Chương 2
Thấy vẻ ngốc nghếch này của cô, cậu cũng chẳng biết nói gì cho đúng. Vì vết thương dính nước mưa trở nên đau rát khiến cậu kêu rên vài tiếng ư a.
“Nãy cậu kêu tôi à?” Lâm Hạ Y chạm ngón trỏ vào cánh tay cậu, xúc giác truyền đến làm cô bật ngửa ra sau bất ngờ.
“Tôi chạm được vào cậu nè!” Cô thích thú lên tiếng.
“Giúp tôi đi.” Giọng cậu khàn khàn, kèm theo vài tiếng ho. Mái tóc ướt sũng lại tôn lên phần nào giá trị nhan sắc của cậu.
Lâm Hạ Y vẫn còn đang suy nghĩ là nên giúp thế nào thì cậu đã chóng tay cố gắng đứng dậy, cô cũng theo trớn đứng theo.
Cậu ngã ra trước dựa vào cô, mắt xụp xuống, cô lo lắng tột độ, tình huống này lần đầu tiên cô gặp phải, luống cuống không biết nên làm gì. Sự lạnh lẽo bao bọc lấy cô lúc nãy giờ dần tan biến, hơi ấm cậu bất tri bất giác sưởi ấm cô.
“Đi ra khỏi con hẻm… Thẳng về bên trái…” Giọng cậu nhỏ dần nhỏ dần, Lâm Hạ Y nghe theo chỉ dẫn.
Khó khăn lắm mới lếch được về nhà, cậu bảo cô thả mình ra trong lúc đang dìu dắt. Lâm Hạ Y thẳng tay buông xuống khiến cậu ngã nhào ra.
“Ôi trời! Sao lại ngã nữa rồi!?” Cô đỡ cậu, hơi thở gấp gáp mệt mỏi.
Lâm Hạ Y trùm một cái chăn, ho khan vài cái. Cậu thì ngồi cạnh hộp cứu thương y tế, đang tự mình băng bó cho bản thân.
“Này, tên gì thế.” Cậu lên tiếng hỏi.
“Lâm Hạ Y.”
Thấy cậu gật đầu không nói gì thêm, cô dáo mắt nhìn xung quanh: “Còn cậu tên gì?”
“Vương Dư Huy.” Sao khi băng bó cánh tay, cậu đóng hộp lại đem cất. Lâm Hạ Y lẩm bẩm cái tên cậu trong miệng.
Vương Dư Huy đi đến, dịu dàng hỏi cô có đói không, nhận được cái gật đầu liền đi vào bếp. Lâm Hạ Y kéo lê lếch cái chăn đi khắp căn nhà.
Nơi cậu ở cũng khá tốt, rất ngăn nắp và sạch sẽ. Một phòng khách, một phòng bếp và hai phòng ngủ,… có vẻ cậu đang sống cùng ai đó.
Vương Dư Huy đi đến, kéo lấy tấm chăn ra lại bị cô nắm lại: “Làm gì vậy?”
“Tôi hỏi cậu làm gì mới phải. Lại bàn ngồi đi, tôi dọn cơm ra hai chúng ta cùng ăn.” Cậu lấy được tấm chăn liền gấp gọn lại, bỏ ngay ngắn trên ghế sô pha.
Các món được bày biện trong rất đẹp mắt. Cô nhìn cậu với ánh mắt khó tin: “Cậu nấu sao?”
“Ừm.” Vương Dư Huy gật đầu.
Cô vừa cầm bát cơm lên, cậu hỏi một câu khiến cô ngây ngốc.
“Cậu là ai vậy?” Lâu không thấy trả lời, cậu nhìn cô. Lâm Hạ Y sững sờ, cô quên mất nhiệm vụ của mình rồi… Với tình cảnh trước mắt này là như thế nào?
Cậu lên tiếng: “Sao vậy?”
“Cậu chưa chết à?”
“Chưa.”
“…”
Vương Dư Huy bắt đầu dùng bữa, cô ngồi như bức tượng đồng mất hồn. Xúc giác cho cô cảm nhận được mưa, cô thấy lạnh, con người nhìn thấy cô,… Mọi chuyện xảy ra như một giấc mơ vậy. Một thiên thần như cô phải xui xẻo đến mức nào chứ.
“Không ngon miệng à?” Cậu dừng đũa hỏi cô.
Lâm Hạ Y ủ rũ, lắc nhẹ đầu. Cô đang lạc trôi vào dòng suy nghĩ: “Phải đợi thôi, đợi tiền bối Ảnh Quân đến giúp…”. Cô khóc ròng trong lòng.
Vương Dư Huy vừa đi lấy một cốc nước cho cô rồi cầm điều khiển bật ti vi. Trong bản tin thời sự đề cập đến vụ tai nạn thương tâm mấy ngày trước, tài xế bị thương nặng còn bà cụ tử vong…
“Tôi tạm thời ở đây được không?” Câu hỏi khiến cậu ngơ ra. Vương Dư Huy hạ âm thanh ti vi xuống.
“Gia đình cậu sẽ lo lắng nếu cậu rời đi như vậy.”
“Tôi không có gia đình.”
Lời nói như sét đánh ngang tai, Vương Dư Huy xoay mặt đi, nhỏ giọng nói xin lỗi. Cậu nghĩ rằng có lẽ đã chạm vào vết thương tâm của cô.
“Nếu muốn thì cứ ở lại.”
“Cảm ơn nhé.”_Lâm Hạ Y.