Chương 69: End
Người đến thăm bệnh cho cô ngoài bác sĩ, y tá, Giang Quân Phong ra thì không còn ai khác.
Cô không nghĩ nhiều cũng không muốn nghĩ nhiều, chỉ ngày ngày nhìn ra cửa sổ mà chờ đợi, một đêm, hai đêm, một tuần, hai tuần, một tháng, hai tháng. Người đó… thật sự không xuất hiện nữa.
Rõ ràng người cầu xin tình yêu của cô là anh, khi cô yêu anh rồi anh lại không yêu cô nữa?
Đây là đạo lí gì vậy chứ?
Hay từ đầu đến cuối, anh thật sự chỉ đang trêu đùa cô, xem cô là một trái bóng mà vờn qua vờn lại?
Mộng Dao không muốn nghĩ nữa, cô không thèm nghĩ, dù sao anh không yêu cô cũng không sao, cô cũng chả thèm yêu anh.
…
Vài tháng sau, ngày mà cô xuất viện, Giang Quân Phong là người đến đón cô, nhưng cô chợt nhận ra, mình không có nhà để về.
Giang Quân Phong nhìn cô có chút thất thần, nên nói: “Em đến nhà của anh đi, dù sao cũng rộng rãi, anh lại sống một mình.”
Tiền viện phí của cô là do Giang Quân Phong trả, bây giờ cô lại đến nhà của anh ta, cô cảm thấy có chút không ổn, nhưng quả thật, cô không còn nơi để đi nữa rồi nên đành gật đầu đồng ý vậy. Sau này khi cô kiếm ra tiền rồi, nhất định sẽ trả lại.
…
Sau ngày hôm đó, Giang Quân Phong đã trở về nhà chính, anh ta suy nghĩ rất lâu rồi mới nói cho mẹ anh ta biết.
Anh ta nói: “Con có người mình yêu rồi, con muốn cưới cô ấy làm vợ, nếu không phải là cô ấy, con sẽ không kết hôn, không sinh con.”
Giang Quân Phong quả quyết, khiến cho mẹ anh ta phải bật cười: “Vậy thì tốt quá rồi, đó là con gái nhà ai? Gia cảnh thế nào? Không đúng, chỉ là người mà con trai mẹ yêu thì mọi chuyện không thành vấn đề. Nhưng mà… con có ảnh của con bé không? Mẹ muốn xem mặt của con dâu tương lai.”
Anh ta nói, có. Sau đó thì lấy điện thoại ra cho mẹ anh ta xem ảnh: “Có phải rất xinh đẹp không? Mắt nhìn của con không tồi đúng chứ?”
Mẹ anh ta xem xong ảnh của Mộng Dao thì khơi khựng lại, xúc động đến mức lấy tay bịt miệng.
Cuối cùng vẫn không nhịn được mà than trời, sao có thể xảy ra chuyện oan trái như vậy.
Giang Quân Phong không hiểu gì cả, anh ta hỏi: “Sao vậy ạ?”
Mẹ anh ta run rẩy, mấp máy môi một lúc mới có thể bình tĩnh nói ra: “Đây… đây là em gái con, là em gái cùng mẹ khác cha. Mẹ từng nói với con, em gái con tên Sở Mộng Dao, con quên rồi à?”
“Gì.. gì chứ?” Anh ta không tin, sao lại có chuyện trùng hợp như vậy xảy ra.
Nhưng… sự thật là vậy.
Hèn gì ngay từ gặp gỡ đầu tiên anh đã có cảm giác thân quen với cô, anh đã yêu cô từ ngay ánh nhìn đầu tiên mà trong khi ngay cả bản thân anh ta cũng cảm thấy khó hiểu.
Thật oan nghiệt, lần đầu tiên anh ta thật sự rung động với một người, vậy mà… vậy mà đó chính là em gái cùng mẹ khác cha của mình.
Ông trời quả thật rất biết trêu ngươi.
…
Ngay sau đó, Mộng Dao đã nhận lại mẹ của mình sau bao nhiêu năm xa cách và nhận cả… anh trai của mình.
Đến giờ cô mới biết, thì ra trước khi gặp ba, mẹ cô đã từng chung sống với một người đàn ông khác và có con.
Chỉ tại gia cảnh khác xa nhau nên phải cắt đứt, mẹ cô đã đến với ba của cô.
Sau đó khi gặp lại người cũ, ba mẹ đã ly hôn, mỗi người một ngã.
Mẹ cô đã bỏ cô mà đi theo người tình cũ của mình, trở về với hạnh phúc vốn có của mình.
Ôi trời! Thật là drama.
Vậy cô bị bỏ rơi cũng là nên như vậy, vì cô vốn dĩ là một sai lầm.
Nhưng bây giờ sai lầm này đã được chấp nhận, cô đã có mẹ, có ba, tuy không phải ba ruột nhưng ông ta cũng rất thương cô, vì ông ta yêu mẹ cô, ông không nhưng cho cô một địa vị mà còn cho cô ăn ngon mặc sướng, không những vậy, cô còn có anh trai.
Quả là như những gì cô mong ước bấy lâu.
Nhưng Giang Quân Phong lại là người không vui, anh ta không cách nào chấp nhận được nên luôn né tránh cô từ khi cô bước vào Giang gia.
Nhưng không sao… lâu dần cũng phải thích nghi rồi, vì ngay cả cô cũng có chút… khó xử. Trước đây ít nhiều cô cũng biết là anh ta thích cô.
…
Vài tháng trôi qua, cô dường như luôn có một khúc mắc trong lòng, Ngô Đình Kiêu.
Cô không hiểu, thật sự không hiểu được người đàn ông đó nghĩ gì, cứ vậy mà chấm dứt, không một lời từ biệt?
Cũng phải, dù sao thì cái danh bạn gái cũng chỉ là giả, cần gì nói chia tay.
Có chú không cam lòng nhưng cô vẫn dồn nén nó xuống, cố quên đi người kia.
Nhưng trong một tin tức thời sự mà cô cùng gia đình xem, tin tức nói: “Chủ tịch mới của tập đoàn Ngô thị – Ngô Nhất Phàm đã ký kết lâu sài cùng tập đoàn…”
Mộng Dao lùng bùng lỗ tai, cô không nghe rõ phần sau nói gì. Từ khi nào Ngô thị lại đổi chủ? Ngô Đình Kiêu sao có thể sao Ngô thị cho Ngô Nhất Phàm được?
Mộng Dao không hiểu gì cả.
Ngày hôm sau, cô quyết định trở lại căn biệt thự kia. Cô đứng chần chừ một lúc mới nhấn chuông.
Có một người từ trong bước ra mở cửa, bà ấy trong như là giúp việc, từ khi nào mà Ngô Đình Kiêu lại thuê giúp việc rồi?
“Cô tìm ai?”
“Tôi… tôi tìm Ngô Đình Kiêu.” Cô nói, trong lòng có chút bất an.
“Ngô Đình Kiêu? Ở đây không ai tên Ngô Đình Kiêu cả, không lẽ cô tìm chủ cũ của căn biệt thự? Nơi này đã được bán lại lâu rồi mà.”
Mộng Dao ngỡ ngàng sau đó cúi đầu cảm ơn, cánh cửa được đóng sập lại.
Cô lại một lần nữa không hiểu gì cả, vì vậy cô đã đến Ngô thị tìm Ngô Nhất Phàm.
Hiện tại cô là tiểu thư của Giang gia, mang họ Giang, chuyện này không ai không biết nên khi cô bước vào Ngô thị, không ai dám đuổi cô đi.
Nhưng muốn gặp chủ tịch thì phải có hẹn trước, vậy mà cô cứ khăng khăng muốn gặp nên bọn họ hơi khó xử.
“Cô muốn tìm tôi?” Một thanh âm trầm thấp vang lên, chững chạc như vậy, không ngờ là Ngô Nhất Phàm.
…
Bọn họ đã cùng nhau đến phòng trà nói chuyện, Ngô Nhất Phàm vô cùng kiên nhẫn nói chuyện cùng cô.
Thì ra mấy tháng trước Ngô Đình Kiêu đã rao bán hết cổ phần của mình, Ngô Nhất Phàm ở nước ngoài nhiều năm cũng chẳng phải phế nhân gì, một lần mua sạch hết số cổ phần đó, lên chức chủ tịch một cách dễ dàng.
Nhưng đều cô muốn biết không phải chuyện đó.
“Ngô Đình Kiêu, anh ấy đâu?”
Ngô Nhất Phàm thở dài đầy thương xót, cũng có phần bi thương và khinh bỉ: “Thật đáng buồn, vậy mà coi cẫn chưa biết gì?”
Mộng Dao siết chặt ly trà trong tay, căng thẳng chờ đợi câu trả lời.
“Cô nghĩ, tại sao một người sắp chết như cô lại sống được tới tận bây giờ?” Anh ta cười khẩy một cái rồi nói tiếp: “Anh trai ngốc nghếch của tôi đã lấy mạng đổi mạng đấy, chúng tôi vốn không phải ma cà rồng chính gốc vì có mẹ là loài người, vì vậy tuổi thọ cùng lắm chỉ đến trăm tuổi thôi, có thể nói không khác gì loài người. Tuổi thọ của anh tôi là tám mươi chín tuổi, anh ấy đã cho cô số tuổi thọ còn lại, ngu xuẩn đến mức không để lại cho mình dù chỉ một năm tuổi thọ.”
Mộng Dao ngơ ra, tay vẫn cằm chặt ly trà không nói lời nào.
Anh ta nghiêng đầu: “Rốt cuộc cô đã hiểu ra vấn đề chưa vậy?”
Anh ta thở dài, ngã lưng về sau, ung dung nói: “Tôi cũng không ngờ là anh trai tôi lại làm đến mức đó, đúng là chẳng ra làm sao, chỉ vì một loài người cỏn con. Nhưng mà… nếu đã như vậy, thì cái mạng chó của cô, cố mà sống cho tốt vào, đừng phụ lòng anh tôi.”
Anh ta đứng dạy, bước đến cửa thì nhớ ra gì đó nên quay đầu lại nói một câu: “Cũng là tại cô thôi, không nhận ra tình yêu của anh tôi sớm hơn, giờ hối hận… có muộn quá rồi không?”
Anh ta bước đi thong dong cưa như chuyện này không có liên quan gì đến anh ta, anh ta vốn dĩ là đầu xỏ trong chuyện này vậy mà…
Quả là kẻ tàn ác thì được sống thảnh thơi. Công bằng… vốn dĩ chưa bao giờ tồn tại.
Mộng Dao thẫn thờ, bước ra khỏi Ngô thị, trong tim chợt lại được lấp đầy bởi hình bóng của anh. ngôn tình hoàn
Cô không rõ, những đêm ở bệnh viện đó là hồn ma của anh sao?
Một hồn ma thân xác lạnh ngắt, mang trên người sự dịu dàng và ấm áp?
Điên thật, đúng là điên thật rồi.
Anh mất rồi, phía trước cô là một màu u tối, cô không biết tại sao kết cục lại thành ra như vậy.
Tại sao anh phải cho cô sáu mươi năm tuổi thọ?
Cô vốn dĩ không cần sống lâu như vậy, anh là đang muốn cô bị dằn vặt và đau đớn bủa vây sao?
Anh khiến cô yêu anh, khi đáp lại thì anh đã không còn.
Từ đầu đến cuối, đây là một trò đùa của vận mệnh.
Tại sao? Tại sao? Tại sao? Tại sao chứ?
Trái tim cô như nát tan làm trăm mảnh, nước mắt không rơi lả chã trên khuôn mặt.
Hiện tại đã không còn ai lau nước mắt cho cô nữa, anh sẽ không còn ở bên cô gọi cô là đồ ngốc, gọi cô là Dao Dao.
Cô sẽ không bao giờ nhận được cái ôm ấm áp và sự quan tâm của anh nữa, tất cả bây giờ chỉ còn lại ảo ảnh mà kỷ niệm chất đầy. Nhưng tim cô đau quá, thật sự rất đau, cái tên Ngô Đình Kiêu này đã khiến đau đớn đến mức khóc không thành tiếng.
Chợt, những hạt mưa tí tách rơi trên đỉnh đầu, sau đó dần nặng hạt và như trút nước.
Cơn mưa mang đến cho cô một nỗi buồn dày vò cả thân xác và trí óc, chỉ là những giọt mưa rơi vậy mà đã đủ làm cô ngã khụy xuống đất.
Nước mưa cùng với nước mắt hoà lẫn vào nhau, không thể phân biệt được đâu là nước mưa, đâu là nước mắt.
Cơn mưa dường như đang rửa sạch tam hồn cô, nhưng cái tên Ngô Đình Kiêu lại luôn hiện hữu ở đó như khắc sâu vào trong tim và sinh mệnh của cô.
Sau này… chỉ còn cô nhớ đến anh, cô sẽ đem cái tên này chôn giữ trong tâm hồn, đem theo cái tên này mà chết dần chết mòn, mãi mãi ghi nhớ, mãi mãi yêu anh.
Nhưng tình yêu này thật quá đau đớn, vì vậy:
“Ngô Đình Kiêu, em hận anh!”