Chương 8 - Chương 8
Ánh trăng soi sáng cả một khu rừng, những tán lá cây cao su nhẹ nhàng đung đưa theo gió làm cho bức tranh đêm nay càng thêm huyền bí.
Chỉ là bức tranh này thật khiến cho người ta thấy bất an, cũng làm cho lòng Trường Minh chưa phút nào bình dịu lại.
Hiện tại, đám cháy ở phía xa đều đã được dập tắt hoàn toàn, cột khói cũng không còn bốc lên nữa. Một cơn mưa rào ngắn ngủi đi qua đã cuốn trôi tất cả.
Nhưng Thỏ vẫn chưa về.
Cu Tí từ trong phòng đi ra, cũng học theo Trường Minh, nhìn xuống sân nhà để trinh sát.
Trường Minh cảm thấy buồn cười, thằng bé đáng yêu quá chừng.
“Sao em lại ra đây?” Cậu vừa xoa đầu bé vừa hỏi.
Cu Tí ngượng ngùng đáp: “Em.. em muốn giúp anh..”
Trường Minh hiểu ý của đứa bé, nhóc không muốn làm gánh nặng cho cậu, cũng tựa như cậu không muốn trở thành gánh nặng của Thỏ.
Thằng bé quá hiểu chuyện, Trường Minh không khỏi cảm thấy đau lòng với một đứa trẻ bé bỏng như thế này.
Cậu ngồi bệt xuống nền nhà, ôm đứa bé vào lòng, vừa xoa xoa vừa hỏi: “Em tên gì nhỉ?”
Cu Tí đỏ mặt, đáp lí nhí: “Em tên là Gia Bảo ạ..”
Bé có hơi sợ, cả ba mẹ lẫn ông bà đều không thích cái tên này của bé, chắc tại nó xấu xí quá. Không biết anh siêu nhân dịu dàng có chê tên bé không nữa.
Trường Minh cảm nhận được nỗi bất an của Cu Tí, cậu khen bé: “Tên của em đẹp lắm! Chắc chắn ba mẹ em rất thương em nên mới đặt tên này đó!”
Hai mắt Cu Tí sáng lên, tình thương của ba mẹ luôn là điều mà em khao khát: “Thật sao anh? Ba mẹ.. rất thương em ạ?”
Trường Minh gật đầu: “Gia Bảo ngoan như này cơ mà. Nên ba mẹ rất thương em, anh cũng rất thương em. Nên đừng sợ nữa nhé!”
Nghe những lời này, nước mắt Cu Tí chực trào, nhưng bé dụi đầu vào lòng của Trường Minh để che giấu, giọng mềm nhũn: “Vậy.. cái chú cao cao kia có thương em không ạ?”
Nhắc tới Thỏ, tâm trạng của Trường Minh lại lặng xuống. Cậu biết Thỏ rất ít cảm xúc, người khiến hắn có cảm xúc nhất cũng chỉ có mình cậu.
Trước kia, khi Trường Minh dẫn hắn đi mua các nguyên vật liệu, gặp được nhiều dạng người khác nhau. Cậu cứ tưởng, một người lạnh nhạt như Thỏ sẽ không có phản ứng gì với mọi người xung quanh.
Nhưng không, Thỏ hành xử rất bình thường, cũng rất lịch sự. Gặp người lớn thì dạ thưa kính trọng, gặp người đồng trang lứa hay nhỏ tuổi hơn thì cũng không có dáng vẻ trịch thượng. Lúc cần cảm ơn thì cảm ơn, lúc cần xin lỗi thì cũng không hề thiếu hai chữ “xin lỗi”.
Thứ Thỏ thiếu duy nhất chính là nụ cười. Nhưng dù có nụ cười hay không, tất cả mọi người xung quanh đều rất quý mến hắn. Quý đến độ, Trường Minh từng có rất nhiều lần ghen tỵ.
Có những lúc, cậu thầm ước. Ước gì Thỏ đừng bao giờ phản ứng với những người khác, chỉ cần nói chuyện với mình cậu là đủ.
Nhưng rồi Trường Minh lại trách bản thân mình quá ích kỷ. Cậu cũng muốn Thỏ có bạn bè, có cảm xúc với mọi thứ ở thế giới này.
Có như thế, hắn mới mãi mãi ở bên cạnh cậu, không rời xa.
Thỏ khi biết được hai luồng suy nghĩ mâu thuẫn này của Trường Minh thì khá ngạc nhiên. Hắn có thể chắc chắn rằng, nếu hắn là Trường Minh, hắn sẽ không bao giờ có ý nghĩ như vậy.
Cả cậu và hắn đều khao khát gia đình, nhưng có là gia đình thì họ cũng cần có cuộc sống riêng, không thể lúc nào cũng trói buộc họ ở bên cạnh mình được.
Chỉ cần hắn và gia đình thực sự yêu thương nhau, khi có niềm vui thì cùng chia sẻ, khi có hoạn nạn thì cùng giúp đỡ, vậy là đủ.
Lại một lần nữa, Thỏ nhận thấy, Trường Minh và hắn, chưa bao giờ là cùng một người cả.
Nhưng cũng không thể phủ nhận, cũng giống với Trường Minh, hắn cũng có ý định muốn trói buộc cậu ở bên cạnh hắn cả đời.
“Anh ơi?” Cu Tí mãi mà không thấy Trường Minh trả lời, bé tưởng mình đã hỏi gì sai khiến cậu không vui.
Trường Minh thấy bản thân mình sai sai, mới xa Thỏ có hơn một tiếng đồng hồ thôi mà nhớ hắn quá chừng, nhưng cậu cũng không có thời gian để nghĩ ngợi. Cậu xoa đầu đứa nhỏ: “Anh ấy cũng thương em lắm. Nhìn ảnh lạnh lùng vậy thôi, chứ ảnh luôn âm thầm chăm sóc chúng ta đó!”
Cu Tí nhớ lại những viên kẹo sữa thơm mềm cùng chén cháo ngon ngọt, đồng ý với cậu: “Chú nấu cháo ngon lắm! Còn cho em kẹo nữa! Em rất thích anh, cũng rất thích chú!”
Trường Minh thấy Cu Tí quá đáng yêu, xoa thật mạnh lên mái tóc xoăn của bé. Chỉ một lát sau, một cái đầu xù xù nho nhỏ đã được hình thành, chọc cho Trường Minh bật cười.
Cu Tí thấy anh siêu nhân cười, bé cũng ngượng ngùng cười theo.
Chợt, một tiếng động nhẹ khác thường từ bên ngoài vang lên. Trường Minh nghiêm cả người lại, buông Cu Tí ra rồi cầm súng đứng lên. Cậu đưa ngón trỏ lên môi, ra hiệu cho Cu Tí im lặng.
Cu Tí ngoan ngoãn làm theo, hai tay bịt chặt miệng lại, chỉ lộ ra đôi mắt tròn xoe sáng như sao.
Trường Minh đặt báng súng lên hõm vai, lên đạn, tư thế đúng chuẩn tư thế bắn trong quân đội. Chỉ cần có một vật thể nguy hiểm xông vào, cậu sẽ cho nó bay màu ngay lập tức.
“Là tôi.” Một giọng nói trầm thấp lạnh nhạt vang lên, nhưng làm cho bao nhiêu mối ngổn ngang trong lòng Trường Minh yên bình lại.
Trường Minh nhìn bóng hình cao lớn ngay trước cổng, cậu vội vàng trèo từ tầng một xuống. Chân tay luống cuống mở khóa cổng.
Mãi đến khi bản thân cậu nhào được vào một lồng ngực vững chắc lại ấm áp, cậu không kìm được nước mắt, sụt sùi nói: “Mừng anh trở về.”
Thỏ nhẹ nhàng đưa tay ôm thân hình thiếu niên mềm mại vào lòng, cũng không rõ hiện tại bản thân có cảm nhận gì.
Hắn chỉ biết, không cần biết nơi nào là nhà, chỉ cần có thiếu niên này chờ hắn, thì nơi ấy chính là nhà.
Đêm hôm ấy, cả ba người nằm ngủ cùng trên một chiếc giường lớn.
Cu Tí nằm một góc phía trong cùng, còn Trường Minh thì dán hết cả người vào Thỏ.
Hắn biết việc ngày hôm nay, hắn bảo cậu chạy trốn trước bỏ mặc hắn một mình, đã làm cho cậu càng lo được lo mất.
Cảm giác thiếu an toàn hiện tại của cậu càng lớn, chỉ muốn ngủ chung với hắn, muốn ôm chặt hắn, muốn mỗi lần tỉnh dậy đều có thể nhìn thấy hắn.
Thỏ còn biết làm sao nữa, chỉ có thể để mặc chiều theo ý của thiếu niên.
Chính hắn cũng không biết, sâu trong đáy lòng, hắn lại có cảm giác thỏa mãn nào đó không nói nên lời.
Sáng hôm sau, sau khi cả ba người cùng xử lý buổi sáng xong, Thỏ liền lên kế hoạch di chuyển đến một nơi khác.
Lần này có mang theo một đứa nhỏ, nên bọn họ cần phải đi thu thập vật liệu dành cho trẻ con như quần áo, thuốc thang dành cho trẻ nhỏ.
Xe ô tô của họ ngày hôm qua đều đã bị thiêu rụi trong trận chiến với quái vật. Hiện tại họ chỉ còn lại con xe tay ga của mẹ Cu Tí đang ở tầng trệt.
Lúc đầu, Thỏ định một mình lái con xe tay ga đó đi lên khu dân cư để tìm kiếm xe ô tô khác, rồi mới quay lại đón Trường Minh và Cu Tí.
Nhưng Trường Minh chỉ lặng lẽ nhìn hắn, mắt đỏ hoe rồi cụp mi xuống. Cậu chẳng nói gì hết, nhưng Thỏ cũng chẳng thể làm ngơ.
Cuối cùng, bọn họ quyết định tống ba, thậm chí là không thèm đội mũ bảo hiểm.
Dù sao cũng chẳng còn cảnh sát giao thông nữa, nên Trường Minh không sợ bị phạt.