Thiên Y Xuống Núi, Thiên Hạ Đại Loạn (FULL) - Chương 67: Hắn là ai vậy?
Lúc này nhìn thấy Long Cửu cung kính với Vân Hiên như vậy, người nhà họ Viên nhìn nhau, ông cụ Viên vội vàng tiến lên như thể chưa có chuyện gì xảy ra, chắp tay nói: “Vân tiên sinh, sao ngài không nói sớm là quen biết Cửu gia, ngài xem lũ lụt vọt vào miếu Long Vương, ơn cứu mạng của ngài tôi nhất định ghi tạc trong lòng, sau này ở Đông Hải có việc gì mà nhà họ Viên chúng tôi có thể làm được, xin cứ nói một tiếng bất cứ lúc nào.”
Nói xong, ông Viên vội ra hiệu cho đám con cháu phía sau, mang lên món quà là một căn biệt thự đã chuẩn bị sẵn.
“Vân tiên sinh, đây là một món quà nhỏ không đáng gì, căn biệt thự này hiện thuộc về ngài rồi.”
“Thuộc về tôi ư?”
Vân Hiên cười nhạt nói: “Ông Viên, như vậy chưa đủ đâu!”
“Chưa đủ?”
Sắc mặt ông Viên thay đổi, vội gật đầu nói: “Đúng, đúng, ơn cứu mạng khó đáp đền, một căn biệt thự làm sao đủ, đây là séc 2 triệu đồng tiền mặt, xin ngài nhận lấy.”
“Hahal”
Vân Hiên nhận lấy tấm séc, cười nhạt nói: “Vẫn chưa đủ, ông Viên, còn thiếu xa lắm!”
“Tên họ Vân kia, ý anh là sao, một căn biệt thự và 2 triệu tiền mặt vẫn chưa đủ, anh muốn bao nhiêu nữa, giở trò công phu sư tử ngoạm, quá càn rỡ rồi đấy đấy!”
Bọ Cạp quay đầu lại, một tay nắm lấy tên con cháu nhà họ Viên vừa nói, tát liền hai cái, hung tợn mắng nhiếc: “Đồ vô liêm sỉ, mày là cái thá gì mà dám nói với Vân tiên sinh như vậy!”
“Tin tao làm thịt mày ngay bây giờ không!”
Long Cửu ở bên cạnh cảm thấy tình hình không ổn, nhíu mày hỏi: “Ý gì vậy, các người đắc tội với Vân tiên sinh à?”
“Không không!”
Vu Viên Triều ở bên cạnh vội giải thích: “Chỉ là Vân tiên sinh từng chẩn bệnh cho ông cụ Viên, nhưng vì vấn đề phí chẩn trị nên hai bên có chút mâu thuẫn.”
“Mâu thuẫn?” Long Cửu cười nhạt nhìn căn biệt thự và séc tiền triệu mà ông Viên đưa ra.
Từ những lời nói ban nãy, Long Cửu đã nghe ra, sau khi Vân Hiên chữa bệnh cho ông Viên, nhà họ Viên đưa ra căn biệt thự nhưng lại đau lòng, tiếc không nỡ cho.
Vì thế đã chọc giận Vân Hiên.
Theo quy tắc của đảo Thiên Y, Vân Hiên ra tay chữa bệnh luôn hết lòng hết sức, không đòi hỏi đền đáp, nhiều gia tộc hào môn, đại gia tài phiệt, lục địa thần tiên, muốn kết giao với Vân Hiên, thậm chí sẵn sàng hiến dâng tài sản, nhưng Vân Hiên chưa từng đếm xỉa tới.
Nhà họ Viên lại đưa ra một căn biệt thự rẻ tiền để đáp tạ người ta, quả thực không biết trời cao đất dày.
“Ông Viên, được Vân tiên sinh ra tay chữa bệnh đã là phước báu tích lũy nhiều đời mới có. Vân lão đại ra tay chẩn trị, một căn biệt thự mà đã muốn trả phí chẩn trị thì quá nực cười, dù nhà họ Viên các người hiến dâng cả gia tài cũng không đủ mời được Vân lão đại tung ra một châm.”
“Vân lão đại, nhà họ Viên thô lỗ vô lễ, chỉ vì một căn biệt thự mà muốn kết giao với ngài, họ đã coi thường tình nghĩa của ngài quá rồi. Khu đô thị Đế Cảnh này là do tập đoàn Long Môn của tôi phát triển, tôi xin hiến dâng toàn bộ quyền sở hữu cho ngài, coi như quà mừng gặp mặt.”
“Cái này…”
Sắc mặt ông Viên tái nhợt.
Ông ta không ngờ Long Cửu lại ra tay hào phóng đến vậy, Đế Cảnh là khu đô thị hạng sang ở trung tâm thành phố Đông Hải, phía bên phải là Công viên Thế kỷ, bên trái là con đường thương mại nhộn nhịp, đất đai trong khu đô ày tấc đất tấc vàng, từ chung cư cao cấp đến biệt thự đều có đủ, diện tích rất lớn, ít nhất cũng trị giá ba đến năm tỷ, mà lại đơn giản tặng luôn như vậy.
So với người ta, thứ ông ta đưa ra quả thực không là gì.
“Thôi được rồi, Vân Hiên tôi chữa bệnh cứu người, vẫn luôn tuỳ tâm trạng. Lần này tôi chẩn trị cho ông, không lấy một đồng nào!”
Vân Hiên cười nhạt nhìn căn biệt thự trên tay ông Viên, nói: “Ởn cứu mạng, chỉ có lần này thôi.”
“Về sau tình trạng của ông thế nào thì tự lo lấy đi, bệnh của ông tuy đã khỏi, nhưng giai đoạn điều dưỡng sau này vẫn rất phiền phức, đến lúc đó muốn mời tôi ra tay nữa, nếu không đem ra một nửa gia tài của nhà họ Viên, đừng mơ tưởng tôi sẽ ra mặt giúp ông nữa.”
“Hừ!” Vân Hiên khinh thường phẩy tay, xoay người bỏ đi. “Ông Viên, ông cũng thật là, ông có biết người đó là ai không, trên đời này có bao nhiêu người muốn được hắn châm một lần mà khó như lên trời, ông có cơ
hội này là nhờ phước báu tích lũy bao nhiêu kiếp, bây giờ đã đẩy hắn ra rồi, ông cứ chờ chết đi!”
“Hắn… hắn rốt cuộc là ai vậy?”
“Hắn là ai vậy?”
Long Cửu khinh khỉnh để lại một câu: “Ông chưa đủ tư cách để biết!”
“Vân lão đại, Vân lão đại!”
Long Cửu dẫn người vội vã đuổi theo.