Chương 29: Ông cụ cố gắng chống đỡ
Lưu Nhất Thủ giới thiệu nói: “Các người không biết sao, vị này là tiểu sư thúc của tôi, là đệ tử cuối cùng của sư tổ tôi, gần đây vừa tới Đông Hải, là thần y thật sự đấy!”
Vu Kiều Kiều nhỏ giọng hỏi: “Vậy giữa hai người, y thuật của ai cao minh hơn?”
Lưu Nhất Thủ cười khổ n ậy còn phải nói sao, chút đạo hạnh nho nhỏ này của tôi, xách giày cho tiểu sư thúc cũng không xứng, nếu như biết các người mời ngài ấy tới, tôi còn đến để mất thể diện à.”
Vu Kiều Kiều kinh ngạc nhìn Vân Hiên nói: “Anh thật sự là bác sĩ!”
Vân Hiên cười lạnh một tiếng chế nhạo nói: “Tôi nói rồi, chỉ giáo người khác không được nhưng chỉ giáo ông ta vẫn không thành vấn đề.”
Nói xong, Vân Hiên chậm rãi đi tới bên cạnh ông Viên và đưa tay đặt lên cổ †ay ông ấy.
Sau đó lắc đầu nói: “Hồi quang phản chiếu, lo liệu hậu sự đi!”
“Này, nhóc con, anh nói cái gì đấy hả?”
Tào Báo nhấc Vân Hiên lên giận dữ quát: “Cái gì mà hồi quang phản chiếu hả, bây giờ trạng thái của ông cụ rất tốt, còn dám nói lung tung thì tôi sẽ giết chết anh!”
Vân Hiên cười lạnh một tiếng, đưa tay vung mạnh một cây kim bạc hình rồng xuất hiện trên đầu ngón tay.
Ngay sau đó, khi Tào Báo còn chưa kịp phục hồi thì một cây kim bạc đã đâm vào xương sườn dưới của anh ta.
“Anh, anh đã làm gì tôi?”
Tào Báo chỉ cảm thấy xương sườn hơi đau, toàn thân như mất kiểm soát, “phịch” một tiếng quỳ xuống đất.
“Mẹ nó, mày đã dùng yêu thuật gì với ông đây, tao…”
Rất nhanh cảm giác tê liệt từ dưới xương sườn khuếch tán đến toàn thân, không chỉ là khớp xương toàn thân không thể cử động mà thậm chí ngay cả miệng cùng đầu lưỡi cũng không cách nào mở miệng nói chuyện được, chỉ có thể phun ra nước miếng “Ô ô ô’.
Chỉ chốc lát sau, ngoại trừ mí mắt ra thì toàn thân của anh ta không thể nhúc. nhích được.
Vân Hiên kéo ngón tay Tào Báo ra, nhìn anh ta duy trì tư thế giơ tay lên, bất động ngã trên mặt đất.
“Tôi nói rồi, bây giờ ông ta đang hồi quang phản chiếu, muốn bàn giao hậu sự gì với con trai thì nhanh lên đi!”
“Người anh em, tôi còn bao lâu nữa?” “Năm…”
“Năm phút, năm giờ?”
“Bốn, ba, hai…”
Vân Hiên đếm ngược từng chữ từng chữ, khiến tất cả những người có mặt đều sửng sốt.
Vừa dứt lời, ông lão trước mặt bỗng nhiên tái nhợt, giống như là bị cái gì hít thở không thông, giấy dụa cả người nghiêng người, trực tiếp ngã từ trên xe lăn xuống.
“Ông cụ Viên!”
Vu Viện Triều bên cạnh thấy thế, vội vàng tiến lên đỡ lấy ông ấy.
Sắc mặt ông lão lại đỏ lên, hai tay dùng sức bóp cổ, dùng hết sức hít thở nhưng vẫn không có một chút dưỡng khí nào.
“Viện trưởng Lưu, mau trị liệu đi!”
Lưu Nhất Thủ không kịp nghĩ nhiều, ông ấy nhanh chóng tiến lên trước, cẩn thận quan sát sau đó lấy ngân châm ra hạ châm ở huyệt vị tương tự.
Nhưng mà lần trị liệu này không chỉ không có hiệu quả mà ngược lại ông cụ Viên há mồm, nặng nề phun ra một ngụm máu tươi.
“Không được, tôi hết cách rồi.”
Viện trưởng Lưu lắc đầu, xoay người nhìn Vân Hiên nói: “Tiểu sư thúc, ngài có cách gì không?”
Vân Hiên thở dài nói: “Tôi nói một người có thể sống đến hơn chín mươi đã đủ rồi, không phải ai cũng sẽ sống lâu trăm tuổi.”
Vu Kiều Kiều giận dữ nói: “Ông Viên thì khác, ông Viên là anh hùng, anh thì biết cái gì, loại người như anh có y thuật nhưng không cứu người, anh xứng làm bác sĩ sao?”
Vân Hiên trừng mắt liếc nhìn cô, xoay người không nói gì.
“Ở đây, ở đây…”
Ông cụ cố gắng chống đỡ một hơi và chỉ vào ngực mình.
Vu Viện Triều gật đầu, vội vàng đưa tay lấy một tấm ảnh cũ từ trong ngực ra. “Ông Viên, ông yên tâm, tôi nhất định sẽ tìm được người.”
“Được!”
Ông cụ hài lòng nhìn thoáng qua mọi người, chậm rãi nhắm hai mắt lại. “Viện trưởng Lưu, ông là nhân tài y học Hoa Hạ, mau ra tay cứu ông Viên đi!” “Tôi thật sự hết cách rồi!”
Lưu Nhất Thủ cẩn thận nhìn thoáng qua Vân Hiên nói: “Nếu trên thế giới này còn có ai có thể cứu ông cụ Viên, vậy chỉ sợ cũng chỉ có mình tiểu sư thúc thôi.”
“Thiên Y môn chính là tổ tiên của y học trên thế giới, tiểu sư thúc chính là người đứng đầu dòng dõi Thiên Y môn, những cây châm của anh ấy có thể thông thần, nhất định phải có cách chữa trị căn bệnh kỳ lạ này, nếu như anh ấy không trị thì thật sự không ai có thể trị được.”