Chương 54
Cậu ta đẩy kính, miệng cười nhẹ: “Cùng đường mà.”
Hứa Thiên Việt tặc lưỡi một cái, phun nước bọt khinh thường sau đó cười khẩy. Hành động uyển chuyển dứt khoát rồi tiến tới trước mặt Lý Ngạc: “Chậc chậc! Cún con.”
Anh biết rõ cậu ta có quan hệ khó nói với đàn chị Trình Tiêu, rõ là giúp chị ta hoặc vì mục đích riêng để khai thác thông tin của Lâm Hạ Y từ anh. Nhìn khuôn mặt cười híp mắt của Lý Ngạc rất chi là gợi đòn đấy, còn Bùi Sâm thì chắc là khó chịu, bứt rứt lắm khi luôn trừng mắt thế kia.
Đi được một đoạn thì cậu sững lại, nhìn vào trông cửa kính một quán nước là bóng dáng nhỏ nhắn quen thuộc, ba tên kia cũng bắt gặp. Khuôn mặt Lý Ngạc mừng rỡ cho thấy, Hứa Thiên Việt xoay người liếc cậu ta: “Cút!”
Giọng anh trầm lạnh mang vẻ giận dữ, Lý Ngạc nhún vai một cái rồi cười thầm quay đi, hai tên kia cũng lẽo đẽo theo sao cậu ta. Hứa Thiên Việt đi vào quán, thấy cô cặm cụi lau bàn ghế thì âm thầm tiến lại.
Lâm Hạ Y quay lại thì giật bắn mình: “Hứa-Hứa Thiên Việt…!”. ngôn tình hay
Cô thở phào rồi cười rạng rỡ, chào hỏi vài câu. Anh cau mày, khó hiểu nhìn xung quanh: “Cậu làm gì ở đây vậy?”
Lâm Hạ Y giơ chiếc khăn lên vẫy vẫy: “Làm thêm đó.”
Số tiền lúc trước cô kiếm được đều đưa cho Vương Dư Huy giữ, thường thì hợp lại với tiền cậu mà sinh hoạt chung, nhưng đám tang của Vương Hiểu Phong và Vương Tôn đã khiến nhà chẳng còn xu dính túi. Vì thế nên cô phải đi làm thêm, tình trạng của Vương Dư Huy hiện tại không tốt, tâm lý cậu chẳng ổn chút nào, cô nghĩ mình không nên khiến cậu thêm lo lắng.
Cũng đã bảy giờ tối, chuông đồng hồ trong quán cũng vang lên vài tiếng “Tít”. Hứa Thiên Việt định nói gì đó lại bị cô cắt ngang: “Ơ… Tôi phải về rồi, gặp lại sao nhé.”
“Khoan đã-”
Sự gấp gáp chạy vụt đi của cô làm tim anh nhói lên, đã bao lâu rồi họ không gặp nhau? Chỉ liên lạc thông qua điên thoại làm anh khó chịu biết bao chứ. Hứa Thiên Việt lặng người một lúc rồi chân cũng vô thức đuổi theo sau.
Như cố tình, anh chỉ mãi ở phía sau cô mà thôi. Đến trước nhà, cô bước vào cười ra tiếng gọi tên Vương Dư Huy rồi đóng cửa lại. Ngay lúc này, thế giới trong anh như hoàn toàn sụp đổ.
Căn nhà tối đen như mực, sau khi đóng cửa thì cô lần mò đến công tắc đèn, miệng luôn gọi tên cậu. Nghe thấy tiếng động ở phía cửa sổ, rồi tay mình bị nắm chặt lấy, Lâm Hạ Y hoảng hốt khi ngã ngay xuống ghế sô pha.
“Dư… Dư Huy!?” Cô cố gắng nhìn rõ người đang chế trụ mình.
“Đã đi đâu?” Giọng cậu khàn khàn, hơi ấm nóng cứ phà vào cổ cô, có thể biết mặt cậu ở rất gần.
“Em đi làm thêm ạ…”
“Bảy giờ sáng đến bảy giờ tối? Mười hai tiếng?”
“Vâng… vâng!”
Cậu không nói gì thêm, cô cũng chẳng thể hiểu suy nghĩ của cậu. Rõ ràng lúc sáng còn lạnh lùng không thèm để ý, thế mà giờ lại nắm tay cô đau thế này. Bỗng cô cảm nhận sự lạnh lẽo lướt qua cổ, một cảm giác rùng mình khiến cô co người lại: “Anh… Anh à…”
Vương Dư Huy thốt lời, hơi thở ấm nóng khiến không gian ngột ngạt: “Ngô Ảnh Quân là ai? Tại sao Hứa Thiên Việt lại đi theo sau em?”
Câu đầu cô không biết trả lời thế nào, rõ ràng có thể dùng hàng trăm lời nói dối biện minh, nhưng trước mặt cậu tất cả như vô dụng. Còn Hứa Thiên Việt, anh đi theo cô à? Cô hoàn toàn không cảm nhận được.
“Không trả lời?” Thấy cô im lặng, cậu liền lên tiếng, xong thì áp sát mạnh bạo hôn lấy môi cô, ngấu nghiến một cách cuồng dã. Chiếc lưỡi nhỏ của cô run sợ mà cứ rút vào trong lại bị cậu xâm chiếm, Lâm Hạ Y tròn mắt khi cậu luồn tay vào áo mình, lần mò các điểm nhạy cảm.
Mộ lúc sau, thấy cô hết hơi sắp ngất cậu mới rời môi, thở gấp mấy hơi: “Là em lựa chọn ở lại, hậu quả em tự chịu.”
Cô hoàn toàn không hiểu ý cậu, nhưng bằng các hành động này thì cô không phải kẻ ngu mà không biết. Cậu thật sự sẽ làm vậy với cô sao?
“Dư Huy, dừng lại đi… Em sợ lắm… Hức! Em sai rồi, em không biết tại sao nhưng dường như anh đang rất giận… Em không muốn đi, em muốn ở bên anh.” Lâm Hạ Y giơ tay lên che đôi mắt không tự chủ mà rơi lệ của mình, từng tiếng nấc nghẹn hoàn toàn lọt vào tai cậu.
Vẻ đáng thương này cũng làm cậu chẳng thoải mái gì, cậu cũng ngờ ngợ được vài điều, cô gái cậu yêu đang nằm dưới thân cậu là con người sao? Cậu cười khinh với cái suy nghĩ ấu trĩ của mình, mặc dù chuyện lạ đời rất nhiều, nhưng ai biết được chứ…
Cậu xoa lấy đầu cô, hành động dịu dàng quen thuộc, hôn vào trán cô một cái: “Đừng khóc.”
Lâm Hạ Y mím môi, như được an ủi mà hạ tay ra khỏi mắt. Đột nhiên cả cơ thể bị bế trọn lên, cậu bước về phía phòng tắm: “Anh nóng rồi, cùng tắm đi.”