp sĩ tóc vàng uống rượu.”
Bobby để lại hai vệ sĩ giám sát việc vệ sinh, anh lên chiếc Beetle của Lương Tập, hai chiếc xe vệ sĩ theo sau đến quán bar.
Đội chống ma tuý có ba loại trạng thái, thứ nhất là trạng thái đang làm việc nên không được uống rượu. Thứ hai là trạng thái luân chuyển, bất cứ lúc nào cũng có thể nhận được lệnh hành động, không được uống rượu. Thứ ba là nghỉ phép. Đội của Lưu Chân bị cho nghỉ phép sau sự cố kho đúc tiền. Lương Tập có cảm giác tội lỗi, vì anh là người đã khiến cả đội dính vào vụ hỗn loạn này. Nhưng đối với Lưu Chân, hiện tại cô rất tiếc và buồn bực, trong khi hiệp sĩ tóc vàng đã cung cấp cho cô thông tin chính xác, nhưng cô đã không xử lý tốt vấn đề.
* * *
Khi đến quán Bar Happy, một xe vệ sĩ đậu ở cửa sau, một xe đậu cửa trước, một số không theo vào quán, một số khác theo vào trong, nhưng đi nói chuyện phiếm với khách.
Bar Happy là quán bar được điều hành bởi hai góa phụ và một cảnh sát tàn tật đã nghỉ hưu. Quy tắc của quán bar: Những người không phải cảnh sát và không phải bạn bè cảnh sát không được phép vào. Mặc dù nó cách xa đồn cảnh sát, nhưng nhiều cảnh sát đến đây khi họ muốn uống rượu. Vì khách mời đều là cảnh sát và bạn của cảnh sát nên quán bar rất bình dân, thậm chí họ có thể tự lấy rượu rồi tự trả tiền đồ uống.
Tiệc mừng vụ Vương Sảng được tổ chức ở đây. Lần trước Lương Tập không để ý mà chỉ lo uống rượu. Hôm nay trùng với thứ bảy, TV trong quán đang phát trận bóng giữa Chelsea và Arsenal, không khí rất sôi động. Khi Lương Tập và Bobby đến quán, đã là hai mươi phút cuối cùng của hiệp hai.
Baker mặc áo của Arsenal, còn Lưu Chân mặc áo Chelsea, cả hai đứng ở cửa ra vào để chào đón họ. Tại sao hai người lại ra đón, bọn họ vừa mới đánh cược xem Lương Tập sẽ ủng hộ đội nào. Lương Tập trả lời: “West Ham United.” Hai người rít lên và đẩy Lương Tập sang một bên, đồ không biết thưởng thức. Baker để Bobby và Lương Tập làm bất cứ điều gì họ muốn, dặn dò nhớ ghi sổ cho anh ta.
Bobby là một fan hâm mộ của Tottenham. Hôm nay không có trận đấu nào của Tottenham, nên anh ta đã tham gia vào đội ngũ những người hâm mộ trung lập. Đối với Bobby, anh thích không khí cuồng nhiệt khi xem một trận đấu trong quán bar, và đôi khi cảm giác còn tuyệt hơn là xem trận đấu trực tiếp, hộp VIP khiến anh ấy cảm thấy cô đơn và lạc lõng. Vì sinh ra là một phú nhị đại, nên anh có rất ít cơ hội đến các quán bar bình dân.
Ba chiếc tivi chia quán bar thành ba khu vực: Arsenal, Chelsea và trung lập. Ôm đầu chỗ này, cổ vũ chỗ kia. Tiếng rít từ bên này, tiếng hét từ bên kia, cả quán như dầu sôi lửa bỏng, đập bàn liên tục la hét. Ngoài ra, cả hai đội đều là những đội bóng có lối chơi cổ điển, hơn nữa trận đấu chỉ còn mười phút cuối, khiến không khí càng gây cấn, sôi động hơn.
Lương Tập là một người hâm mộ bất thường, hoặc điều này có thể liên quan đến kết quả của West Ham United. Anh thích uống trà với John, xem các trận bóng đá và chậm rãi bình luận. Tiếng ồn ở đây khiến anh hơi chóng mặt mặc dù không uống rượu, vì vậy anh đứng dậy rời khỏi đó, tiến đến quầy bar, ở đây cũng có một người trốn tránh như anh. Anh ta mặc một chiếc áo khoác denim kiểu cũ và đội chiếc mũ lưỡi trai, nhàn nhã uống rượu rum, nhịp điệu uống rượu hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi bầu không khí trong quán bar.