Chương 3: Vui vẻ
Lão Vương gia giãy dụa một chút: “Nếu lục soát không có chứng cứ, chờ bổn vương hỏi tội ngươi đi.”
Trì Ưng Dương hỏi lại: “Nếu có thì sao?”
Lão Vương gia không đáp, nhấc tay bám bên cửa sổ ra lệnh cho người đi lục soát người nàng ta.
Trì Ưng Dương chủ động nói: “Vị tiểu thiếp đó của ngài nhìn là biết không phải người nước Ninh, trong lòng có ý xấu. Dù sao đi nữa, nếu thành công ta vẫn muốn có thù lao của mình.”
Lão Vương gia luôn khẩn trương nhìn chằm chằm động tĩnh trong khu nhà kề bên, lơ đẹp Trì Ưng Dương, khiến Trì Ưng Dương nghĩ ông ta là một người keo kiệt: “Ngươi nói cho ta biết tiểu thế tử đang ở đâu.”
“Ta muốn tiền thù lao.”
“Tiểu thế tử đang ở đâu?”
“Ta muốn thù lao của mình.”
Lão Vương gia: “…”
Ông ta đành thuận theo khinh miệt nhìn hắn một cái nói: “Ngươi có bản lĩnh muốn nhận tiền thù lao thì phải có khả năng rời khỏi cửa Vương phủ trước đã. Nói đi, bao nhiêu?”
Trì Ưng Dương mặc kệ lời dọa trả lời: “Bốn tính mạng, ngài thấy đáng giá bao nhiêu thì đưa ta bấy nhiêu.”
Lão Vương gia: “…”
Lão Vương gia: “Sao tự dưng lại tăng lên thành bốn?”
Trì Ưng Dương không nói. Hắn đang chờ đợi.
Đứng bên của sổ Tàng Thư Các nhìn ra ngoài, thấy vị thiếp kia đứng bên nhà kề bị lục soát người, hai người làm nữ lớn tuổi một trái một phải, trói tiểu thiếp lại, nhét vào miệng nàng ta một miếng giẻ to. Nhìn thấy mà thương.
Trì Ưng Dương không hề thương hại, đứng bên cạnh xem kịch vui, ngắm lão Vương gia. Chỉ thấy mặt ông ta đột ngột tái đi.
Trì Ưng Dương nhìn mặt tiểu thiếp kia rồi nhìn mặt ông ta, mở miệng nói: “Lão Vương gia ông miệng cọp gan thỏ, thận cũng hư hại, ta có thể trị nhưng mà sẽ tăng giá à nha.”
“Nói hươu nói vượn!” Dứt lời ông ta quăng cho một câu: “Bổn vương tự mình thẩm vấn nàng.” Rồi rời khỏi Tàng thư các đi đến hậu viện. Trì Ưng Dương là một người đàn ông xa lạ đương nhiên không thể theo vào mà bị chặn ở bên ngoài.
Loại việc trong nhà thế này vẫn nên để mình tự giải quyết, Trì Ưng Dương cũng đoán được ông ta không muốn để người ngoài biết.
Lão Vương gia tự mình thẩm vấn tiểu thiếp, Trì Ưng Dương bị một đống thị vệ bao quanh mời đi uống trà. Bọn thị vệ cao to, hông treo đao lớn, vô cùng mạnh mẽ. Chỉ là hắn không muốn rời đi mà thôi, chưa nhận được tiền thù lao làm sao có thể chạy chứ.
Nhưng Trì Ưng Dương nào có thể ngồi yên, hắn vừa uống trà vừa đi dạo một vòng trong viện nhỏ, tiện thể xem xét phong thủy luyện ánh mắt. Dạo xong rồi hắn còn đòi tên thị vệ đi theo mình đem điểm tâm lên ăn.
Thị vệ Vương phủ: “…”
Người này mặt dày đến mức biến mình trở thành khách quý luôn rồi.
Trì Ưng Dương nghĩ nghĩ nói ra yêu cầu: “Chuẩn bị điểm tâm mà tiểu thế tử thích ấy, nhiều một chút. Đến lúc tiểu thế tử xuất hiện, một phần để cậu nhóc lót bụng còn để cho ta bốn phần. Ta ăn một phần còn ba phần bỏ vào hộp để ta mang đi.”
Thị vệ Vương phủ: “…”
Người làm của Vương phủ không còn cách nào khác đành nghe lời Trì Ưng Dương, thông báo cho nhà bếp làm mấy món tráng miệng cho các vị chủ tử và tên này.
Tháng ba mùa hoa hạnh* nở đúng là thời tiết tốt để ăn bánh hoa hạnh. Một đĩa bánh hoa hạnh được mang lên, Trì Ưng Dương vui vẻ nhận lấy, gắp một cái bỏ vào miệng.
Bánh hạnh hoa được làm thành hình hoa hạnh, mùi hương tinh tế thanh nhã mềm mại tỏa trong miệng, Trì Ưng Dương nhắm mắt lại cảm nhận hương vị mát mẻ đó trong xoang mũi, giống như được đứng trong vườn hoa hạnh nở rợp trời.
Điểm tâm của Vương phủ đúng là tuyệt vời không giống bình thường.
Hai đồ đệ nhỏ trong nhà cỏ chắc sẽ thích ăn lắm đây.
Trì Ưng Dương vui sướng chậm rãi ăn sạch đĩa bánh, vừa ăn xong thì trưởng thị vệ cũng bước vào cửa.
Mặt hắn ta nghiêm túc, thoạt nhìn giống như có chuyện gì đó không tốt. Vừa đặt chân vào cửa câu đầu chính là: “Lão Vương gia và lão Vương phi muốn gặp ngươi, theo ta đi đến hậu viện thôi.”
Trì Ưng Dương hỏi: “Vị tiểu thiếp kia có nói chỗ của tiểu thế tử đang ở không?”
Trưởng thị vệ trả lời: “Không, lão Vương gia đang muốn thẩm vấn ngươi đó.”
Thẩm vấn?
Aiii, không phải là từ tốt.
Sư phụ nói cấm có sai, đến cửa đưa quẻ bói chưa bao giờ được người khác yêu thích.
Nhưng Trì Ưng Dương vẫn vui vẻ, hắn chờ mong nói: “Ta biết ở đâu, ta muốn nhận thù lao.”
Trưởng thị vệ tướng mạo uy nghiêm nhíu mày hỏi: “Đến tột cùng ngươi muốn bao nhiêu?”
Trì Ưng Dương suy nghĩ, há miệng nói: “Ba mươi lượng bạc.”
Ba trăm năm trước, ba mươi lượng bạc bằng ba mươi quán** tiền đồng, ước chừng ba vạn văn tiền đồng đó!
Năm văn có thể mua được một chén tàu hũ, một quán tiền mua được hai trăm chén, ba mươi quán tiền mua được sáu ngàn chén tàu hũ! Đủ cho bọn họ ăn hai ngàn ngày!
Mà một quán tiền mua được một trăm đẩu*** gạo, hắn cùng các đồ đệ mỗi ngày ăn một đấu, ba mươi quán tiền sẽ dùng được tám năm!
Ba mươi lượng dùng thế nào hắn đã nghĩ kĩ rồi.
Dùng hai mươi quán tiền mua gạo cho năm năm, năm quán để mua một năm tàu hũ ăn sáng, dư lại năm quán có thể mua quần áo cho các đồ đệ nhỏ! Mỗi năm một bộ!
Nói cách khác, nếu Vương phủ đồng ý thì hắn sẽ kiếm được tiền ăn cho năm năm tới.
Vui quá xá!
Thiệt sự rất là nhiều luôn á!
Trì Ưng Dương dứt lời, có chút khẩn trương nhìn trưởng thị vệ.
Trưởng thị vệ: “…”
Sao lại như thế?
Quá ít, nên trưởng thị vệ đành tự làm chủ bảo người đem túi tiền đưa cho Trì Ưng Dương.
Trì Ưng Dương gấp chờ không nổi cầm lấy, mở ra.
Toàn là bạc trắng lấp lánh!
Vui ghê!
Hắn cầm túi bạc thử ước lượng một chút, đủ ba mươi lượng.
Tốt!
……
Trưởng thị vệ thấy Trì Ưng Dương nhận ba mươi lượng đã vui mừng ra mặt, à không, đúng hơn là mừng rỡ như điên.
Nội tâm của trưởng thị vệ:…
Cái tên kiến thức thiển cận này ở đâu ra vậy?
Thôi cũng tốt, tiết kiệm được vàng cho lão Vương gia và Vương phủ.
Hắn cũng vui lắm.
_____________
*Hoa hạnh (Mơ châu Âu, Mơ tây, Mơ hạnh): Prunus armeniaca L., tiếng Anh là apricot, Pháp là abricotier, dịch qua tiếng Việt đều là mơ, nhưng nó khác với mơ ta nha.
**Tiểu bạch kiểm: Nghĩa tốt là những chàng trai trắng trẻo đẹp đẽ, ngây thơ trong sáng; thường được dùng với nghĩa châm biếm mấy kẻ ham tiền ẻo lả nhu nhược.
*** Quán tiền: Xâu tiền gồm 1000 đồng, Việt Nam là 600 đồng
**** Đẩu:
· 1 thạch (市石, dan) = 10 đẩu = 100
· 1 thăng (市升, sheng) = 10 hộc = 1 lít
· 1 hộc (合, ge) = 10 chước = 0,1 lít
· 1 chước (勺, shao) = 10 cuo = 0,01 lít
· 1 toát (撮, cuo) = 1 ml = 1 cm³
1 toát bằng 256 hạt thóc, 1 thạch tương ứng với 59,2 kg.