Chương 27: Anh cười cái gì
“Không được.”
Anh ta còn chưa kịp nói hết, Vân Hiên đã lắc đầu ngay: “Tôi sẽ không chữa trị cho ông ta, nên anh hãy hết hi vọng đi.”
Nghe thấy câu nói này của anh, Vu Viên Triều và ông lão đã liếc nhìn nhau, cảm thấy hơi khó xử.
Cuối cùng người đàn ông vạm vỡ đứng cạnh ông lão ngồi xe lăn đã bất mãn lớn tiếng mắng: “Này, ranh con, cậu nói vậy là có ý gì? Thị trưởng Vu chỉ muốn nhờ cậu khám bệnh cho ông cụ nhà chúng tôi thôi mà. Về việc cậu cứ trốn trốn tránh tránh, còn gặp may gì kia, có phải là vì cậu chưa phải là bác sĩ, nên không biết lương y như từ mẫu hay không?”
Vân Hiên lườm anh ta, khinh thường nói: “Hừ, tôi không phải là bác sĩ nên không có lương y như từ mẫu gì đấy. Tại sao tôi phải chữa bệnh cho người mà mình không quen biết cơ chứ?”
“Vân tiên sinh, ngài hãy nghe tôi giải thích. Ông cụ Viên là lão anh hùng, từng là giải phóng…”
“Câm mồm!”
Vân Hiên lên tiếng: “Anh dựa vào đâu mà cảm thấy tôi sẽ tốt bụng đã chữa bệnh cho vợ và con gái của anh, còn phải quản cả nhà anh nữa? Tôi không quan †âm anh là ai, mấy người dùng cách này để mời tôi đến đây, bộ mấy người tưởng tôi là ai thế?”
“Chàng trai, chúng tôi không có ý này.”
Vân Hiên nhìn anh ta hừ lạnh: “Tôi nói cho anh biết, tôi đã nói không chữa là không chữa.”
Vu Kiều Kiều giận dữ nói: “Này, cái tên nhà anh đừng có mà quá đáng, làm như mọi người đang cầu xin anh vậy.”
“Thôi bỏ đi.”
Ông cụ Viên ngồi trên xe lăn lắc đầu nói: “Thị trưởng Vu, người ta đã nói không muốn chữa trị rồi, chúng ta cũng không có lý do gì để ép buộc cậu ấy.”
“Chàng trai, thật xin lỗi, chưa có sự cho phép của cậu đã mời cậu đến đây, là lão phu đã lỗ mãng.”
Ông lão thành thật nói: “Hôm qua nghe Tiểu Vu nói gặp được một cao nhân rất tài giỏi, muốn giới thiệu cho tôi làm quen. Bây giờ xem ra không phải là lúc để gặp mặt. Nếu lão phu đã làm sai chỗ nào, mong cậu hãy lượng thứ.”
Ông lão không thể đứng dậy được, đành phải chắp tay nói lời xin lỗi.
Vân Hiên không hề quay đầu lại, mà chỉ lẳng lặng nhìn bé gái trước mặt.
“Có gì ghê gớm đâu chứ, cho anh tí màu sắc thì anh thật sự xem mình là xưởng nhuộm đấy à? Bộ anh tưởng trên thế giới này chỉ có một mình anh chắc.”
“Kiều Kiều, em im đi!” Vu Viên Triều không vui quát về phía cô: “Mau xin lỗi Vân tiên sinh.”
“Anh ta đâu có chữa bệnh cho ông cụ Viên, dựa vào đâu mà bắt em xin lỗi cơ chứ?”
“Xin lỗi!” Vu Viên Triều lạnh lùng quát.
Thấy anh trai thật sự đã nổi giận, Vu Kiều Kiều mới không tình nguyện nói với Vân Hiên: “Ranh con, xin lỗi.
Vân Hiên không hề đáp lại cô ta, cũng không ngẩng đầu nhìn cô ta, như thể người này hoàn toàn không thu hút sự chú ý của anh.
“Hừ, không chữa trị thì thôi, có gì ghê gớm đâu chứ. Anh thật sự cho rằng mình là Trương đồ tể không ăn thịt heo có lông à.”
Vu Kiều Kiều đứng ngoài cửa thấy thế thì bất mãn chỉ trích Vân Hiên: “Hạng người như anh đáng bị người khác coi thường.”
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Dứt lời, cô ta quay đầu nhìn ông lão nói: “Ông cụ Viên, ông đừng lo. Anh trai cháu chẳng hề mong đợi vào anh ta, mà đã sớm mời viện trưởng Lưu nổi tiếng ở bệnh viện số một thành phố đích thân đến khám bệnh cho ông
“Lát nữa viện trưởng Lưu đến sẽ cho anh mở mang tầm mắt thế nào là người tài ba trong y học Trung Quốc. Viện trưởng Lưu châm huyệt vô cùng xuất sắc, là thần y tiếng tăm lừng lẫy ở Đế Đô, là người mà người chỉ dựa vào vận may như anh không thể nào so sánh.”
Nghe thấy cái tên quen thuộc này, Vân Hiên đã lắc đầu, cười khẩy.
“Anh cười cái gì, có phải nghe thấy tên của thần y Lưu nên chột dạ sợ sệt rồi hay không?”
“Hừ! Ông đã sống hơn chín mươi năm rồi, cũng đã trải qua mọi chuyện trên cõi đời này, còn có chuyện nào mà ông không buông bỏ được cơ chứ? Chỉ là chút bệnh thôi mà, cũng đâu phải là chuyện tồi tệ gì.”
“Đây là chuyện công bằng nhất trên cõi đời này, hễ là con người đều phải chết. Nếu là tính mạng suy cho cùng vẫn không thể nào thoát khỏi cái chết, lúc sống cứ vui vẻ mà tận hưởng, lúc đi cũng chẳng có gì hối tiếc. Nếu con người mắc bệnh đều muốn chữa trị, có phải đã quá tham lam rồi không?”
“Ranh con, anh nói vậy là có ý gì?”
“Khụ khụ khụ.”
Đúng lúc này, ông cụ ho mấy tiếng dữ dội, cười nói: “Cảm ơn, tôi đã thụ giáo. lời nói của cậu. Nhưng tôi vẫn còn chuyện chưa làm xong, tạm thời vẫn chưa thể chết.”
“Khụ khụ khu.”
Ông lão vừa mới dứt lời càng ho dữ dội hơn.