Chương 11
Đi ngang qua một ngã tư, cô rẽ phải thì va vào người nào đó ngã phịch xuống.
“A…” Cô đau đơn kêu lên, ngước mắt nhìn thì thấy một người đàn ông đang loay hoay, trên tay hắn là một cái túi xách màu trắng ngà rất đẹp. Hắn tặc lưỡi một cái rồi chạy đi, đằng sau có người phụ nữ thở hỗn hển chạy tới la lớn: “Cướp… Mau bắt hắn ta! Hắn cướp túi xách của tôi!”.
Bỗng cô được đỡ ngồi dậy, bất ngờ khi lại là Vương Dư Huy. Cậu không nói gì mà chạy đuổi theo tên vừa nãy, cô cũng nhanh chóng theo sau.
Rẽ qua rẽ lại mấy lần, Vương Dư Huy cũng đuổi kịp mà dồn tên cướp vào con hẻm nhỏ, khi cô chạy đến nơi thì cậu và tên đó đã lao vào đánh nhau.
“Ha… Mệt chết mất.” Cô chóng tay vào tường lắc nhẹ đầu, cơn mệt mỏi khiến đầu óc cô có phần hơi choáng. Nghe thấy tiếng hét của tên cướp, cô hướng mắt nhìn thì thấy hắn đã ngã xuống, tay nhặt lấy viên gạch bên cạnh.
Nếu viên gạch đó mà đập vào người thì sẽ đau đến mức nào chứ, xương cũng có thể bị gãy, đặc biệt là va chạm phần đầu, thật sự rất nguy hiểm.
Lâm Hạ Y sợ hãi, cô giật mình theo bản năng hét toáng lên kêu tên cậu. Vương Dư Huy không phản ứng kịp, khi viên gạch từ trên giáng xuống, một luồng ánh sáng từ người cô xuất ra, khiến tên đó bị đẩy ra xa. Cậu bất ngờ, mặc dù không hiểu chuyện gì nhưng nhân cơ hội đó mà chế trụ hắn lại.
Lâm Hạ Y thở hồng hộc, như bị trút hết sức vậy, còn mệt hơn buổi tập thể dục chạy điền kinh ở trường nữa, cô ngã khụy xuống đất. Trong lúc mơ màng nghe thấy giọng nói của cậu, dường như cảnh sát đã đến…
Khi cô tỉnh dậy đã thấy mình nằm trong một căn phòng lạ. Vương Dư Huy ngồi trên ghế kế bên, cậu nhìn cô với nụ cười dịu dàng đó.
“Cậu không sao chứ? Có bị thương không?” Lâm Hạ Y ngồi dậy, vội vàng nắm lấy tay cậu xem xét, vẻ lo lắng của cô khiến cậu sững lại vài giây.
Vương Dư Huy xoa đầu cô: “Đừng hoảng, tôi không sao.”.
Nhận được cái xoa đầu, cô nhận thấy mình phản ứng hơi quá đà mà lùi lại, buông tay cậu ra: “Đây là đâu vậy?”.
“Tiệm bánh ngọt, chỗ tôi đang làm thêm. Vì cậu ngất đi nên tôi đưa cậu đến đây để nghỉ ngơi.”.
“Vâng…”.
“Sao cậu lại xuất hiện ở xung quanh đây?”.
“Tôi đi kiếm việc làm, sẵn đưa Vương Hiểu Phong đến trường một hôm.”.
Cậu gật gật đầu: “Ừm, tiệm này cách trường trung học cũng chỉ có một cái ngã tư.”.
Vương Dư Huy nhìn cô, sự tò mò không che giấu được trong ánh mắt của cậu. Dù chỉ vài giây ngắn ngủi nhưng cậu thấy rất rõ ràng nguồn ánh sáng ấm áp mà cô phát ra, một người thường có thể làm như vậy thật sao?
Cậu muốn hỏi nhưng có gì đó trong thâm tâm không cho phép mà một hai cản cậu lại, có những thứ biết rồi sẽ không tốt, vậy nên chỉ cần cô muốn nói thì cậu sẵn sàng nghe.
“Tiệm bánh ngọt tên Ochi, hiện đang tuyển nhân viên, nơi cậu đang tìm có thể là tiệm này đấy.” Vương Dư Huy nghiêng nhẹ đầu cười hít mắt, các vết thương trên mặt cậu lại phần nào phản lại cái sự dịu dàng này.
Lâm Hạ Y đến đăng ký việc làm ở đây, cô rất vui vì không ngờ lại làm chung một chỗ với cậu. Nhiều lúc cô nghĩ có khi là duyên phận gì đấy giống như trong các bộ phim ngôn tình cô đã xem. Ở chung một nhà, làm cùng một chỗ…