Chương 33: Cô làm cái gì thế hả?
Lúc này ở tầng cao nhất tập đoàn Long Môn, Long Cửu không kiên nhẫn dặn dò đàn em kéo Từ Bắc ra ngoài.
Vân Hiên nói: “Cứ xử lý theo phương thức của công ty các người, không cần hỏi đến ý của tôi.”
“Vậy tha cho ông ta một mạng, trực tiếp đuổi khỏi Đông Hải, từ giờ về sau không được xuất hiện trước mặt ngài nữa.”
Long Cửu biết rõ Vân Hiên không thích giết người, dù sao anh cũng là bác sĩ, không phải vạn bất đắc dĩ thì trên tay không dính máu tanh, cho nên anh ta chọn biện pháp thỏa hiệp.
Vân Hiên đáp: “Cái này cậu tự mình quyết định, không cần hỏi tôi, không có việc gì thì cúp đi.”
“Đúng rồi Vân lão đại!” Long Cửu vội vàng trả lời: “Tôi thấy tốt nhất là nên nghe lời tôi, để tôi phái người đi theo ngài, nói như vậy, nếu sau này có chuyện tốt xấu gì cũng có người
có thể trực tiếp hỗ trợ, không cần ngài tự mình đến.”
Sau khi nhìn thấy video giám sát Bọ Cạp gửi tới, Long Cửu thật sự sợ hãi đến toát mồ hôi lạnh.
Không ngờ Vân Hiên mới đến Đông Hải ngày thứ hai đã có người rơi vào tay anh, đáng sợ hơn nữa là người này lại là người của anh ta.
Tuy rằng anh ta vẫn chưa biết Thẩm Như Ngọc và Vân Hiên có quan hệ như thế nào, nhưng xem ra Vân Hiên rất quan tâm đến cô chủ nhà họ Thẩm.
Nếu như không phải Vân Hiên kịp thời chạy tới, Long Cửu thật sự đã róc thịt Từ Bắc rồi.
Nhưng mà bởi vì sự việc có liên quan đến Vân Hiên nên anh ta chỉ có thể dạy cho ông ta một bài học, bảo Từ Bắc đến nhà họ Thẩm xin lỗi, nếu nhà họ Thẩm không đồng ý hòa giải thì anh ta sẽ ném Từ Bắc cho cá ăn.
Dù sao dựa theo quy củ trước kia, đáng lẽ tên họ Từ này đã sớm bị dìm xuống vịnh Đông Hải cho cá ăn rồi.
Sau khi chuyện này xảy ra, Long Cửu lập tức trở nên thận trọng, dù sao tập đoàn Long Môn đã quen với việc phô trương thế lực ở Đông Hải, nếu lại có một tên đàn em khác mù quáng rơi vào trong tay Vân Hiên, đến lúc đó, Vân Hiên nói một câu, Nhạn Bắc Đao sẽ chém vào trên cổ mình.
Long Cửu liếc mắt nhìn người bên cạnh, nhìn Bọ Cạp canh giữ ở cửa nói: “Vân lão đại, tôi thấy nếu không thì để phó tổng an ninh của khách sạn Đế Hào đi đi, ngài cũng biết anh ta trung thành và tận tâm với tôi mà, bình thường có việc chạy vặt gì đó, ngài có thể giao cho anh ta bất cứ lúc nào, ngài cứ yên tâm mà dùng người.”
“Quên đi, không cần…” Vân Hiên còn chưa nói xong, phía sau đã có người võ mạnh vào vai anh.
“Này, anh làm sao vậy, sao không nói một câu đã bỏ đi, chẳng lẽ còn sợ tôi ăn anh àI”
Vân Hiên quay đầu nhìn thấy Vu Kiều Kiều, vẻ mặt bất mấn cúp điện thoại của Long Cửu.
“Cô làm cái gì thế hả?”
Vu Kiều Kiều cúi đầu nói: “Chuyện kia, tôi tới đây để cảm ơn anh vì đã cứu ông Viên.”
“Cảm ơn, thôi quên đi, tôi là bác sĩ.”
“Không được, anh tôi nói rồi, bảo tôi phải cảm ơn anh!”
Vu Kiều Kiều đi tới trước mặt Vân Hiên nhẹ giọng nói: “Tôi biết chuyện sáng nay là tôi không đúng, tôi xin lỗi anh, anh đại nhân đừng chấp tiểu nhân, trong bụng tể tướng có thể đỡ được chiếc thuyền, đừng chấp nhặt với một cô gái như tôi được không, hay là tôi mời anh ăn một bữa cơm nhé!”
“Không cần đâu!” Vân Hiên lắc đầu nói. Vu Kiều Kiều bày ra vẻ mặt đáng thương, kéo tay áo Vân Hiên anh không tha thứ cho tôi à, nếu anh không tha thứ cho tôi, anh trai tôi chắc chăn sẽ không cho tôi về nhà.”
“Anh đại nhân đại lượng được không, tôi biết là tôi sai rồi, anh cứu chị dâu tôi, lại cứu Tiểu Ngữ, bây giờ lại cứu ông cụ Viên, anh là ân nhân cứu mạng của cả nhà tôi, tôi biết tôi không nên nói như vậy, sáng nay tôi cũng không nên ăn hiếp anh.”
“Nhưng chẳng phải là tôi quá sốt ruột sao, van cầu anh, tha thứ cho tôi đi mà, nếu anh không cho tôi mời cơm, vậy sau này tôi sẽ làm trâu làm ngựa cho. anh được không?”
“Tôi cũng không muốn trâu ngựa lớn như vậy!”
Vân Hiên lắc đầu, vừa định bỏ tay cô ra, bỗng nhiên nghe được một loạt tiếng kêu “ùng ục”.
Anh ngẩng đầu lên, Vu Kiều Kiều đỏ mặt nói: “Hôm nay bận quá, tôi còn chưa có ăn cơm đâu.” Vân Hiên nhìn thời gian, sau khi ra khỏi nhà họ Thẩm, thời gian cũng đã sắp xế chiều rồi, anh nghĩ buổi chiều mình cũng không có việc gì nên dứt khoát gật đầu nói: “Vậy được rồi, ăn cơm đi!”
“Được, tôi biết có một nhà hàng Tứ Xuyên làm đậu hũ chiên giòn rất ngon, đi mau, tôi dẫn anh đi.”
Nói xong, Vu Kiều Kiều kéo tay Vân Hiên bước nhanh về phía bãi đỗ xe.