Chương 22
Đi trên dãy hành lang, một cậu bạn bước từ lớp bên ra chắn trước mặt cô.
“Lý Ngạc!? Có chuyện gì sao?” Lâm Hạ Y bất ngờ hỏi, cậu ta là người đã gửi bức thư tình cho cô, học lớp bên. Lý Ngạc đeo kính, rất giống một mọt sách trong mấy bộ phim thanh xuân vườn trường. Sẽ không có gì ngạc nhiên khi theo sau cậu ta lại là tên lần trước qua kiếm chuyện với cô cùng một người khác nữa.
“Tớ có thể mời cậu đi xem phim không?” Lý Ngạc cười, nói với giọng chân thành. Lâm Hạ Y rất thích xem phim, cũng lâu rồi cô chưa xem nên hứng thú với lời mời này, chỉ đáng tiếc là giờ cô phải đến thư viện tụ hợp với Hứa Thiên Việt và Vương Dư Huy.
– “Cảm ơn lời mời của cậu, nhưng tôi có việc rồi.”.
“Việc gì vậy?” Lý Ngạc hơi nhíu mày.
“Tuần sau khảo sát nên tôi dành thời gian ôn tập.” Lâm Hạ Y nhìn tên bên cạnh cậu ta, mặt hắn dán đầy băng cá nhân chỗ sưng chỗ đỏ, trông rất du côn. Hắn cũng cười với vẻ ngạo mạn chằm chằm vào cô.
Để ý xung quanh thì chẳng lấy một bóng người, cô cũng bất đầu căng thẳng. Câu hỏi lớn nhất là tại sao Lý Ngạc lại đi chung với hắn.
Nghe câu nói của cô, Lý Ngạc ồ lên một tiếng: “Thế gì hay quá, bọn tôi cũng muốn ôn tập, chúng ta đi chung nhé?”.
Lâm Hạ Y nuốt ngụm nước bọt, lắp bắp: “Tôi… Vậy chúng ta cùng… Cùng đến thư viện trường đi.”.
Cậu ta luôn giữ nụ cười trên môi, thật giống với Vương Dư Huy, mà nhắc lại nhớ… Cô muốn gặp cậu ngay bây giờ, đám người trước mặt cứ dây dưa làm cô khó chịu.
Lý Ngạc lắc nhẹ đầu từ chối: “Tôi đã tổng hợp sẵn bài tập rồi, đến quán cà phê nào đó đi. Vừa học và nhâm nhi ly nước.”.
“Nói nhiều làm gì Lý Ngạc? Lôi cô ta đi luôn cho nhanh. Thật bực bội!” Tên bên cạnh gừ lên, giọng của hắn vẫn gay gắt như hồi quát cô trong lớp vậy.
“Không được. Cậu ấy là người tôi yêu đấy Bùi Sâm… Đừng thô lỗ thế chứ.” Lý Ngạc đưa tay lên miệng cười khúc khích, hình ảnh này vô mắt cô lại như tên biến thái, Lâm Hạ Y rùng mình.
Cô khó chịu với lời tên Bùi Sâm nói, dứt khoát đi lướt qua. Lý Ngạc nắm lấy tay cô kéo lại làm rớt mất ba cái cặp sách cô đang mang trên người, kêu lên một tiếng “A”.
“Này, buông tôi ra Lý Ngạc, cậu làm gì vậy!?”. Lâm Hạ Y hoảng hốt hét toáng lên.
Lý Ngạc cười ra tiếng, lấy tay chạm vào mặt cô rồi quay sang nói với tên Bùi Sâm và người còn lại: “Ôi trời, cậu ấy dễ thương quá đi mất… Nghe giọng nói ngọt ngào này.”.
Bùi Sâm tặc lưỡi một cái, hắn ta rất thích Ngoạ Điêu Linh, lại nghe bạn cô ta uất ức kể rằng cô kiếm chuyện và ra tay với Ngoạ Điêu Linh trong nhà vệ sinh, nên liền qua trả thù. Ai ngờ lại mất mặt đến vậy, bị Vương Dư Huy và Hứa Thiên Việt dằn mặt đến nổi đám học sinh lớp bên cũng thì thầm to nhỏ.
Lý Ngạc bề ngoài là một học sinh ưu tú, trong lớp cũng rất nổi bật. Cậu ta được rất nhiều người để ý và thầy cô yêu mến với tính cách thân thiện lại cần cù học tập. Nhưng cậu ta và Bùi Sâm là cùng một bọn, gần mực thì đen mà… Ngay từ đầu đã là một tên trong làng ăn chơi như thích giả danh tri thức.
Lý Ngạc bóp mạnh cằm nâng mặt cô lên, tay còn lại chế trụ eo cô ôm sát vào người: “Lâm Hạ Y, tôi thích cậu lắm đấy. Từ nay ở bên tôi nhé?”.
Cậu ta thích những cô gái nhỏ người, khuôn mặt có phần khả ái đáng yêu, số lượng người tình cũ của cậu ta cũng phải đến hai con số. Rất giống với Vương Hiểu Phong, toàn đám đào hoa.
“Tôi đã cảm ơn thư của cậu và lịch sự từ chối rồi mà. Buông tôi ra.” Lâm Hạ Y giẫy giụa.
Lý Ngạc buộc miệng chửi một câu “mẹ kiếp” rồi lại cười ra tiếng, cô càng chống cự thì cậu ta càng hứng thú. Lý Ngạc cúi nhẹ đầu muốn hôn lấy cô, Lâm Hạ Y bàng hoàng, bỗng mắt cô phát sáng lên tia vàng. Trong lúc Lý Ngạc đang để ý chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì bị cô đẩy một cái.
Nhưng cậu ta kịp định hình siết chặt lấy tay cô. Mặc cho lời kêu đau bên tai, cậu ta quay sang hỏi Bùi Sâm đang bực bội bên cạnh: “Mày vừa thấy gì trong mắt nó không?”.
“Thấy mày đấy, chơi đủ thì mau đi thôi–.”. Bùi Sâm đút tay vào túi quần, chưa nói hết câu đã bị giáng một đòn ngay mặt khiến hắn té lăn ra.