Chương 14: Sui Gia Thăm Viếng
Đây được xem là cuộc viếng thăm đầu tiên của sui gia dành cho nhau. Ông bà Thông chào hỏi bà ngoại Thoại Uyên trước. Hoàng Phi cũng thành thật chào họ. Dì út không có ở nhà, chị hai Thoại Khanh đã chở bé Bo đi học võ nên nhà cửa vắng lặng.
Hoàng Phi ngồi cùng ngoại và mẹ vợ tương lai. Nội, ba mẹ anh và cô út ngồi phía đối diện. Bà Thông kín đáo nhìn mẹ Thoại Uyên. Người ta nói muốn biết cô gái như thế nào thì hãy quan sát mẹ của cô ấy. Mẹ của Thoại Uyên có bề ngoài vô cùng dịu dàng, khuôn mặt mang nét đẹp phúc hậu.
Tuy nhiên đừng nhìn vẻ bề ngoài rồi có thể hiếp đáp, dì Vân không thích cãi nhau nhưng rất có chính kiến. Chỉ vì cuộc sống hôn nhân không hạnh phúc nên dì mới thu mình. Dì hiền lành chứ không nhu nhược. Thoại Uyên giống mẹ ở điểm này. Cô ngây thơ nhưng không ngu ngốc và yếu đuối.
Cô cũng không phải kiểu người thích trốn tránh mà là kẻ dám nghĩ dám làm. Bằng chứng là dù sợ ngoại nhưng nếu cần đấu tranh, cô cũng sẽ vùng lên. Điểm tốt của dạng người này là không xấu tánh và hay suy nghĩ cho người khác, không phải chỉ biết có bản thân.
Vì mong gia đình yên ấm nên Thoại Uyên mới nhịn ngoại. Dì Vân cũng không cãi bà Lan vì tôn trọng chứ chẳng phải sợ. Nhưng có thể chắc chắn một điều là dì rất lành tính và dễ sống chung. Mẹ vợ như vậy còn mong mỏi gì hơn. Bà Thông nhủ thầm con trai mình cũng quá may mắn.
Xã giao một chút bắt đầu đến đề tài hôn nhân của hai trẻ. Người lớn nhất trí đợi Thoại Uyên ra trường sẽ để hai đứa kết hôn, sau đó Hoàng Phi sẽ làm thủ tục bảo lãnh vợ qua. Ổn định xong hai đứa có thể sinh con. Tất nhiên chuyện con cái sẽ không cưỡng cầu.
Nếu chưa có em bé, Thoại Uyên thích đi học lại, Hoàng Phi cũng đủ khả năng lo cho vợ. Anh là một kỹ sư phần mềm giỏi, đã từng tốt nghiệp đại học danh tiến với bằng ưu. Lương ngày mới ra trường đã hơn trăm ngàn USD mỗi năm, giờ con số này đã tăng sau nhiều năm kinh nghiệm.
Giờ anh đã có vị trí nhất định trong công ty, chẳng những nuôi được vợ mà còn nuôi luôn cả con. Vì vậy kết hôn sớm hay muộn không thành vấn đề đối với anh. Có điều trước khi về Việt Nam ý định kết hôn với Thoại Uyên chưa thành hình dù anh đúng là rất thích cô. Thế mà giờ nghe người lớn hai nhà quyết định năm sau, lẽ ra anh nên từ chối thì lại im lặng xem như đồng nhận.
Chính Hoàng Phi cũng ngạc nhiên khi lòng không dao động. Hôn nhân là chuyện hệ trọng, nếu lấy nhầm đối tượng sẽ mang lại kết cục thê thảm. Tuy anh và Thoại Uyên ngày ngày liên lạc và ít nhiều đã hiểu tánh cô, nhưng liệu về sống chung với nhau thì đời có còn màu hồng?
Dù Thoại Uyên lành tính nhưng chuyện vợ chồng thật sự phức tạp. Liệu anh có đang quyết định vội vàng hay không? Sao anh không lên tiếng phản đối, cũng không cảm thấy bài xích? Hoàng Phi không thể hiểu nổi bản thân. Từ giờ đến lúc kết hôn còn một năm nữa, chưa biết tình hình sẽ thế nào. Nếu không cảm thấy khó chịu với sự áp đặt này thì thôi cứ giữ im lặng trước.
Thoại Uyên ở trong lớp học đâu biết rằng cuộc đời mình đã được định đoạt bởi mấy vị trưởng bối và ông anh đáng kính lại không giúp cô thoát khỏi gông xiềng như ngày thường anh vẫn giả vờ hành xử. Đúng là lưu manh giả danh trí thức.
Kết thúc giờ học tiếng Hoa, Thoại Uyên chạy xe về nhà. Vừa bước vào cửa, một loạt ánh mắt đồng loạt hướng về cô. Tim Thoại Uyên không khống chế được run lên. Bà Thông kéo tay cô thân mật: “Mới đi học về hả con?”
“Dạ!” Thoại Uyên lí nhí.
“Con còn một năm rưỡi nữa tốt nghiệp phải không?” Bà Thông mỉm cười: “Học xong hai đứa sẽ tổ chức đám cưới, sau đó Uyên qua ở với cô nhé?”
Thoại Uyên giật mình mở lớn mắt. Mấy lời bà Thông nói như sét đánh ngang tai khiến cô không kịp chuẩn bị tâm lý đối phó. Cô muốn mở miệng phản đối nhưng thấy bà ngoại Diệt Tuyệt liếc qua và bà Hảo nhìn cô mỉm cười hài lòng, Thoại Uyên hiểu mình đã bị đặt vào hoàn cảnh đã rồi. Cô uất ức nhưng không có gan thể hiện ra mặt, chỉ âm thầm nổi bão trong lòng.
Bà Thông vẫn đang nắm tay Thoại Uyên. Đầu cô cúi thấp nên mọi người mặc định cô mắc cỡ, mà không biết rằng cô chỉ đang nghĩ cách để lát nữa bàn với Hoàng Phi phá bỏ hôn ước. Cô tin tưởng “anh trai đáng kính” sẽ giúp cô đối phó với mấy vị trưởng bối không biết điều này.
Tại sao cứ thích áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác? Điều gì họ thích cũng bắt cô thuận theo, sao trên đời lại có chuyện bất công đến mức này? Còn may có Hoàng Phi giúp cô hóa giải mọi rắc rối. Thoại Uyên ngây thơ tin tưởng vào con sói đội lốt cừu, cho nên về sau bị ăn không còn xương cốt.
Ở phía đối diện, Hoàng Phi dù không thấy mặt Thoại Uyên nhưng cũng đoán được cô bé đang vận dụng não bộ để phá hỏng mọi chuyện. Nghĩ đến viễn cảnh tan rã, tự nhiên Hoàng Phi bất thình lình cảm thấy buồn bực, trái ngược hoàn toàn với vài phút trước đây. Vừa nãy dù không bài xích, nhưng anh thấy lòng rộn rã khi nghe người lớn tuyên bố.
Rõ ràng tâm trạng của anh đã bị ảnh hưởng khi biết Thoại Uyên không hài lòng đám cưới. Lần này anh sẽ tiếp tục giả vờ cho Thoại Uyên thấy là anh vẫn đang giúp cô tháo gỡ, nhưng ở sau lưng sẽ cố gắng thúc đẩy mọi chuyện tiến triển nhanh hơn. Anh lưu manh tính kế người ta mà không cảm thấy áy náy chút nào.
Mấy người lớn trò chuyện một lúc lại bàn kế hoạch cùng nhau đi du lịch. Chuyến đi ngắn cuối tuần sẽ không ảnh hưởng đến việc học của Thoại Uyên. Cùng lắm cô chỉ bị mất một hai buổi học ở trung tâm ngoại ngữ. Thoại Uyên không vui nhưng kẻ thấp cổ bé họng như cô chẳng có quyền lên tiếng. Địa điểm được quyết định nhanh chóng.
Dù sao đi chơi cũng không phải chuyện kinh dị, cho nên Thoại Uyên miễn cưỡng chấp nhận. Hơn nữa nó cũng không quan trọng bằng chuyện chung thân đại sự. Tâm tình của cô bây giờ không rảnh để ý đến nó, chỉ một lòng nghĩ cách làm sao kéo Hoàng Phi ra ngoài bày mưu tính kế.
Hoàng Phi đi guốc trong bụng Thoại Uyên, biết cô đang nôn nóng muốn nói chuyện với mình. Kỳ thực anh cũng thích đi chơi với cô hơn là ngồi cùng mấy vị trưởng bối, thế nên anh đại diện xin phép mang cô ra ngoài. Từ lúc xuống máy bay đến giờ chẳng có không gian riêng. Thoại Uyên không xem anh là người yêu nên thấy bình thường, còn anh thì lại khác.
Bà Lan khó khăn gia giáo đương nhiên không thích cháu gái ra ngoài vào buổi tối. Có điều cháu rể tương lai đã lên tiếng, hiện giờ hai đứa đang yêu, chẳng lẽ không được đi uống nước cùng nhau? Thế nên bà Lan ép lòng để Thoại Uyên đi chơi với Hoàng Phi.
Thoại Uyên dùng con Mio của mình chở “chồng tương lai” ra ngoài. Hoàng Phi không có bằng lái chỉ có thể uất ức ngồi sau xe cô. Thân hình to đùng của anh ngồi sau lưng cô nhóc mảnh mai như Thoại Uyên nhìn sao cũng thấy quái dị. Chiếc tay ga lùn lùn của cô đang ngược đãi hai cặp giò anh.
Đường Sài Gòn đông đúc, Thoại Uyên chạy một mình đã mệt, giờ đèo theo cục thịt nặng nề nên luồn lách vất vả. Thật ra Hoàng Phi cũng đang buồn bực. Mang tiếng là người yêu nhưng anh chẳng thể vịn eo Thoại Uyên. Trong lòng cô, anh đã lỡ mang danh anh trai đáng kính, làm sao có thể ôm eo em gái?
Mấy lúc Thoại Uyên tránh xe bóp thắng, Hoàng Phi chỉ có thể vịn tay sau yên xe, đôi chân dài chạm xuống đường để hỗ trợ cô giữ thăng bằng. Vài lần như vậy anh đã ngộ ra được cách thức ăn đậu hủ của người ta mà không bị phản cảm. Lợi dụng phố xá đông đúc và khi Thoại Uyên thắng xe, Hoàng Phi thuận lý thành chương vịn eo cô. Dù nhẹ thoáng qua nhưng xúc cảm thật kỳ dịu.
Mấy đầu ngón tay anh chạm trên da thịt Thoại Uyên dù cách một lớp áo nhưng vẫn cảm nhận được sự mềm mại, lòng anh liền lâng lâng vui sướng. Hoàng Phi còn đang lạc vào trong cơn mê của cảm xúc thì bị tiếng xe ma sát mặt đường thức tỉnh. Thoại Uyên vừa thắng lại trước một quán sinh tố nhỏ nhưng lịch sự thoáng đãng, chấm dứt cơ hội ăn đậu hủ của anh.
“Vào đại chỗ này đi anh Phi. Chạy xa lát quay về mệt.” Thoại Uyên đổ mồ hôi vừa chống chân giữ thăng bằng vừa bảo với Hoàng Phi.
Hoàng Phi bước xuống cầm lấy ghi-dong dắt xe cho Thoại Uyên dẫn vào bãi. Sau đó kẻ trước người sau đi vào quán. Lúc này lòng Thoại Uyên đã nôn nóng đến đỉnh điểm, nên vừa an vị trên ghế liền nhìn Hoàng Phi thương lượng:
“Bây giờ tính sao hả anh Phi? Mấy người đó lại ép chúng ta kết hôn. Uyên sợ lắm, anh Phi nghĩ cách hủy hôn giúp Uyên đi.”
Cô nhóc này đúng là rất biết cách sát phong cảnh. Vào quán buổi tối cùng nhau chưa kịp làm ra hành động lãng mạn nào đã thành công khiến anh mắc nghẹn. Đương nhiên Hoàng Phi sẽ không nghe theo Thoại Uyên, nhưng vẫn biết phải giả vờ. Thế là anh làm ra vẻ cao thâm:
“Nếu bây giờ chúng ta tan rã, chắc chắn ngoại của em và nội của anh sẽ đẩy người khác cho chúng ta ngay. Anh thì không sao, có thể cãi lại nội, chỉ sợ cho Uyên.” Hoàng Phi dừng một chút để tăng tính nghiêm trọng của vấn đề: “Em tưởng tượng đi, ngoại của em có thể ép em đến với người khác. Lỡ người đó không dễ chịu giống anh, không chịu đóng kịch qua mặt ngoại, vậy em sẽ làm sao?”
Mấy lời này không hề nghi ngờ đã dọa đến Thoại Uyên, mặt cô liền tái xanh. Ai chứ ngoại của cô có khả năng sẽ bày ra chuyện động trời này. Mẹ, dì út và chị hai cũng không cứu được cô. Đến với một người lạ chi bằng tiếp tục hợp tác với Hoàng Phi. Đợi mai mốt cô có người yêu hoặc anh yêu ai đó, thì chuyện hôn nhân của hai người sẽ bất thành.
Nếu chưa bên nào có người yêu thì lúc đó cô đã ra trường rồi, sẽ trở nên cứng cáp hơn. Khi ấy cô cũng có thể viện lí do mới tốt nghiệp, tranh thủ tìm việc rồi từ từ lo việc chung thân đại sự. Tất nhiên chuyện phản đối ngoại chưa chắc thành công, nhưng cứ viện cớ trì hoãn được lúc nào hay lúc ấy.
Nghĩ thông rồi Thoại Uyên nhìn Hoàng Phi cười tươi như hoa: “Vậy chúng ta cứ tiếp tục giả vờ yêu. Đợi em tốt nghiệp xong rồi tính tiếp. Không đùa với ngoại của em được. Cũng may là anh Phi thông minh, cám ơn anh đã giúp em gỡ rối.”
Thoại Uyên nhìn Hoàng Phi đầy cảm kích. Cô bị bán mà còn giúp người ta đếm tiền. Ngây thơ đến mức Hoàng Phi tự nhiên sinh tâm lý chở che. Người con gái khờ khạo như vậy, nếu anh không bảo vệ để bà Lan tự tiện tìm người đẩy cho cô, và người ấy không tốt với cô thì rất tội nghiệp.
Anh phải ngăn chặn viễn cảnh đen tối này, phải buộc cô dính vào anh. Dù anh không phải là người tốt nhưng sẽ không đối xử tệ với Thoại Uyên, sẽ trân trọng cô và không khiến cô thương tâm. Cứ như vậy hai kẻ dở hơi ngồi ở quán tiếp tục bàn thảo những điều nhảm nhí.
* * *
Mùa Noel đến Sài Gòn giăng đèn kết hoa. Phố xá tràn ngập cây thông Noel, nhạc giáng sinh vang vọng khiến tâm hồn người ta hân hoan. Mấy năm trước đây chưa bị buộc vào Thoại Uyên, Hoàng Phi thường ở Mỹ đón giáng sinh vui vẻ náo nhiệt với gia đình và bạn bè. Dù không có người yêu tay trong tay, nhưng cũng không buồn chán.
Năm nay tình hình đã khác. Dù Thoại Uyên chỉ là người yêu trên danh nghĩa nhưng ngày ngày chở cô trên chiếc xe tay ga nhỏ gọn, anh thấy lòng vui sướng. Thỉnh thoảng ăn chút đậu hủ của người ta, cảm giác thật sự hạnh phúc. Đi cùng nhau nhiều, lá gan của anh đã to ra. Dạo này anh luôn giành làm tài xế dù không có bằng lái.
Hoàng Phi định sau chuyến này quay về Mỹ sẽ thi bằng lái motor, rồi mua chiếc xe tay ga to hơn chở Thoại Uyên mỗi khi về Việt Nam. Giờ chỉ có thể miễn cưỡng dùng tạm chiếc xe tí hon này. Anh chạy rất chậm. Một phần là giữ an toàn cho cả hai, mặt khác là muốn khoảnh khắc ở gần cô kéo dài.
Thoại Uyên ngồi sau lưng Hoàng Phi, mỗi khi anh thắng lại, dù cô cố giữ thăng bằng thì cả người cũng sẽ chạm nhẹ vào lưng anh. Tâm tình của anh lại thăng hoa. Chỉ những lúc chở nhau như thế này mới khiến anh có cảm giác hai người thật sự giống người yêu.
Trong lòng Thoại Uyên mặc định chỉ cần giả vờ trước mặt bà ngoại Diệt Tuyệt, lúc nào có riêng hai đứa thì không cần thể hiện. Hoàng Phi chiều cô diễn vở kịch chẳng có gì hấp dẫn. Anh muốn nhiều hơn nữa, không phải vài động tác giống trẻ con đang yêu thế này. Tất nhiên anh sẽ không làm chuyện vượt rào, nhưng ít nhất cũng phải cho anh chút ngon ngọt đúng nghĩa.
Tiếc rằng thực tế không như anh mong đợi. Mang tiếng yêu đương nhưng có mặt người lớn, anh mới được nắm tay hoặc ngồi gần Thoại Uyên. Ngược lại cô chỉ là em gái nhỏ và anh mất cơ hội va chạm. Nếu anh không thu liễm, em gái đáng yêu này sẽ khinh bỉ và bỏ của chạy lấy người. Vì vậy mấy dịp chở nhau trên chiếc xe nhỏ bé là cơ hội cho Hoàng Phi vỗ về cảm xúc cá nhân.
Chuyện gì cũng tạo thành thói quen, mới đầu không dám chạy xe, giờ thử được vài lần liền quen tay. Ngày ngày Hoàng Phi đưa Thoại Uyên tới trường rồi canh giờ đón về, tận tụy như người yêu thật sự. Có hôm anh còn mượn cớ mua quà cho người lớn hai bên, rồi kéo Thoại Uyên lượn lờ phố xá để tìm chút ngọt ngào. Một khi thích ai đó thì gần bao nhiêu cũng không đủ thỏa mãn. Tuy chưa đến mức nhớ nhung hao gầy, nhưng đúng là xa cô một ngày anh bắt đầu thấy như cả ngàn thu.