Chương 46: Báo thù (6)
Thấy Owen do dự không nói nên lời, Sâu rượu không khỏi xót xa khi trụ cột tinh thần cuối cùng của mình sụp đổ, gã ôm trán khóc. Chờ mỗi giờ phút này, Owen cất súng lục, từ sau cửa xe bước ra, hướng phía Sâu rượu đi tới: “Sâu rượu à, ngươi còn có chúng ta.” Owen duỗi hai tay ra, ôm lấy Sâu rượu đang khóc nức nở. Hai cảnh sát bước tới lấy đi khẩu súng của anh ta.
“Xin lỗi, nhưng đây là công việc.” Owen xoay người Sâu rượu lại, còng hai tay anh ta ra sau lưng.
Lương Tập lại tiếp tục nói qua loa: “Sâu rượu, đừng khóc, tôi đã lừa anh, đứa trẻ vẫn có thể là con anh.”
Sâu rượu nghe đến đây cảm thấy rất tức giận, bắt đầu vùng vẫy.
Lương Tập xuống xe thở dài: “Vợ anh sinh con khó lắm, anh không muốn biết đứa trẻ đã ra đời như thế nào sao?”
Tức giận, Sâu rượu gạt tay cảnh sát ra, lao về phía Lương Tập. Owen vội vàng đẩy ngã anh ta, hai cảnh sát khác bước tới giữ chặt Sâu rượu.
Lương Tập đã thành công trong vai một kẻ xấu, tiếp tục chế nhạo: “Đừng lo lắng. Tuy tôi không chắc đứa trẻ này có phải là của anh hay không. Nhưng đứa con tiếp theo của vợ anh chắc chắn sẽ không phải là con anh.”
Owen không thể chịu được nữa nên hét lên: “Này! Im đi.”
Lương Tập hỏi ngược lại: “Im sao? Anh ta đập vỡ cửa kính của tôi, và giờ anh muốn tôi im lặng?”
Sâu rượu nằm trên mặt đất, cố gắng ngẩng đầu lên, không thể tin hỏi: “Chỉ bởi vì cái cửa kính sao?” Cậu không biết băng nhóm chúng tôi là ai sao. Chỉ vì một cái cửa kính mà làm đến mức này?
Chỉ vì cái cửa kính? Lương Tập tức giận nói: “Tôi đã xin anh đừng đập vỡ cửa kính. Anh có thể đi ra bằng cửa trước, cửa sau hoặc cửa hông. Anh không đáp ứng một yêu cầu nhỏ như vậy. Anh chỉ đập vỡ cửa kính của tôi. Còn Owen, Anh bảo tôi im lặng? Nếu có người lẻn vào nhà anh, phớt lờ sự van xin của anh, đập vỡ cửa kính và yêu cầu anh im lặng, anh cảm thấy thế nào?”
Owen thuyết phục: “Lương Tập, bình tĩnh, cậu có thể bình tĩnh được không? Nó không phải chỉ là một cửa kính thôi sao?”
Lương Tập sửa lại: “Hai cái.”
Sâu rượu cãi lại: “Một cái.”
Lương Tập ném loa trong tay đi, rút từ ví ra một tờ biên lai: “Biên lai vẫn còn đây. Hai cửa sổ kính kiểu Pháp khắc hoa văn tơ vàng, 800 bảng.”
Sâu rượu nhất quyết không nhận: “Bạn tôi chỉ đập một cái, còn cái còn lại do người khác đập. Tôi có thể lấy danh dự ra thề”.
Lời nói của Sâu rượu khiến Lương Tập giật mình: “Mẹ kiếp, vậy thì tôi phải trả thù ai? Tôi không biết, các người đã đập vỡ hai cái cửa.”
Lưu Chân đã xoa dịu xong vợ của Sâu rượu bèn bước đến cạnh Lương Tập. Cô nhìn vào biên lai trong tay Lương Tập rồi nói: “Tôi sẽ cho cậu 24 giờ làm việc.” Cô hiểu Lương Tập nói không phải là vấn đề vỡ cửa kính, mà là vấn đề tiền bạc.
Lương Tập trên mặt lộ ra nụ cười, xấu hổ nói: “Như vậy không tốt lắm hihi.”
Lưu Chân: “Vậy 9 giờ.”
Lương Tập vội vàng: “24 giờ, 24 giờ được rồi.”
Lưu Chân cười một lúc, nhìn Lương Tập nói: “Tôi xin lỗi.”
Lương Tập không hiểu: “Hả?”
Lưu Chân: “Tôi không nên nghi ngờ khả năng của cậu.”
Lương Tập khiêm tốn nói: “May mắn ấy mà, may mắn thôi.”
Lưu Chân: “Lần sau chúng tôi vẫn cần may mắn của cậu.”
Lương Tập vui mừng nói: “Tôi rất sẵn lòng.”
* * *
Ban đêm ở Luân Đôn, một chiếc du thuyền tư nhân lẳng lặng dừng gần bến tàu bên bờ sông Thames.
“Bên công tố sẽ khởi tố Pan Shi trong 24 giờ tới.” Nữ hacker nói: “Tôi nghĩ bên họ hy vọng sẽ đạt được thỏa thuận với anh ta.”
Charlie im lặng rất lâu không nói, nhấp một ngụm rượu whiskey với thái độ cáu kỉnh.
Nữ Hacker tiếp tục nói: “Pan Shi sẽ không phản bội chúng ta, cảnh sát không có đủ bằng chứng. Nếu Pan Shi khai nhận tất cả, anh ta sẽ tự kéo mình vào vũng lầy. Dựa trên những bằng chứng hiện có, anh ta nhiều nhất sẽ phải ngồi tù khoảng hai năm. Chờ một thời gian, tôi sẽ tìm cách mang anh ta ra.”
Charlie lắc đầu: “Đó không phải là vấn đề. Lần này chúng ta mất hai người, đều là cảnh sát. Ai biết tiếp theo chuyện gì sẽ xảy ra. Sát thủ đêm qua thân thủ thế nào?”
Quartz trả lời: “Rất mạnh.”
Charlie hỏi: “Tốt hơn ngươi?”
Quartz suy nghĩ một chút trả lời: “Có lẽ tôi sẽ chết trước, nhưng cô ta cũng sẽ không tốt hơn bao nhiêu.”
Charlie hỏi, “Tại sao ngươi đập vỡ cửa kính?”
Thạch hỏi ngược lại: “Lỗi tại ta?”
Charlie lắc đầu: “Không, chỉ là một tai nạn.”
Nữ hacker nói: “Boss đang gọi.”
Charlie nói: “Kết nối đi.. Chào, BOSS!”
“Charlie, mọi việc đang đi theo hướng mà ta đã lường trước. Ta đã cảnh báo ngươi vô số lần là trừ khi cần thiết, còn không được sử dụng bạo lực. Bạo lực không hề nói lên sức mạnh của ngươi, mà sẽ dẫn đến sự quan tâm của cảnh sát. Ngươi không thể mua chuộc anh ta? Không thể tống tiền anh ta bằng một vụ bê bối? Không thể gài bẫy anh ta sao? Tại sao ngươi lại chọn bắt cóc?” Boss chất vấn: “Còn lần trước, tại sao ngươi không cho tên thám tử đó tiền? Năm mươi nghìn bảng thôi mà, ngươi thiếu chút tiền này sao? Rồi lý do tại sao ngươi lại cử Quartz lẻn vào biệt thự của người khác? Để lấy lời khai từ một người bình thường? Ngươi có hacker và thông tin nội bộ từ cảnh sát, Tại sao ngươi lại chọn những cách như vậy.”
Charlie: “Tôi xin lỗi, đó là lỗi của tôi.”
“Ta có nghe nói về gã thám tử tên Lương Tập, chỉ vì vỡ cửa kính thôi mà hắn dẫn cả đội phòng chống ma tuý đi bắt Pan Shi. Chẳng lẽ là sự thật?”
Charlie bất lực trả lời: “Không chỉ lần này, người ra giá 50.000 bảng trong vụ tìm danh sách lần trước cũng là hắn.”
“Hắn ta nhất định có năng lực, đối phó với loại người này có ba cách. Cách thứ nhất: Để hắn gia nhập băng nhóm chúng ta.”
Charlie nói: “Tôi đã thử, hắn ta đã nhìn thấu ý định của tôi trước khi tôi mở miệng”.
Boss: “Phương pháp thứ hai là trốn tránh hắn ta. Phương pháp thứ ba: Mua chuộc. Mọi người đều có điểm yếu và ham muốn, về cuộc sống, tiền bạc, quyền lực. Một thiên sứ tốt có thể thuyết phục ma quỷ giết Satan.”
Boss: “Đây là một trò chơi, và trò chơi thì sẽ có quy tắc. Bạo lực là vũ khí của chúng ta để phá vỡ quy tắc của trò chơi, nó là vốn liếng, là con át chủ bài của chúng ta. Nếu ngươi sử dụng bạo lực như một thói quen trong cuộc sống hàng ngày, ngươi sẽ phải đối mặt với bạo lực từ người khác. Có nhiều cách để giải quyết mọi việc và chúng ta chỉ có thể sử dụng bạo lực khi mọi việc không thể giải quyết được bằng các biện pháp thông thường, hoặc khi nó đe dọa đến lợi ích cốt lõi của chúng ta.”
Boss: “Charlie, bởi vì hành vi bạo lực của ngươi, chúng ta đã trở thành mục tiêu chính của cảnh sát châu Âu trong vòng chưa đầy nửa năm. Mệnh lệnh của ngươi cũng khiến mọi người bất mãn. Toàn đội phải đối mặt với các mối đe dọa từ bên ngoài lẫn bên trong, hiện tất cả đang trên bờ vực sụp đổ.”
Charlie: “Tôi rất xin lỗi Boss.”
Boss nói tiếp: “Ta đã sớm nói qua, ngươi không thể làm người chỉ huy, chọn một nơi thích hợp để sống nốt quãng đời còn lại đi. Quartz, bây giờ quyền chỉ huy tạm thời thuộc về người, giải tán mọi người. Đợi chỉ huy mới liên lạc với ngươi.”
Charlie, Quartz đồng thanh trả lời: “Đã hiểu, Boss.”