Chương 15: Nhớ Nhung Giăng Đầy
Dù muốn nắm tay người ta kết thành một cặp tình nhân nên thơ, nhưng tư cách không có, Hoàng Phi chỉ đành uất ức đi bên cô dạo quanh đồi thông, tháp Prenn và những khu vườn hoa xinh tươi. Chị Thoại Khanh và dì út không tham gia chuyến đi chơi này. Trong đoàn toàn người lớn tuổi nên không thể di chuyển nhanh. Hoàng Phi, Thoại Uyên và bé Bo phải nương theo bước chân họ.
Mọi người tham quan hai ba thắng cảnh rồi chụp ảnh cùng nhau. Hoàng Phi lúc này có hơi buồn bực vì chưa chụp được tắm hình riêng nào với Thoại Uyên. Cô gái của anh đang khoác trên người chiếc đầm thật xinh xắn khiến anh thèm được ôm cô trong tay đi đến nơi nào chỉ có hai đứa, nghe yêu thương gọi về.
Từ nãy đến giờ anh vẫn thầm lặng quan sát Thoại Uyên, thỉnh thoảng chụp trộm vài tấm cô đứng một mình. Có điều Hoàng Phi vẫn cảm thấy không đủ, cũng không thể mặt dày kéo Thoại Uyên vào lòng rồi nhờ ai đó bấm máy. Thật sự bức bối vô cùng. May mắn một lúc sau cô út hiểu phong tình đã nhận ra hai đứa chưa có tấm hình chung nào, thế là lấy máy từ tay Hoàng Phi rồi ép cô và anh tạo dáng.
Hoàng Phi định lợi dụng cơ hội này ôm Thoại Uyên, ai ngờ người ta không hợp tác. Tức mình anh đành giở trò: “Người lớn đang nhìn chúng ta. Giả vờ một chút đi Uyên.”
Chiêu này quả nhiên hữu dụng. Thoại Uyên đơ người trong lòng anh. Có tấm anh đứng phía sau, vòng cả hai tay qua eo cô như muốn tuyên bố chủ quyền. Miệng anh ngoác đến tận mang tai. Cảm giác ôm người thương thật tuyệt vời. Biết Thoại Uyên đang khó ăn khó ở nhưng anh phớt lờ, tiếp tục lợi dụng thời cơ ức hiếp người ta. Cô muốn anh đóng giả người yêu, anh đã hỗ trợ rất nhiều, giờ cũng nên cho anh tận hưởng một chút, như vậy mới công bằng.
Cô út bấm máy liên tục, miệng không ngớt khen hai đứa đẹp đôi. Bé Bo thiếu nhi không hiểu chuyện. Thấy chú Phi và dì Uyên chụp nhiều hình liền nhào tới ôm chân hai người ré lên: “Cho con chụp chung với. Chú Phi chụp với dì út hoài hà, con cũng muốn chụp nữa.”
Thoại Uyên nãy giờ không trốn được đã ấm ức từ lâu, giờ thấy thằng cháu nhảy vào lập tức bám nó như phao cứu sinh và giãy khỏi tay anh. Thoại Uyên lật đật ẵm bé Bo lên. Thằng nhỏ bụ bẫm khiến cô vất vả mới ôm nó lên được. Mất sức là vậy nhưng cô vẫn không chịu buông tay.
“Để dì út ôm Bo chụp chung với chú Phi nha.” Thoại Uyên hôn má thằng bé.
Mặt Hoàng Phi méo mó. Chưa kịp chụp nhiều hình với cô để mai mốt về lại Mỹ có cái ngắm cho vơi nỗi nhớ thì người ta đã tìm cách đẩy anh ra xa. Dù buồn bực nhưng nhìn Thoại Uyên gồng cả hai ta ôm cục thịt nặng ký, Hoàng Phi cảm thấy xót, thế là vươn tay ẵm bé Bo cho Thoại Uyên nhẹ gánh.
Nhưng có lẽ mặt mũi của anh hiện tại cứ như bị táo bón, nên cô út cười cười trêu chọc: “Hồi nãy chụp riêng với Thoại Uyên thì cười vui vẻ, sao giờ có bé Bo mặt con kỳ vậy Phi?”
Hoàng Phi cười trừ không trả lời. Nụ cười của anh khiến Thoại Uyên ngượng chín người, mặt mũi cô ửng đỏ. Hoàng Phi rất muốn bẹo má cô nhưng ráng kìm lại.
Tham quan thắng cảnh buổi sáng và chụp nhiều hình cùng nhau rồi cả đoàn về khách sạn cho mấy người lớn nghỉ ngơi. Buổi chiều lại kéo nhau đi dạo, sau đó ăn tối. Trang phục nào Thoại Uyên mặc cũng dễ thương khiến tâm tình Hoàng Phi ngất ngây. Tình cảm của anh dành cho cô lại tăng thêm một bậc.
* * *
Chiều hôm sau ra ngoài, Thoại Uyên mặc trên người chiếc đầm yếm màu đen phối với áo len cổ lọ màu trắng. Là dì út tận tâm của bé Bo, nên cô chỉ lo mang đồ cho nó mà quên luôn áo khoác của mình. Hoàng Phi quan tâm người ta nên thấy cô phong phanh lập tức hỏi: “Áo khoác của Uyên đâu?”
Anh sợ buổi tối hơi sương. Cũng là anh một lòng để ý đến cô. Anh muốn quay lên lấy áo khoác cho cô tiếc rằng xe đã đến. Thật ra thì thời tiết buổi chiều cũng không quá lạnh so với những người trẻ bọn anh. Thoại Uyên trấn an: “Không sao đâu anh Phi. Uyên không lạnh đâu.”
Có điều không ngờ khí hậu Đà Lạt rất khó dò, đỏng đảnh như một nàng công chúa. Vừa nãy còn ấm áp thì giờ mưa phùn lất phất và nhiệt độ lại xuống đột ngột. Lúc đi dạo ở phố đi bộ gần bờ Hồ Xuân Hương, cả người Thoại Uyên lạnh run. Hoàng Phi đi cạnh có thể cảm nhận được cô bước không nổi vì tay chân đã tê cóng.
Hoàng Phi nhanh chóng cởi áo khoác của mình ủ cho Thoại Uyên. Áo của anh vẫn còn vươn hơi ấm, chỉ một giây sau cô đã cảm thấy cái lạnh như bị xua tan. Nhưng mình ấm mà anh tê cóng khiến Thoại Uyên không đành lòng, thế là cởi áo ra trả lại cho anh.
“Uyên không lạnh đâu. Áo cổ lọ này dày lắm và tay lại dài, Uyên ổn mà. Anh Phi khoác áo vào đi kẻo bệnh.”
Làm sao Hoàng Phi không hiểu cô nhóc chỉ đang mạnh miệng. Rõ ràng lạnh đến mức run chân không đi nổi mà còn lo cho người ta. Cô bé này quá lương thiện, sợ anh thiệt thòi nên thà tê người cũng không muốn chiếm tiện nghi của anh.
Hoàng Phi nhìn Thoại Uyên che giấu yêu thương đong đầy trong mắt. Anh lại khoác áo của mình cho cô, ép cô không được cởi ra. Hoàng Phi dùng cả hai tay giữ chặt Thoại Uyên, gần như đang ôm cô trong lòng.
“Uyên nghe lời mặc áo vào. Đừng để lạnh không tốt cho phổi.”
“Nhưng mà..”
Thoại Uyên vốn muốn cãi nhưng Hoàng Phi ngăn lại. Một tay anh giữ áo cố định trên người cô, một tay vỗ nhẹ má cô: “Anh không lạnh, nhiệt độ này chẳng thấm vào đâu so với anh. Ở Mỹ có lúc xuống âm độ C, nên Uyên đừng lo nữa. Anh chịu được mà.”
Ông bà Thông cũng nói vào: “Con cứ mặc đi Uyên, đừng lo cho Hoàng Phi. Nhiệt đột này không lạnh so với chúng ta đâu.”
Bà Lan thấy Hoàng Phi chăm sóc Thoại Uyên trong lòng rất vui. Bà lại củng cố thêm niềm tin rằng cháu rể mình chọn quả nhiên tư cách không chê vào đâu được.
Mẹ Thoại Uyên lúc đầu cũng không thích Hoàng Phi. Không phải ghét con người anh, mà do thấy bà Lan ép buộc Thoại Uyên và luôn ngang tàng mặc định người bà chọn là tốt nhất, nên dì mới bài xích. Là mẹ mà không giúp được con, bởi vậy dì cảm thấy tội lỗi.
Giờ thấy Hoàng Phi chăm Thoại Uyên, cử chỉ tự nhiên theo bản năng không phải đóng kịch như vài thanh niên hay thể hiện giả dối trước mặt người nhà của người yêu, rồi sau đó lại hững hờ. Dì có thể thấy Hoàng Phi thật sự yêu thương con gái mình, nên đã hết ác cảm với anh.
Bà Hảo và cô út thấy hai đứa tình cảm cũng vui. Lúc đầu ép Hoàng Phi, hai người cũng chỉ cầu may, sợ anh không chấp nhận. Người được sinh trưởng ở Mỹ như Hoàng Phi đâu dễ bị đặt để. Hai người không hy vọng quá nhiều vào lần kết hợp này. Không ngờ trời chiều lòng họ, Hoàng Phi thế mà thích Thoại Uyên.
Nghĩ kỹ lại chuyện này cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên, Thoại Uyên dễ thương như vậy bảo sao người ta không mến. Dù cô khờ khạo nhưng điểm này không quan trọng. Vì cô được bảo bọc nhiều nên tạm thời chưa lớn mà thôi, về sau cuộc sống sẽ tôi luyện thêm cho cô.
Hai người nắm rõ gia cảnh Thoại Uyên, cũng hiểu tính tình cô không ương bướng, biết kính trên nhường dưới và không ngoa ngoắc vậy là đủ. Người vợ như con bé sẽ biết hài hòa cuộc sống gia đình, sẽ không nanh nọc với chồng. Mấy cái khác từ từ huấn luyện sau. Thoại Uyên không biết rằng đời của mình kể từ giây phút này đã bị buộc dính với Hoàng Phi, có muốn tháo gỡ cũng chẳng có cách nào.
* * *
Sau chuyến đi Đà Lạt, Hoàng Phi ở Sài Gòn thêm vài ngày lại phải bay về Mỹ vì còn công việc. Ông bà Thông không vướng bận nên ở chơi lâu hơn. Chỉ là lần chia tay này Hoàng Phi thật sự luyến tiếc. Cảm giác không muốn đi chèn ép cả con tim. Nhìn Thoại Uyên mắt rơm rớm muốn khóc, anh cực kỳ không nỡ.
Nếu có một điều ước, Hoàng Phi ước được mang Thoại Uyên đi cùng. Dù biết giọt nước mặt hiện tại của cô không dành cho người yêu, mà cho người anh quan tâm cô sắp đi xa, thì Hoàng Phi cũng không nỡ quay bước.
“Anh Phi đi bình an hức hức..”
Thoại Uyên kìm nén tiếng nấc khiến Hoàng Phi thấy nhói lòng. Mấy lần tiễn đưa trước cô không khóc, nên anh dễ dàng đi vào phòng cách ly. Nước mắt của cô trong lần chia tay này đã thành công khiến anh chỉ muốn hủy chuyến bay ở lại bên cô.
Hôm nay không có người lớn đi cùng, nhưng Hoàng Phi vẫn ôm chặt Thoại Uyên, để mặt cô úp vào ngực anh, nước mắt cô vươn đầy trên áo anh. Dù đang xúc động nhưng cô vẫn không được tự nhiên khi được anh ôm vào lòng, bản năng làm cô muốn thoát ra. Hoàng Phi đã đoán trước nên siết chặt vòng tay, miệng thì đánh lạc hướng cô:
“Lần này không biết bao lâu mới trở lại, không có anh bên cạnh chăm sóc và nói đỡ cho Uyên với ngoại, em phải ngoan đừng chọc giận bà. Lúc đi học phải chạy xe cẩn thận. Gặp khó khăn gì cũng phải gọi cho anh biết.”
Nghe mấy lời của Hoàng Phi, Thoại Uyên cảm động tiếp tục khóc mùi mẫn. Vài giây trước cô còn muốn thoát khỏi lồng ngực anh, thì giờ lại vùi mặt vào đó khóc lợi hại hơn. Hai tay không tự giác vòng ra sau lưng anh.
Cái ôm này của Thoại Uyên lại củng cố tình yêu của Hoàng Phi. Anh thầm tự nhủ là do cô trêu chọc anh, làm anh nhớ thương nên sau này đừng hòng chạy thoát khỏi tay anh.
“Uyên nín đi. Anh về bên đó mỗi ngày sẽ nói chuyện với Uyên. Em khóc hoài anh không đi được.”
Hoàng Phi tiếp tục dỗ dành nhưng càng nói, Thoại Uyên càng khóc lớn hơn. Hoàng Phi nấn ná đến phút cuối mới ép lòng đi vào phòng cách ly. Một mình Thoại Uyên đứng đó cô đơn nhìn theo đến khi bóng anh bị che mất bởi dòng người xếp hàng gồng gánh qua khu vực soi chiếu an ninh.
Có điều hình ảnh lẻ loi của Thoại Uyên đã ám ảnh tâm trí Hoàng Phi cho đến lúc quay về Mỹ. Anh bắt đầu gọi cho Thoại Uyên thường xuyên hơn. Cô lại tiếp tục kể anh nghe nhiều chuyện về cuộc sống sinh hoạt hằng ngày. Lúc này cô đã hoàn toàn dựa dẫm và tin tưởng anh một cách tuyệt đối.
Một ngày khác trời quang mây tạnh, Thoại Uyên gấp gáp gọi cho Hoàng Phi. Vừa nghe giọng anh, cô đã nức nở: “Anh Phi ơi, Uyên sợ.. Ngoại đang cãi nhau với dì út dưới nhà. Lúc nãy ngoại cũng mắng Uyên nhiều lắm hu hu..”
“Chuyện gì xảy ra vậy Uyên?” Hoàng Phi liền cảm thấy lo lắng.
“Hôm nay dì út dẫn Uyên đi dự tiệc ở công ty của chú bạn trai dì. Người quen của ngoại thấy rồi nói cho ngoại biết. Ngoại la dì út và mắng Uyên dám qua mặt ngoại, giấu chuyện dì út quen bạn trai hức hức.. Bạn trai của dì út còn có con riêng hức hức.. Ngoại nói bộ trên đời này hết đàn ông rồi sao út lại quen chú đó. Ngoại còn mắng chú đó có con trai đã lớn thì hãy ở vậy, sao còn đèo bồng cưới thêm vợ. Ngoại vẫn đang la hét dưới lầu, Uyên sợ quá hức hức..”
Hoàng Phi đã quen nghe Thoại Uyên kể lung tung và phải tự chấp vá để hiểu. Nhưng anh chưa bao giờ cảm thấy phiền vì mấy chuyện linh tinh vụn vặt của cô. Có điều lần này cô lại nhắc đến ông chú kia và con trai của ông ta. Anh vẫn chưa quên tên này đã từng ve vãn Thoại Uyên. Chỉ mới nghĩ tới đã thấy máu huyết sôi trào. Cho nên lần này thay vì an ủi cô như mấy lần trước, thì anh lại hùa theo bà Lan.
Dù anh không có tư tưởng hắc ám và kỳ cục như bà rằng đàn ông chết vợ và có con trai lớn không nên tái giá. Nhưng ai bảo con trai của ông có ý với Thoại Uyên. Tâm lý của Hoàng Phi đã bắt đầu vặn vẹo theo bà Lan. Tự nhiên anh cảm thấy đồng tình với bà và thầm mong từ giờ bà hãy siết Thoại Uyên thật chặt, đừng để cô theo dì út của mình gặp gỡ lung tung nữa.
Hoàng Phi còn chưa an tâm, bèn gọi về cho nội và cô út của mình nói bóng gió. Hai vị này rảnh rỗi liền qua nhà Thoại Uyên giả vờ trò chuyện một lúc, rồi nhắc về mối quan hệ của Thoại Uyên và Hoàng Phi. Sau đó thêm chút mắm, dặm chút muối khiến bà Lan sợ có ngày cháu gái đi theo dì út của nó, rồi nảy sinh tình cảm với con trai của người kia và sẽ có lỗi với Hoàng Phi.
Thế là bà Lan lại càng ngoan tuyệt hơn, thắt chặt vòng vây với Thoại Uyên. Cuộc sống của cô bây giờ chỉ có đi học và về nhà, chẳng còn bạn bè gì nữa. Trong khi Thoại Uyên buồn bực đến phát điên và càng ra sức kể khổ thì Hoàng Phi lại thấy vui sướng ngất ngây. Anh sẽ không để cô biết kết quả này là do một tay anh tạo ra.
* * *
Thời gian này Thoại Uyên ở trong phòng trò chuyện với Hoàng Phi nhiều hơn. Một ngày của cô sau khi từ trường về nhà là lên phòng học bài, sau đó sinh hoạt với Hoàng Phi qua màn hình máy tính hay điện thoại. Hoàng Phi vô cùng hài lòng với hiện tại. Anh biết mình hơi mất nết khi thông qua bà ngoại Diệt Tuyệt gây khó cho Thoại Uyên. Nhưng để bảo vệ tình cảm của mình, không lưu manh đời không nể.
Tiếc là trời thường bất dung gian. Anh tính kế người ta nhưng cuối cùng anh là người khổ sở nhất. Càng nói chuyện nhiều với Thoại Uyên, anh càng không dứt ra được. Nỗi nhớ trong lòng mênh mông giăng đầy tâm trí. Một người buồn bực không được la cà với bạn bè bên ngoài, một người nhớ nhung quay quắt nhưng lại chưa rảnh bay về thăm.
Kéo dài trạng thái bị tra tấn này đến đầu tháng ba, Hoàng Phi chịu không nổi liền lấy hai tuần phép. Dạo trước mỗi lần cô út rủ anh về Việt Nam chơi, anh đều kiếm chuyện trì hoãn. Giờ vừa đi mới ba tháng đã quay lại. Thì ra tình yêu có thể điều khiển được người ta.
Đợi máy bay hạ cánh và kiên nhẫn hoàn các thủ tục nhập cảnh, Hoàng Phi vội vàng bước ra khỏi khu vực cách ly đã thấy Thoại Uyên đứng chỗ cũ đón. Anh chẳng còn nhớ gì chuyện giả vờ, chỉ biết làm theo tiếng gọi của con tim, thật tự nhiên ôm cô vào lòng thật chặt.
Thoại Uyên lúc đầu mừng rỡ và hai tay không tự giác cũng ôm eo anh. Nhưng vài giây sau liền nhận ra hành động của hai người hơi quá phận, bèn tìm cách thoát ly. Hoàng Phi không tình nguyện buông cô ra. Thoại Uyên ngượng ngùng vượt lên trước nửa bước chân che đi gò má ửng hồng. Hoàng Phi kéo vali ở phía sau, cả khuôn mặt anh chìm trong vui sướng hạnh phúc.