Chương 168: Cha con tranh sủng (ngoại truyện 1)
- Trang Chủ
- Thống Đốc Đại Nhân, Em Xin Anh! - Mạn Linh (full)
- Chương 168: Cha con tranh sủng (ngoại truyện 1)
Mà thằng nhóc ngỗ nghịch giống hệt anh kia thì lại vênh mặt lên thách thức, hai tay chắp hông, lè lưỡi, nhìn về phía bố mình mà cợt nhả:
– Mông đây, mông đây, bố đánh con đi này!
Vừa nói, Phàm Con vừa chổng mông, dùng tay tụt quần của mình xuống, giương mặt tự đắc.
Lục Nghị Phàm trông thấy cảnh tượng này, há hốc miệng chết sững tại chỗ. Thằng nhóc quái quỷ kia giống ai mà mới bốn tuổi đã biết giở trò ngỗ nghịch này nhỉ?
Không phải giống anh! Nhất định không giống!
Anh ném chiếc cọ xuống đất, hằm hằm bước tới bên cạnh thằng nhóc, sau đó dùng một tay túm cổ áo nó mà nâng lên cao, hừ lạnh đe dọa:
– Con thách thức bố? Sai lầm, sai lầm rồi, chú em!
Dứt câu, anh bế thằng bé, tàn nhẫn quẳng Phàm Con xuống hồ.
Tùm!!!
Thằng bé cả người ướt nhẹp, lóp ngóp bò lên trên thành bể.
Ngay từ nhỏ, Phàm Con không cần cha mẹ dạy dỗ mà đã tự biết bơi. Thằng bé có thể ngụp lặn dưới nước cả buổi mà không mệt mỏi lấy một tiếng. Sức chịu đựng dưới nước của Phàm Con còn dai dẳng hơn cả cha và mẹ của mình.
Lục Nghị Phàm khoanh tay, từ trên cao nhìn xuống, nhếch môi cười nhạt:
– Sao rồi? Mở miệng ra xin lỗi bố ngay, nếu không con cứ ở dưới nước năm tiếng đi.
Nghe anh dọa nạt, Phàm Con vẫn không hề sợ hãi. Gương mặt non nớt của thằng nhóc vẫn tỏ ra hết sức bình thản. Nó co người, sải tay bơi vài vòng trên mặt hồ, ung dung đáp:
– Được ạ! Con chấp nhận ở dưới nước năm tiếng đồng hồ. À mà, bố Phàm, con có chuyện muốn thưa.
Phàm Con tủm tỉm nhìn bố, đoạn bình thản lên tiếng:
– Sau nay lớn lên, con nhất định sẽ không sợ vợ như bố đâu, bố kính yêu ạ!
Lục Nghị Phàm đã bị nó chọc cho tức chết, không nhịn được mà nhặt cây cọ lên, sau đó bước thẳng ra bên ngoài cửa.
Vừa trông thấy anh hậm hực bước vào trong phòng, Cửu Châu đang mải chải tóc cho Cá Nhỏ liền nhíu mày chất vấn:
– Kìa chồng, Phàm Con đâu rồi?
– Mặc xác nó! Thằng nhóc láo toét!
Lục Nghị Phàm tu một hơi hết cốc nước cam lạnh, thở phào một tiếng. Hiện tại anh đã trở thành một ông bố bỉm sữa chính hiệu, nào là cọ rửa nhà cửa, nào là thay bỉm và tắm cho các con. Anh muốn dành phần lớn thời gian của mình để phụ giúp vợ, trải nghiệm cảm giác được làm chồng, làm bố đích thực là như thế nào. Thật không ngờ chỉ mới mấy năm ngắn ngủi, vậy mà bây giờ anh đã sút mất ba ki- lô- gam.
– Lục Nghị Phàm, nếu anh không lôi Phàm Con về đây, tối nay đừng hòng em cho anh vào phòng!
Cửu Châu cong môi ngồi dậy, không quên đưa mắt lườm anh một hồi.
Cá Nhỏ cũng đứng lên, vòng tay hôn lấy cổ bố mà thỏ thẻ:
– Bố ơi, mẹ Châu là của con rồi!
Nhìn theo bóng dáng của hai mẹ con, Lục Nghị Phàm thực sự á khẩu. Từ khi có sự xuất hiện của hai đứa nhóc này, Cửu Châu không còn quấn quýt bên cạnh anh nữa.
Đêm đến, chờ cho hai con đã ngủ say, Lục Nghị Phàm quyết định tắm rửa thật sạch, lại xịt thêm chút nước hoa hàng hiệu mà anh mới lấy về, đắc ý soi mình trong gương.
Gương mặt hoàn hảo này, cơ thể săn chắc này, nếu Cửu Châu không tranh thủ tận dụng thì thật là phí.
Cửu Châu vừa bước vào phòng liền trông thấy một cảnh tượng hết sức kỳ dị: Lục Nghị Phàm trên người chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm choàng mỏng, đang nằm dài trên giường nhìn cô, nở nụ cười vô cùng tà mị.
– Vợ à, mau lại đây!
Cửu Châu bỗng cảm thấy một luồng điện lạnh đang không ngừng chạy dọc sống lưng. Cô lắc lắc đầu, bĩu môi nhìn anh mà mắng:
– Ba mươi tư tuổi rồi mà anh vẫn còn trẻ con!
Da mặt anh lập tức tái mét.
Chẳng lẽ, Cửu Châu… chán chồng?!
Chỉ nghĩ đến thế thôi, Lục Nghị Phàm đã không chịu được. Anh vò đầu bứt tai, sau đó mặc thái độ khó chịu của Cửu Châu, nhảy phốc xuống giường mà bế xốc cô lên.
Cửu Châu giật nảy mình, vỗ vỗ vai anh:.
– Anh… anh làm gì vậy?
Lục Nghị Phàm đè cô xuống giường, đoạn giật phăng chiếc khăn tắm ném xuống đất, giải phóng tối đa ham muốn của cơ thể:
– Hâm nóng tình cảm vợ chồng. Vợ à, anh không thể để em chán anh như thế này được! Nào, bắt đầu vào việc thôi!
– Aaaa… Từ từ, em chưa…
Ưmmm…
– Đã đến lúc cho hai đứa nhóc kia lên chức rồi, em yêu!
Cửu Châu bị anh hôn đến tê dại, cảm thấy quần áo đang nhanh chóng bị tháo sạch ra ngoài, hơi thở ngày càng trở nên gấp gáp, vùng ngực căng tròn liên tục bị anh công kích.
Cô há miệng, cắn mạnh vào vành tai anh, khóe môi nở nụ cười dịu ngọt, giọng nói mỗi lúc thêm đứt quãng:
– Aaa… Thống, Thống Đốc đại nhân, em xin anh!!!