Chương 60
“Cậu rốt cuộc là ai? Muốn nói gì với tôi?” Cô ta lạnh giọng, lúc nào cũng ngẩng cao đầu nhìn người khác bằng nửa con mắt, vô cùng hống hách, rất là đáng ghét.
“Không phải cô muốn Ngô Đình Kiêu trở về bên cô sao? Tôi có thể giúp cô.” Anh ta nhàn nhạt nói.
“Giúp tôi? Bằng cách nào? Không đúng. Tại sao cậu phải giúp tôi?” Cô ta nhìn anh ta bằng ánh mắt nghi ngờ,không mấy tin tưởng.
“Vì tôi và cô có cùng chung mục tiêu, đó là Sở Mộng Dao. Chỉ cần cô nghe theo lời tôi, khiến cô ta biến mất khỏi thế giới này.” Ánh mắt anh ta vô cùng đáng sợ, khiến cô ta cũng phải toát mồ hôi lạnh, lùi lại vài bước.
“Cậu muốn… mượn đao giết người? Có điên tôi mới nghe lời của cậu.” Cao Lệ Nam xoay gót định bỏ đi.
Nhưng Ngô Nhất Phàm lại cất giọng: “Không lẽ cô muốn người đàn ông của mình cứ vậy mà bị cô ta cướp mất?”
…
Ngày hôm sau, Ngô Đình Kiêu đối với cô rất tốt, cho dù cô có làm loạn, có không chịu ăn hay là cắn anh, anh cũng đều không nổi giận, còn cười nhạt với cô.
Cô thấy anh ta bị bệnh nặng rồi.
Bệnh? Đúng vậy, sắc mặt của anh đã nhợt nhạt hơn trước đây rất nhiều, cũng đã gầy đi, trên người lúc nào cũng có mùi rượu và mùi thuốc lá rất khó ngửi.
Vì vậy cô đã không nhịn được mà nói một câu: “Anh không cần quan tâm đến tôi, anh hãy tự quan tâm đến bản thân của mình đi.”
Ngô Đình Kiêu tròn mắt nhìn cô, biểu cảm này là đang bất ngờ cũng đang vui mừng: “Em đang quan tâm anh sao?”
Mộng Dao vội ngoảnh mặt đi, cô lạnh nhạt nói: “Anh đừng tưởng bở.”
Quan tâm? Thật là! Sao cô có thể nói ra một cậu đần độn như vậy? Không phải cô rất mong anh chết đi sao? Chỉ cần anh chết cô sẽ được tự do. Cô đúng là bị anh làm cho điên rồi.
Ngô Đình Kiêu thở dài, anh nhẹ nhàng sờ má cô: “Em không cần chối, anh biết là em quan tâm anh. Anh biết Mộng Dao của anh là tốt nhất mà.”
Mộng Dao không nói gì, chỉ nhíu chặt mày, cảm giác đó thật khó chịu làm sao. Anh cứ như là một tên ngốc đang cầu xin tình yêu từ cô.
Rốt cuộc thì đến bao giờ anh mới thoát vai và kết thúc vở kịch nhàm chán này đây? Anh làm như vậy, chỉ khiến cô thêm khinh bỉ anh mà thôi.
…
Tối hôm đó, cửa phòng được mở ra, Mộng Dao tưởng đó là anh nên lại giả vờ ngủ.
nhưng tiếng bước chân này… không phải anh.
Cô mở mắt ra thì người đó lập tức bịt miệng cô lại, người đó là Ngô Nhất Phàm.
Cô không biết anh ta muốn làm gì nên rats sợ hãi. Không lẽ lại muốn hút máu của cô?
“Suỵt! Tôi đến cứu cô đây! Đừng nói gì cả.”
Cứu cô?
Cô không biết là anh ta đang đùa hay đang giỡn nhưng anh ta thật sự đã gỡ bỏ còng tay và xích chân cho cô.
“Mau chạy đi, nếu bị phát hiện, tôi sẽ cản anh ấy giúp cô.” Anh ta nghiêm túc nói.
“Tại sao anh lại giúp tôi?” Trong lòng cô đầy nghi hoặc, không tin được đây là thật.
“Cô không cần biết tại sao. Nếu còn không chạy thì không kịp đâu. Cơ hội không đến với ai hai lần cả.” Anh ta rất bình thản nhưng lại giống như đang đe doạ cô hơn.
Không có thời gian suy nghĩ nhiều, cô không còn cách nào khác đành liều mạng một lần.
Giữa trời tối mịt mù, cô đi chân trần chạy ra khỏi biệt thự.
Từ cửa sổ, Ngô Nhất Phàm nhìn thấy cô đã chạy ra khỏi cổng thì liền vui mừng nhếch mép: “Đúng là loài người ngu ngốc.”
Một lúc lâu sau, Ngô Đình Kiêu bước vào phòng, nhưng người đã biến mất, chỉ có một mình Ngô Nhất Phàm ở trong này.
Anh tức giận lao đến xách cổ áo anh ta lên: “Mẹ kiếp! Cô ấy đâu? Mộng Dao đâu?”
Anh ta dửng dưng nhún vai: “Chỉ là một cô gái loài người, anh cần gì lo lắng như vậy?”
Anh tức giận ném anh ta vào tường và bước ra khỏi phòng muốn đi tìm Mộng Dao, nhưng anh ta lại ngăn cản: “Anh muốn đi? Vậy thì đấu một trận đi!”
“Tránh đường!!!” Anh quát lớn, ánh mất hung tợn, sẵn sàng giết chết Ngô Nhất Phàm.
“Dù sao em cũng muốn đấu với anh từ lâu rồi.”
Ngô Nhất Phàm vừa dứt lời thì đã bị anh đẩy ngã xuống cầu thang, nếu là người thường chắc không sống nổi.
Nhưng anh ta vẫn đứng dậy như thường, lau đi vệt máu trên khoé môi: “Lúc nãy là do anh ra đòn bất ngờ thôi. Lần này mới là đấu thật này.”
Ngô Nhất Phàm lao đến, tung một cú đấm như trời giáng, vậy mà Ngô Đình Kiêu vẫn đỡ được.
“Mày đúng là chán sống rồi! Bây giờ tránh đường vẫn còn kịp đấy!” Anh cáu gắt, cảnh cáo đối thủ cứng đầu nhưng vô tác dụng.
“Anh à! Đừng chơi trò hù doạ như vậy. Không vui đâu.”
…
Mộng Dao bỏ chạy ra khỏi căn biệt thự tối tăm đó, chạy một đoạn đường rất dài, rất dài. Cuối cùng vẫn không chạy nổi nữa mà dừng lại thở hổn hển.
Cô không ngờ mình lại có thể chạy thoát, đây rốt cuộc là kỳ tích gì đây? Có phải là bà đang phù hộ cô?
Nhưng cô không thể vui mừng quá sớm, nếu cô còn chậm chạp, chắc chắn Ngô Đình Kiêu sẽ lại bất được cô.
Chợt, cô nhìn thấy cô một chiếc taxi chạy đến, cô vội vàng chạy ra khỏi lề đường, vẫy tay.
Nhưng chiếc xe đó lại xem cô như người vô hình, cứ vậy chạy qua mặt cô. Cô nhìn theo chiếc taxi đó, chửi thầm: “Đúng là chẳng ra làm sao.”
Chợt, ánh sáng chói mất hướng về phía cô, cô quay đầu lại nhìn, một chiếc xe tải đang lao nhanh về phía cô…
“Rầm!!!”
“Đau… đau quá… Thật sự rất đau. Bà ơi… con sắp được gặp bà rồi sao?”
“Ngô Đình Kiêu, anh sẽ… không… không bao giờ… bắt được… tôi… nữa.”