Chương 21: Truy đuổi (Trung)
Baker dừng lại hỏi: “Lại có chuyện xảy ra vậy?”
Lương Tập: “Xe của Vương Song đến ngã tư sớm hơn chúng ta một phút, nếu hắn chạy hết tốc độ thì sẽ đi được khoảng sáu trăm mét. Xem xét tình trạng thể chất của hắn, đêm tối và khả năng bị thương do nhảy ra khỏi xe, khoảng cách chạy của hắn hẳn là trong phạm vi bốn trăm mét. Hắn nhất định sẽ không chạy theo đường quốc lộ phía đông, càng không thể chạy về đường quốc lộ phía nam, phương hướng khả thi nhất là hướng đông nam. Đem tay lái hướng về phía đông đi.”
Baker quay đầu xe, không hiểu lắm: “Cậu nói hắn chạy về hướng đông nam?”
Lương Tập giải thích: “Bởi vì chúng ta đã lái xe hơn ba trăm mét về phía nam.”
Dưới ánh đèn xe, không tìm thấy Vương Song, nhưng có một tòa nhà ở phía đông. Lương Tập lấy điện thoại di động ra, tắt chế độ máy bay, bật định vị và nói: “Có một con đường phía trước, đi bộ khoảng ba trăm mét sẽ đến đó.”
Baker xem một chút: “Gross Gallery, cậu thật sự là phiên dịch sao?”
Lương Tập buông tay xuống chuyển chủ đề: “Có cần thông báo cho đội trưởng không?”
Baker: “Tôi tin cậu, nhưng tôi không thể bắt tất cả mọi người tin cậu được, nhóc con ạ. Hơn nữa, bộ đàm vẫn hỏng.”
“Cắt!” Lương Tập nhìn bản đồ trên điện thoại di động: “Có hai con đường đến phòng trưng bày, một là con đường chúng ta đang đi, hai là con đường đến phòng trưng bày nghệ thuật thành phố. Theo phán đoán của tôi, nếu Vương Song nhảy xuống ở ngã tư đường, nhất định phải tìm một chỗ an toàn cách đường cái càng xa càng tốt, hướng đông nam chạy ba bốn trăm mét, nhất định có thể nhìn thấy phòng trưng bày, phương án tốt nhất chính là vào phòng trưng bày tạm thời tránh sự truy lùng của cảnh sát, rồi tìm cách ra ngoài sau”.
Baker hỏi: “Tại sao lại có một phòng trưng bày lẻ loi ở ngoại ô thành phố?”
Lương Tập: “Suy nghĩ của nghệ sĩ không nằm trong phạm vi mà các thám tử cần xem xét.”
Baker: “Cậu thực sự là một thám tử?”
Lương Tập trả lời: “Văn phòng thám tử Rosa.”
Baker có chút kinh ngạc: “Lão John?”
Lương Tập: “Đúng vậy.”
Baker trầm mặc vài giây: “Ông ấy là người tốt.” Hiển nhiên là anh ta biết tin tức về cái chết của John.
Lương Tập chỉ: “Chúng ta sẽ lái xe đến đó sao?”
“Chẳng lẽ bay qua?” Baker trực tiếp đỗ xe ở cửa phòng triển lãm, tắt đèn, từ xe cảnh sát quan sát phòng tranh. Baker cho biết: “Cửa của hầu hết xe cảnh sát đều có khả năng chống đạn. Kính xe có thể chịu được sức tấn công của đạn 5, 56mm. Chúng ta vẫn an toàn nếu không ra khỏi xe”.
Lương Tập hạ cửa kính xe xuống, lắng nghe một lúc: “Giống như..”
“Giống?”
“Giống như không có âm thanh.”
“Tôi sẽ bị cậu hố chết mà.” Baker rút ra súng lục, cẩn thận đẩy cửa xe xuống, nhanh chóng tiến lên vài bước, dựa vào cửa phòng trưng bày. Rồi vẫy tay: Lại đây.
Lương Tập lắc đầu: Tôi sẽ không đến đó. Sợ chết hay không không quan trọng, lỡ có chuyện gì tôi có thể lái xe đến đón anh mà Baker.
Baker kiên quyết vẫy tay, giơ nắm đấm lên để bày tỏ sự an toàn của mình. Sau đó Lương Tập mới xuống xe, bước từng bước nhỏ đến phía bên kia cánh cửa.
Baker dùng tay miêu tả: Nếu cậu phán đoán sai, tôi sẽ gặp rắc rối lớn.
Lương Tập không hiểu, vì vậy anh đưa tay ấn nắm đấm cửa, nhìn Baker rồi nhẹ nhàng đẩy khe hở ra. Lương Tập duỗi lòng bàn tay trái ra, đấm vào lòng bàn tay phải, chỉ về phía tầng hai. Vì không thể gây tiếng động nên hai người dùng cử chỉ tay chân nói chuyện với nhau.
Baker: Cậu muốn đi lên tầng hai à?
Lương Tập: Có người ở tầng hai.
Baker: Cậu cứ mưu tính đi.
Lương Tập ra dấu: Sàn nhà rất sạch sẽ, xung quanh không có kính vỡ, khóa cửa không bị hỏng, có nghĩa là cửa được mở từ trong ra ngoài. Cửa không khóa, có nghĩa là người chưa rời đi. Không có ánh sáng trong hành lang phòng khách, điều đó có nghĩa là có người đã đến, và hắn ta là kẻ xấu.
Baker: Đó là một câu dài, cậu có nghĩ rằng tôi có thể hiểu nó không?
Lương Tập bèn lấy ngón trỏ của bàn tay trái đặt trên cổ họng: Có con tin trên đó.
Baker quay lại, quệt ngón trỏ trái lên cổ: Ý cậu là lén lút và cắt cổ?
Lương Tập gật đầu rồi giơ ngón tay cái lên: Tuyệt vời, có sự hiểu ngầm và không có rào cản trong giao tiếp.
Baker đẩy cửa ra, cầm súng chậm rãi đi vào, đi đến mép cầu thang, quay đầu lại thấy Lương Tập không có đi theo, vẫy tay rồi tiếp tục đi về phía trước.
Lương tập muốn mắng mẹ nó, nhưng vẫn làm theo. Hai người nhẹ nhàng lên lầu, đi được nửa đường thì nghe thấy tiếng đồ sứ va vào nhau phát ra từ căn phòng bên trái cầu thang.
Có vấn đề. Baker dừng lại, quay lại và ra hiệu lấy máy bộ đàm, bây giờ để gọi quân tiếp viện. Lương Tập chỉ về hướng xe: Bộ đàm ở trong xe.
Baker giơ ngón giữa với Lương Tập.
Lương Tập dang tay và chỉ về hướng xe: Tôi sẽ lấy nó?
Baker vẫy tay: Quên nó đi.
Hai người một trước một sau cẩn thận đi tới cửa phòng bên trái, Lương Tập đi theo sau Baker, Baker túm lấy Lương Tập và kéo anh sang một bên khác của căn phòng. Lương Tập đưa tay ra, biểu thị rằng hai bàn tay trắng của anh không thích hợp để đối đầu trực diện với bọn chúng.
Bất đắc dĩ, Baker rút khẩu súng lục dự phòng của mình, mở chốt an toàn và đưa cho Lương Tập, rồi làm động tác ngả người ra sau để bắn, ra dấu đạn đã được nạp.
Lương Tập ra dấu: Tôi không muốn vũ khí.
Baker vươn tay, gỡ ngón trỏ của Lương Tập ra khỏi cò súng, nhìn Lương Tập một cách nghiêm túc. Lương Tập bất lực gật đầu. Anh biết lý do tại sao ngón tay của anh không nên đặt trên cò súng khi súng chưa bắn. Đừng xem thường Lương Tập, Lương Tập là một người đã từng bắn chính xác vào mục tiêu bảy lần ở trường đại học.
Baker ra hiệu: Tôi đạp cửa, cậu vào đi.
Lương Tập lắc đầu và ra hiệu: Anh đá cửa, anh tự vào.
Baker ra hiệu: Cậu đạp cửa đi, tôi vào.
Lương Tập chỉ vào chân của mình và lắc đầu: “Tôi không thể đá.”
Baker muốn kêu trời, đang định xông vào thì Lương Tập đưa tay ra, xoay nắm đấm cửa, cửa mở ra. Hai người nhìn nhau, Baker làm ra động tác đẩy, chỉ chỉ mình rồi chỉ cửa: Cậu đẩy cửa đi, tôi đi vào trước.
Lương Tập hiểu ra, duỗi ra ba ngón tay và đếm ngược: 3.2.. Hai người cảm thấy có gì đó không ổn, sau khi nhìn nhau, hai người cẩn thận trao đổi vị trí, đẩy cửa ở vị trí này có thể mở ra một khe hở lớn.
Lương Tập lại duỗi ra ba ngón tay: 3.2. 1 để đẩy cửa.
Baker cuối người xuống, bước trên sàn catwalk vào phòng. Lương Tập đợi một lúc khi Baker đưa ngón tay ngoắc ngoắc, Lương Tập liền bước vào. Đây là một cái sảnh nhỏ, rẽ trái vào trong có thêm một sảnh nhỏ khác, có ngọn đèn không sáng lắm chiếu trong sảnh. Có thể mơ hồ nghe thấy ai đó đang khóc khi đang bị bịt miệng.
Baker lần này không chút do dự, dựa vào tường đi thêm vài bước. Lương Tập đi theo sau Baker cũng dựa vào tường, Baker quay đầu lại, Lương Tập dí súng lục vào mông anh ta.
Hít một hơi thật sâu, Baker tiến lên một bước rẽ trái, cách đó năm mét, một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi đang ngồi dưới đất dựa vào tường, tay và miệng đều bị dán băng dính. Phía trong, cách Baker khoảng mười hai mét, Vương Song một tay cầm khẩu súng lục và tay kia cầm điện thoại di động.
Baker từ từ tiến đến, nhưng không ngờ con tin đã phát hiện ra họ và phát ra âm thanh rên rỉ lớn hơn.
Vương Song quay lại và nhìn thấy Baker, Baker ngay lập tức bắn vào ngực Vương Song. Hắn lùi lại một bước, lảo đảo.
Baker cầm súng bằng cả hai tay và bắn liên tục. Mặc dù đã mặc áo chống đạn nhưng do tác động của viên đạn nên Vương Song không thể nâng súng lên, khẩu súng lục bị văng ra, rơi xuống đất. Baker nhanh chóng bước tới đá bay khẩu súng lục, cất khẩu súng lục và rút chiếc còng tay sau lưng ra. Không ngờ, Vương Song giả chết, dùng dao găm đâm Baker, Baker suýt chút bị đâm, may vẫn né được ngã sang một bên.
Lương Tập bắn vào trần nhà: “Nếu anh di chuyển, tôi sẽ giết anh.”
Vương Song không dám động, vì vậy hắn ta giơ tay lên, buông con dao găm xuống. Lương Tập liền nghe có tiếng kẽo kẹt đâu đó, ngẩng đầu nhìn về phía chiếc đèn chùm pha lê bị anh bắn vào khi nãy, rồi lại nhìn con tin ngồi ngay dưới chiếc đèn chùm.