Chương 48: Kho hàng và bộ xương khô
Đe dọa nhân chứng là một tình huống xấu, công tố viên nhất định sẽ gửi lại vụ án cho sở cảnh sát, để tiến hành một cuộc điều tra mới toàn diện. Đồng thời thúc giục sở cảnh sát thủ đô cử những thám tử giỏi nhất điều tra vụ án. Tình huống này khiến Mark rất lo lắng, một khi có quyền điều tra, can thiệp vào vụ án thì sớm muộn “cồn cát” cũng sẽ bị đào bới. Vì vậy, Mark không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tìm một vật thế thân để chết thay.
Trong một thời gian ngắn, không thể tìm người thế thân với vết thương do súng bắn. Vì vậy Mark chỉ có thể sai người của ông tự tạo vết thương, người thế thân sẽ thú nhận hành vi trộm cắp. Còn Mark sẽ thay đổi mẫu máu xét nghiệm, vụ án mất hai ngày để đóng án.
Băng nhóm tội phạm và thành viên thuộc chiến dịch cồn cát tạm thời im hơi lặng tiếng. Các thành viên của chiến dịch vẫn chưa hiểu lý do tại sao Lương Tập lại xuất hiện ở bệnh viện Maria nhiều lần.
Sự lo lắng của Mark không phải là không có nguyên nhân, John đã bị giết vì giúp một ông lớn tìm ra danh tính của Angela. Mục tiêu của Chiến dịch cồn cát là những người mà Angela thu phục được. Là con nuôi của John, Lương Tập có khả năng được ông lớn thuê để điều tra sự việc. Nhưng hiện tại Mark không muốn tìm câu trả lời từ Lương Tập, vì nó quá nguy hiểm.
Karin cũng đang gặp rắc rối, cô phải ăn cơm với cha mẹ vào ngày thứ ba sau khi bị bắn. Có thể không cần phải ăn tối, nhưng vì cha mẹ đang ở Luân Đôn nên sẽ phải gặp nhau. Mặc dù Karin bận rộn với công việc nhưng họ vẫn có thể đến thăm cô trong bệnh viện. Do đó, Karin phải vượt qua cửa ải này. Thật trùng hợp, Baker gọi điện báo với cô rằng Lương Tập sẽ tham dự bữa tối cùng gia đình cô.
Cô đã kể tình huống này cho Mark, Mark nghĩ Lương Tập rất có thể sẽ thấy manh mối về vết thương trên người cô. Phải làm gì nếu không thể trốn thoát khỏi tình cảnh này? Karin đã tìm ra cách, cô sẽ diễn cảnh ngã cầu thang và bó bột vào đùi. Thứ nhất, nó có thể che vết thương do đạn bắn. Thứ hai, nó có thể tránh được bữa ăn này.
Còn về Lương Tập, thỉnh thoảng anh sẽ nghĩ về cái cửa sổ kính còn lại, nhưng về bản chất, anh đã trả thù cho cả hai cái.
* * *
Được Lưu Chân tính 24 giờ làm việc phiên dịch, Lương Tập cảm thấy mình giàu lên trong phút chốc, anh đi mua cho mình một số quần áo tử tế và một chiếc cặp. Mua một món quà cho Mary, bảo dưỡng xe, đổ xăng và thậm chí mua một chiếc bánh tiramisu cho bữa khuya.
Mặc dù rất tiếc khi nữ thần Karin không thể tham dự bữa tối vì bị thương, nhưng Lương Tập vẫn dùng bữa với cha mẹ Karin với tư cách là bạn của Baker. Dưới sự ủy thác của Baker, Lương Tập dẫn cha mẹ anh ta du lịch vòng quanh Luân Đôn trong một ngày. Khi tiễn cha mẹ Baker lên máy bay, hai người đã bày tỏ lòng biết ơn với Lương Tập, họ rất thích chàng trai lịch sự và trung thực này, họ định để Karin và Lương Tập tiếp xúc nhiều hơn. Nhưng Baker không đồng ý, ngay cả cha mẹ của anh cũng không thể bắt bạn bè của anh nhảy vào hố lửa được. Baker ra sức thuyết phục để cha mẹ anh bỏ ý nghĩ này đi.
Ăn tối với Baker, cùng ăn tối với Mary, sau đó là những bữa ăn một mình, đọc sách trong văn phòng thám tử và thỉnh thoảng đi bơi. Nhắm mắt một cái, ngày tháng trôi qua bình đạm như thế, không có băng nhóm tội phạm, không có kẻ gian đột nhập.
Những ngày yên bình trong ba tuần lễ đã bị Bobby phá vỡ. Đã đến lúc phải ghé thăm những ngôi nhà ma cùng anh ta mỗi tháng một hoặc hai lần. Trả nợ là chuyện đương nhiên. Đây cũng được coi là hình thức marketing bỏ đói – Hunger Maketing, giả dụ như câu chuyện về ông chủ tầng dưới, sau khi bạn tan sở luôn mời bạn ăn tôm hùm đất, sau một tuần thì ông ta không mời bạn nữa, nhưng bạn lại có thói quen vừa xem phim vừa ăn tôm. Cái này là thói quen nhưng để thói quen này không thay đổi thì tôm hùm đất phải thành thứ không thể thay thế được. Sau năm lần miễn phí bắt ma, để có được giá tốt cho lần thứ sáu, Lương Tập quyết định trở thành một ứng cử viên không thể thay thế trong lĩnh vực này. Khi đó, dù năm trăm, mười nghìn hay một trăm nghìn, Bobby cũng sẽ trả..
Đây không phải là tống tiền, đây là giá trị của tài năng.
* * *
Hai chiếc xe chống đạn cùng chiếc Beetle đến địa điểm được xem là bị ma ám: Nhà kho phân phối. Kho bãi thường được các cá nhân, doanh nghiệp, công ty.. thuê. Khi các cá nhân, doanh nghiệp và công ty phá sản hoặc tài sản của họ bị đóng băng, các vật phẩm trong kho sẽ được bán đấu giá. Điều thú vị nhất của các cuộc đấu giá là những người bán đấu giá được ủy quyền bởi bên thứ 3. Họ không định giá hàng hóa trong kho mà chỉ liệt kê những gì có trong kho. Trước đây một nhóm người cầm tiền mặt đấu giá ngay tại cửa nhà kho, người thắng đấu giá có thể lấy được toàn bộ vật phẩm.
Là thế kỉ của công nghệ số, cách thức đấu giá hiện tại đã thay đổi đáng kể. Để bảo vệ quyền và lợi ích của người đấu giá, giám định viên thường tiến hành kiểm kê, ước lượng đồ vật trong kho. Tuy nhiên, trong kho luôn có rất nhiều thứ kỳ lạ, chẳng hạn như động cơ ô tô từ năm mươi năm trước, mô hình máy bay từ ba mươi năm trước, phân từ hai ngày trước, v. V.. Rất khó để ước tính giá chính xác những thứ này. Vì vậy, người điều hành cuộc đấu giá sẽ công bố thông tin đấu giá qua Internet và người mua sẽ đấu giá trên Internet sau khi đọc thông tin.
Cũng có những cá nhân thuê nhà kho phân phối, và không ai biết trong đó có gì. Có thể Kho 1 là gỗ, Kho 2 là ô tô và Kho 3 là không gì cả. Mục đích thuê cũng khác nhau, có người cất đồ cũ sau khi kết hôn, có người cất đồ của người đã khuất.
Nhà kho phân phối anh đến hôm nay nằm ở phía bắc Luân Đôn, gần đây có các khu chung cư và biệt thự, cũng như các tòa nhà văn phòng thương mại, còn có bệnh viện mắt và bệnh viện nha khoa. Ngoài ra còn các quán bar, nhà hàng, khách sạn, đồn cảnh sát và cứu hỏa. Có hơn 500 nhà kho, mỗi nhà kho có diện tích 30 mét vuông. 20 kho tạo thành một hàng và 40 kho tạo thành một đơn vị. Hai dãy nhà kho quay lưng vào nhau và chung một bức tường. Có đường ra vào ở trước và sau.
Lương Tập đi theo xe vệ sĩ đến con đường nằm giữa đơn vị 4 và 5. Gần như tất cả các nhà kho đều có cửa cuốn, một số cửa mở hé, cho thấy chúng hiện đang bị bỏ trống.
Bobby đưa cho Lương Tập một chiếc bộ đàm: “Nhấn và giữ nút màu đỏ trong hai giây để phát tín hiệu cấp cứu. Nhấn và giữ nút màu xanh lam để nói chuyện với vệ sĩ của tôi. Giờ thì lái xe đến nhà kho 430.”
Bobby nhấn điều khiển từ xa mở cửa chớp nhà kho 430, cầm máy nhắn tin: “Các cậu đi nghỉ ngơi đi.”
“Vâng, thưa ngài.” Hai chiếc xe vệ sĩ nối đuôi nhau rời đi.
Lương Tập lái xe vào kho, Bobby kéo cửa cuốn xuống. Đỗ xe xong Lương Tập đẩy cánh cửa nhỏ bên trong nhà kho, chống nạnh, nhìn xung quanh nói: “Nơi này có ma?” Rất gọn gàng và sạch sẽ, tại sao lại bị ma ám? Nói thẳng ra, với sự truy lùng của Bobby chắc ma không có nơi nào để trốn, nên nó bèn đến đây trú ngụ. Anh ta đang đối phó quá nhiều với căn bệnh tâm thần của chính mình.
Bobby chỉ vào một gia đình cách kho hàng khoảng trăm mét, hướng nhà quay mặt ra đường: “Đêm khuya hôm trước, nam chủ nhân của gia đình này đã gọi điện báo cảnh sát, nói rằng con của ông ta đã chứng kiến một sự việc mà ông ta không biết phải diễn tả thế nào.”
Sau khi cảnh sát tuần tra đến, họ đã trò chuyện với cậu bé khoảng 5 tuổi, cậu bé nói đã nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ đen xuất hiện bên kia đường, người đó lái xe vào đơn vị 4-5, hắn ta bước ra khỏi xe rồi đi lảo đảo như thể đang say rượu. Cậu bé tò mò nhìn qua ống nhòm, và rất ngạc nhiên khi thấy chân của người đó cách mặt đất cả nửa mét, và dường như người đó đang lơ lửng chứ không phải đang đi bộ. Đang định nhìn kỹ hơn thì người đàn ông quay đầu lại, cậu bé nhìn thấy một đầu lâu xương trắng toát, quá sợ hãi nên cậu bé lập tức chui xuống gầm giường. Do trốn vội nên cậu làm đổ ly sữa đang đặt trên bàn, nó đã đánh thức cha mẹ cậu. Sau khi bị gặng hỏi, cậu bé nói hết mọi chuyện. Cha cậu bé đã gọi điện báo cảnh sát.