Chương 35: Đúng là có vấn đề!
Lần này Vu Kiều Kiều lái xe vững vàng hơn nhiều, xe cảnh sát vẫn chạy với tốc độ rất nhanh, chẳng mấy chốc họ đã đến một cửa hàng nhỏ ở Xuyên Vị Cư.
*Ồ, đội trưởng Vu đến rồi.”
Ông chủ quán đã nhìn thấy xe của Vu Kiều Kiều, ngẩng đầu lên chào: “Còn dẫn theo bạn mới đến nữa. Vẫn như thường lệ à?”
“Như thường lệ, một phần lớn đậu hũ ma bà, mao huyết vượng và phổi phu thê, ba bát cơm và gà cay.”
“Được, xong ngay, vui lòng ngồi chờ trong phòng một lát.” “Ba bát cơm?”
Vân Hiên ngạc nhiên hỏi: “Không phải chúng ta chỉ có hai người sao? Còn có người khác tới nữa à?”
Vu Kiều Kiều quay qua liếc nhìn anh, ngượng ngùng nói: “Ồ, tôi quên mất còn có anh nữa. Ông chủ, bốn phần cơm.”
Vân Hiên nghe gọi lại giật mình. Không ngờ một cô gái gầy gò như vậy lại ăn một lúc ba phần cơm.
Vu Kiều Kiều không hề ngạc nhiên, nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, cơm ở đây rất ít, tôi ăn nhiều nhất cũng phải năm bát.”
Sau khi họ đến phòng riêng, vừa ngồi xuống, ông chủ đã mở cửa bước vào. Ông ta đặt một nồi đậu hũ ma bà lớn vào giữa bàn, rồi đưa toàn bộ cơm trong nồi cho Vu Kiều Kiều.
Vân Hiên giật mình nhìn cái chậu gần như to bằng chậu rửa mặt, đây gọi là số lượng nhỏ sao?
Vu Kiều Kiều bưng bát lên, gọi: “Nào, Vân Hiên nếm thử tay nghề của ông chủ đi. Đây là đậu hũ ma bà chính cống nhất ở Nghi Thành chúng tôi. Vừa nhìn ông chủ là biết người Tứ Xuyên chính gốc.”
“Còn không phải sao, đậu hũ ma bà Tứ Xuyên của chúng tôi bán rất chạy. Hôm nay đến đây đều là những cụ già, nhưng ăn khoẻ lắm, không đủ thêm, nhưng chắc chắn là ăn no căng bụng. Những đồng hương bên này nấu ăn không bị đau bụng tiêu chảy đâu.”
Vân Hiên nghe ông chủ nói bằng phương ngữ Đông Bắc thì cười khổ.
Anh múc một thìa nếm thử, phải nói rằng ẩm thực Tứ Xuyên của vùng Đông Bắc này quả thực rất chính gốc.
“Tê, thơm, mịn và mềm vừa đủ. Thật sự rất ngon.”
“Bình thường cô ăn nhiều như thế à?”
Vân Hiên nhìn Vu Kiều Kiều đang chuyên tâm bưng nồi cơm ăn, hỏi.
“Đúng vậy, tôi đã ăn rất nhiều từ khi còn nhỏ, dù có ăn bao nhiêu tôi cũng không bao giờ tăng cân. Trước đây, có người thậm chí còn mời tôi tham gia các chương trình mukbang và nói rằng chúng nhất định sẽ giúp tôi trở nên giàu có.”
‘Vu Kiều Kiều mỉm cười, đặt nồi trong tay xuống, lau miệng nói: “Xin lỗi, có phải tôi ăn thế này rất khó coi không? Trước kia nhiều người đi coi mắt đã bị tôi doạ cho sợ chạy mất.”
Vừa nói, cô vừa duỗi cổ tay trắng nốn ra hỏi: “Đúng rồi, không phải anh là thần y à? Có muốn khám bệnh giúp tôi không? Có phải sức khoẻ của tôi có vấn đề không?”
Vân Hiên mỉm cười, thản nhiên đặt tay lên cổ tay cô.
Rất nhanh, nụ cười trên mặt anh biến mất, anh cau mày thật sâu.
“Sao vậy? Không phải có chuyện thật rồi chứ?”
Vu Kiều Kiều nhìn thấy phản ứng của Vân Hiên thì giật mình.
Đúng rồi, có câu nói không sợ Tây y cười hì hì, chỉ sợ Trung y sa sầm mặt. Vân Hiên chính là bậc thầy về y học cổ truyền Trung Quốc, là tiểu sư thúc của thánh thủ y học cổ truyền viện trưởng Lưu, có thể cứu sống người chết, vừa sờ cổ tay của cô đã nhíu mày, vậy là có ý gì?
“ ”
Vân Hiên ngẩng đầu liếc nhìn cô, vốn dĩ hắn chỉ muốn tùy tiện chạm vào cô một lát, nhưng không ngờ thực sự có vấn đề.
Vu Kiều Kiều hoảng hốt hỏi: “Tôi sao vậy? Sức khoẻ của tôi có vấn đề gì à?” “Cởi quần ra!”
“Cái gì?
‘Vu Kiều Kiều sửng sốt, tự hỏi mình có phải đã nghe lầm hay không.
“Cởi quần ra ngay!”
Vân Hiên đứng dậy, chỉ vào bàn, nghiêm túc nói: “Ngồi lên bàn, cởi quần, dang rộng chân ra. Tôi muốn kiểm tra cô thật kỹ.”
Vu Kiều Kiều che quần áo của cô lại, nói: “Anh… có phải anh đùa với tôi không hả? Sao lại kêu tôi cởi quần ở đây?”
Vân Hiên cau mày, đáp: “Sao vậy, cô tưởng tôi đang đùa với cô à?”