Chương 250 - Pn2
Phương hướng mặt nạ quỷ nói không quá phức tạp, đi thẳng về phía nam vài dặm sẽ gặp một hang động trên một ngọn núi nào đó. Tạ Liên cũng vô cùng tự tin, tốc độ của người thường không theo kịp tốc độ hiện tại của y, y nhất định nhanh chân hơn thuộc hạ của Tam Lang.
Quả nhiên, một lúc lâu sau, y liền đánh giết tận nơi, nhảy vọt vào ngọn núi kia cuồng đánh loạn đá một trận, đánh cho sơn tiêu dạ miêu* kia gào khóc thảm thiết, cuối cùng, tìm được hang động trong núi kia.
*Sơn tiêu dạ miêu: tên một loài yêu quái, sơn tiêu = ma núi, dạ miêu = mèo đêm.
Tuy rằng thủ hạ của yêu quái kia không ít, ba bốn trăm tên lâu la giữ cửa cho nó, nhưng với Tạ Liên mà nói, thế này so với ba bốn lâu la không khác gì nhau. Y trước đó còn lo lắng về thực lực của kẻ địch, vẫn chưa hành động thiếu suy nghĩ, nhưng ở cạnh hang động kiên trì quan sát một hồi, nghe bọn lâu la tán gẫu thêu dệt chuyện, mới biết hóa ra yêu quái kia mấy ngày nay cũng trải quá nhiều thứ dữ đội.
“…đúng vậy đúng vậy đó, sơn chủ khó khăn lắm mới đào tẩu khỏi quyền cước của một tên đạo sĩ thúi, bị dọa đến gần chết, mang thương tích trở về, vừa về liền sợ chết khiếp mà vứt bỏ cả động phủ ban đầu, chạy đến chỗ này.”
“Hóa ra là vậy! Ta mới nói sao lại đột nhiên đem tất cả mọi người chạy đến đây. Hóa ra là sợ đạo sĩ kia đến báo thù à!”
“Không cần phải sợ đâu, đạo sĩ kia bị sơn chủ cắn vài phát, hiện tại cho dù có tỉnh lại, chắc chắn cũng hồ đồ không tìm ra được phương hướng đâu.”
“Sao có thể không sợ chứ? Sơn chủ dù sao cũng là yêu quái nổi danh mấy trăm năm, có người nói đạo sĩ kia đột nhiên không biết từ đâu nhào đến, đánh hai chưởng khiến sơn chủ mũi méo mắt lệch, nếu không phải hình như trên người đạo sĩ đó có chỗ bị thương khiến hắn bị lợi dụng lỗ hổng đó cắn cho vài phát, chỉ sợ sơn chủ không quay về được nữa.”
“Mẹ nó, ở đâu ra tên đạo sĩ lợi hại như vậy!”
Nghe đến đây, Tạ Liên cảm thấy không khác biệt lắm, liền ung dung bước ra, ôn hòa nói: “Chào mọi người.”
Đám tiểu yêu lâu la kinh hãi, nhảy dựng lên nói: “Kẻ nào!”
“Tên mặt trắng này ở đâu ra vậy?”
Tạ Liên mỉm cười, không có thời gian giải thích, trực tiếp hướng về hang động đánh giết. Y thuận tay trảo vài tên, thuận tay ném đi mấy trượng, cho dù không có pháp lực, cũng khiến đám lâu la sợ đến không ngừng la hét chói cả tai: “Tên mặt trắng này là chuyện gì!!! Lớn lên trông cũng nhã nhặn mà! Sao lại xuống tay thô bạo như vậy!!!”
Cứ như đạp lên một đám cỏ dại đi thẳng một đường vào hang động, Tạ Liên đã chuẩn bị cùng tên yêu quái nổi danh kia đại chiến một trận, nào ngờ đi vào, chỉ thấy một con yêu quái hóa thành người nằm lăn lộn trên mặt đất, ôm bụng quang quác la oai oái.
Tạ Liên còn tưởng nó đang giả vờ giả vịt, vừa nhìn xuống, không giống đang giả vờ, bụng của nó nhô lên rất cao, hình như nuốt phải thứ gì đó rất ghê gớm, cho nên Tạ Liên ngồi xổm xuống nói: “Ngươi làm sao vậy?”
Yêu quái kia đại khái đâu đến nổi thần trí không minh mẫn, vừa nhìn thấy Tạ Liên liền quát lớn: “Tới thật đúng lúc! Ngươi! Ta không ăn nữa! Ta không dám ăn nữa! Cũng không dám nữa! Ta đem thứ ta nuốt trả lại cho ngươi! Tiêu hóa không được, tiêu hóa không được mà!”
Tạ Liên nói: “Ngươi nhận lầm người hả? Ngươi lại không hề nuốt thứ gì của ta, trả lại cho ta cái gì?”
Yêu quái kia đau đến lăn đầy ra đất, căn bản chẳng quan tâm câu trả lời của y. Tạ Liên thấy khó hiểu, thuận tay vẽ một tấm phù, trước tiên thu nó lại đã. Vô cùng thần kỳ ở chỗ, tấm phù kia vừa vỗ lên, yêu quái này cư nhiên biến thành một con lật đật tròn vo, bụng so với mấy con lật đật khác bự hơn một chút, vô cùng buồn cười. Tạ Liên vừa buồn cười vừa lấy làm lạ, nhìn kỹ lại phù chú do mình vẽ, không hiểu sao lại biến thành thế này? Là vẽ sai chỗ nào rồi?
Nhưng đây cũng không phải vấn đề lớn lao gì. Một trận chiến này quả thực vô cùng dễ dàng, Tạ Liên ra khỏi núi sâu, sắc trời đã sáng. Tạ Liên cất con lật đật kia vào tay áo, chạy về thành.
Bản thân cuối cùng cũng làm được một việc cho vị Tam Lang kia, tâm tình Tạ Liên rất khoái trá, đã bắt đầu suy nghĩ xem nên giao yêu quái bắt được cho Tam Lang như thế nào. Y âm thầm nói với chính mình, nếu như Tam Lang lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, thì cũng nên dè dặt, không nên để mặt lộ vẻ vui mừng. Bôn ba một đêm, đi lại có chút mỏi mệt. Vì vậy, Tạ Liên tùy tiện tìm một hàng quán ngồi xuống, uống một chén trà không lấy tiền.
Uống rồi uống, chợt nghe phía sau có người hô lớn tên y: “Tạ Liên!”
Tạ Liên lập tức buông chén trà.
Ai lại to gan lớn mật như vậy, dám trên đường lớn gọi thẳng tên y? Phải biết rằng, cho dù là người trong hoàng tộc, cũng chưa có bất kính đến vậy, ai mà không kính cẩn lễ phép sợ hãi gọi y một tiếng thái tử điện hạ?
Nhìn lại, người nọ là một bình dân, mang theo một cái rương gỗ lớn, vừa bước đi, vừa hô: “Đợi một chút! Đợi đã! Ngươi quên Tạ Liên rồi à! Đem hắn theo cùng!”
Hóa ra không phải gọi y, chỉ là có người cùng tên với y thôi. Tạ Liên nhưng lại càng cảm thấy kỳ quái. Tuy rằng y cũng không them để ý mấy cái tên húy này, nhưng cũng kinh ngạc, lại có người dám mang tên giống y như đúc.
Y lập tức hiểu ra, cái người “Tạ Liên” kia cũng không phải người.
Bên cạnh Tạ Liên có một hán tử đang ngồi, người ôm cái gương kia đi xuống ngồi cạnh hán tử này, vỗ vỗ rương gỗ nói: “Ta mang Tạ Liên đến rồi. Nhớ kỹ hôm nay phải đem vị kia trong nhà ngươi đi! Cũng không tin lại tà ma đến vậy, nhưng hai vị này không đặt cùng một chỗ thì hỏng bét!”
“Đúng vậy đúng vậy. Ta đương nhiên hiểu…”
Tạ Liên thực sự nhịn không được, mở miệng nói: “Xin hỏi…”
Hai người kia đồng loạt quay đầu lại nhìn y. Tạ Liên nói: “Thứ cho tại hạ mạo muội. Xin hỏi, trong gương chính là?”
Ngươi kia nói: “Ta không phải đã nói rồi sao? Bên trong là Tạ Liên đó.”
Tạ Liên khó hiểu nói: “Thế nhưng…Tạ Liên không phải là thái tử điện hạ sao?”
Hai người kia hình như cảm thấy buồn cười, nói: “Không ai nói hắn không phải thái tử cả, vốn là vậy mà. Ngươi xem!” Nói xong, mở cái rương kia ra.
Hai mắt Tạ Liên mở to. Rương gỗ kia, lại là một điện thờ nho nhỏ, trên bàn thờ cung phụng một tượng thần bám đầy bụi, chính là một bạch y nhân đội một cái đấu lạp.
Y cũng không quen biết.
“…” Tạ Liên hoàn toàn không thể lý giải nổi, nói: “Các ngươi đang nói, pho tượng thần này là Tiên Lạc thái tử, Tạ Liên sao?”
“Bộ không phải sao?”
Những người khác cũng đã vây sang đây, một nửa nhìn y người này mà kinh ngạc: “Ngươi thiếu niên này thật kỳ lạ, thoạt nhìn cũng là đạo trưởng đi, sao ngay cả chuyện đơn giản như vậy cũng không biết?”
Nửa còn lại nhìn pho “tượng thần” kia mà “Ôi! Pho tiên nhân đồng nát này không tệ nha! Đủ tang tóc rồi.”
“Đúng vậy tang tóc ủ rũ, vừa nhìn đã cảm thấy một bộ dáng không may mắn rồi!”
“Tốt tốt tốt! Bây giờ nhìn càng khó coi, chờ vị kia giúp hắn khai phá sẽ lại càng đẹp, đặt chung với nhau tối đa tám ngày là sẽ thấy được hiệu quả.”
“…”
Tạ Liên mờ mịt hỏi: “Tiên nhân đồng nát? Tại sao lại thành tiên nhân đồng nát??”
Chúng dân nói: “Vị đạo trưởng này ngươi thật sự rất kỳ quái! Tạ Liên vốn là một tiên nhân đồng nát mà!”
“…”
Tạ Liên cũng không phải người dễ nóng giận, thế nhưng lúc này hơi có chút để tâm.
Mặc cho ai nghe được người khác trào phúng mình là một tên lụm đồng nát, cũng sẽ không quá cao hứng, y đột nhiên đứng dậy, trầm giọng nói: “Chư vị đối với hoàng tộc Tiên Lạc có gì bất mãn sao? Cho dù có, các ngươi vũ nhục thái tử như vậy, cũng không quá hợp lễ nghi đi.”
Đám người kia đưa mắt nhìn nhau, đều cười y mà nói: “Nói cái gì vậy, hợp lễ nghi nước nào chứ? Nước Tiên Lạc từ hơn tám trăm năm trước đã diệt vong rồi!”
…
Một lúc lâu sau, Tạ Liên đi trên đường lớn, vẫn còn chút ngẩn ngơ.
Thật là đáng sợ. Mới vừa rồi tiếp thu tất cả mọi chuyện, với y mà nói đều thật là đáng sợ.
“Nước Tiên Lạc sao có thể diệt vong? Phụ hoàng ta mẫu hậu ta rõ ràng còn đang yên đang lành mà sống mà? Hơn nữa sao lại là do ta mà diệt vong? Ta đánh thua trận? Ta diệt nước? Ta còn bị giáng chức hai lần? Ta thành một tên thu đồng nát?”
Y lần lượt hỏi lại chính mình, lại lần lượt tự nhủ: không thể nào. không thể nào. không thể nào!
Y muốn thuyết phục chính mình: “Những thứ này căn bản không phải sự thật, nhất định là có ai phía sau làm trò quỷ hạ độc thủ.”
Thế nhưng, tất cả mọi thứ đều mờ mờ ảo ảo bất thường, nào là giọng nói cổ quái, trang phục cổ quái cùng kiến trúc cổ quái, còn có Phong Tín cùng Mộ Tình cổ quái, đều nói cho y biết, đây không phải là một cơn ác mộng, đây cũng không phải là ảo cảnh gì cả. Không có bất kỳ yêu ma quỷ quái nào có thể sáng tạo ra một ảo cảnh y như thật đến vậy.
Thực sự đã qua tám trăm năm rồi sao.
Sao lại qua tám trăm năm rồi?
Y của tám trăm năm sau, sao lại biến thành như vậy? Tiên Lạc diệt nước; phụ hoàng mẫu hậu đã chết; Phong Tín cùng Mộ Tình phi thăng. Y biến thành một tên thu đồng nát.
Sao có thể như vậy?
Sẽ không như vậy. Không phải như vậy!
Tạ Liên càng chạy càng nhanh, chạy đến cuối cùng, tựa như phía sau có khôn cùng hắc ám ép đến muốn cắn nuốt y. Bỗng nhiên, một đạo thân ảnh màu đỏ thoáng hiện lên, một bóng hình cao to ngăn trước mắt y, nói: “Đạo trưởng, ngươi đi đâu vậy? Làm ta đi tìm suốt một hồi.”
Chính là Tam Lang. Hắn đang tủm tỉm cười, nói xong định đi đến dìu y, nhưng Tạ Liên vừa nhìn thấy hắn thì lông tóc cả người đều dựng cả lên, quát: “Ngươi đừng qua đây!!!”
Vừa quát xong liền ngưng lại. Thân hình Tam Lang dừng lại, thần sắc không thay đổi, nói: “Làm sao vậy?”
Tạ Liên nắm chặt hai quyền, lạnh lùng nói: “Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi muốn làm gì?”
Tam Lang nói: “Ta cho rằng, ngày hôm qua chúng ta đã nói rõ ràng, không cần để ý những vấn đề nhỏ này mà.”
Tạ Liên nói: “Ngươi gạt ta.”
Trầm mặc một hồi, Tam Lang nói: “Huynh đã biết à.”
Tạ Liên nói: “Ta biết rồi, hiện tại đã là…” tám trăm năm sau.
Y vốn sẽ không bị trì hoãn đến tận lúc này mới phát hiện ra điểm bất thường, nhưng người này luôn tận lực lừa gạt, khiến y bị mê hoặc không tìm ra phương hướng, bằng không, y sao lại phải mất một ngày mới phát hiện ra chân tướng?
Tam Lang hướng về phía y, nói: “Điện hạ.”
Tạ Liên lại lui về phía sau mấy bước, quát: “Ngươi đừng tới đây!!! Tới nữa ta đánh ngươi đó!”
Giọng nói cùng thân thể y đều đang run rẩy. Tạ Liên vô cùng sợ hãi.
Không phải sợ hãi yêu ma quỷ quái gì, cũng không phải do nam nhân vừa tiên vừa tà trước mặt đây, mà là toàn bộ thế giới đầy lạ lẫm này. Trong thế giới này, y không có vinh quang đầy kiêu ngạo, không có thuộc hạ trung thành, không có phụ mẫu thương yêu y, không có quốc gia của mình, không có tín đồ kính yêu y. Không có, không có, không có gì cả!
Tam Lang nhưng vẫn đi về phía y, nói: “Đừng sợ, điện hạ.”
“…”
Nghe một câu này, sắc mặt Tạ Liên thay đổi.
Y chợt nhớ đến, trong những đoạn ký ức vụn vặt kia, một nam nhân ghé vào bên tai y nói nhỏ “Đừng sợ, điện hạ.”
Y sao lại không phát hiện ra?
Ngữ khí cùng giọng nói của bọn hắn, căn bản là giống nhau như đúc!
Tạ Liên tức giận đến run người nói: “Là ngươi…Thật sự là ngươi…”
Nghĩ đến người kia lừa mình xoay như chong chóng, y đối với hắn lại cảm động đến rơi nước mắt, lòng tràn ngập thiện cảm, mở miệng gọi hắn một tiếng “ca ca”, Tạ Liên liền không thể chịu được lửa giận dâng lên, bổ một chưởng nói: “Ngươi cái tên lừa đảo kia!”
Một chưởng này bổ ra, chính là đánh thẳng vào ngực Tam Lang, Tạ Liên còn đang đợi đánh một chưởng ra, nhưng phát hiện mình sao cũng không động đậy được.
Là thân thể của chính y, ngăn cản y!
Tạ Liên không rõ đây là chuyện gì, Tam Lang nhưng lại nắm lấy tay y. Tạ Liên cả kinh, lập tức gằn từng chữ: “Đừng đụng vào ta! Ngươi cái tên lừa đảo này, gạt ta. Ta sẽ không bao giờ tin tưởng ngươi nữa. Ngươi…”
Tam Lang nhưng trầm giọng nói: “Điện hạ, tin ta.”
Tạ Liên cả giận nói: “Ta không tin!!! Ta!…”
Thế nhưng, giống như khi ngừng công kích, hai chữ “không tin” kia, hô thế nào cũng không ra miệng được.
Ân cần cùng bi thương trong ánh mắt của người nam nhân này là thiên chân vạn xác. Mặc cho ai thấy một người đối với mình lại lộ ra thần tình này, cũng sẽ không muốn hoài nghi chân tâm của hắn nữa.
Dường như đem Tạ Liên cùng cái thế giới xa lạ khiến y sợ hãi tách khỏi nhau, Tam Lang cuối cùng ôm y vào lòng, môi hắn khẽ hôn nhẹ, ôn nhu nói: “Đừng sợ, điện hạ. Đã qua rồi. Điện hạ. Huynh đã vượt qua rồi.”
“…”
Một lúc lâu sau, thân thể Tạ Liên cuối cùng mềm nhũn ra.
Hiện tại, vứt bỏ xấu hổ, tỉ mỉ ngẫm lại. Những hình ảnh vụn vặt trong mộng kia, giọng nói của nam nhân gọi tên y, vẫn vô cùng ôn nhu, không có nửa phần ép buộc.
Đến cả chính bản thân y… tuy rằng có cầu xin cùng khóc nức nở, nhưng y nghe ra được, cũng không có nửa phần không muốn. Chỉ là y trước đây luôn không muốn đối mặt, cho nên cũng không phát hiện ra mà thôi.
Tạ Liên cuối cùng cũng hiểu vì sao y vừa nhìn thấy nam nhân này liền không nhịn được tin tưởng hắn. Sợ rằng y của tám trăm năm sau, quan hệ với Tam Lang… tuyệt đối không đơn giản.
Y triệt để từ bỏ việc kháng cự lại thân thể của bản thân, tùy ý xuôi theo tâm ý của mình, vùi mặt vào lòng Tam Lang, giọng buồn bực nói: “Chúng ta…”
Tam Lang nói: “Ừ.”
Trầm mặc hồi lâu, Tạ Liên lẩm bẩm nói: “Sao…ta đột nhiên quên hết chuyện tám trăm năm qua vậy?”
Tạ Liên nói: “Là ta không tốt. Hôm trước huynh đêm hôm khuya khắc đột nhiên nhận được lời cầu nguyện, vội vội vàng vàng chạy đi, ta chưa giúp huynh khôi phục lại pháp lực, cũng chưa kịp nói cho huynh biết nếu bị yêu quái kia cắn trúng sẽ bị nó nuốt ký ức.”
Tạ Liên nói: “Này vốn không phải do ngươi không tốt, là chính ta không cẩn thận.”
Tạ Liên nói: “Điện hạ vĩnh viễn không bao giờ không tốt.”
Tạ Liên miễn cưỡng cười cười, lại nói: “Vậy, Tam Lang, ta sao lại…để Tiên Lạc diệt quốc vậy?”
Y rõ ràng quý trọng con dân của mình như vậy, từng mang hùng tâm tráng khí khiến cho Tiên Lạc kéo dài nghìn năm.
Tạ Liên ôm y càng chặt, bình tĩnh nói: “Không phải lỗi của huynh.”
Tạ Liên lẩm bẩm nói: “Ta sao lại thất bại như vậy? Ta sao lại biến thành như vậy?”
Ai ngay từ đầu lại không muốn làm nên sự nghiệp vĩ đại kinh thiên động địa mà oanh oanh liệt liệt, lưu danh thiên cổ. Dù sao giữa một triệu người chưa chắc đã có một người có năng lực thực sự đạt được mong muốn này, Tạ Liên lại chưa từng hoài nghi mình không phải là một trong một triệu người kia.
Có thể đây chính là nguyên nhân Tam Lang không muốn cho y biết hiện nay đã là tám trăm năm sau.
Tam Lang nói: “Huynh không hề thất bại.”
Tạ Liên lắc đầu, nói: “Thế nhưng ta không có tín đồ nào.”
Tam Lang nói: “Huynh có.”
Tạ Liên nhớ đến lại thương tâm, nói: “Ta là tiên nhân đồng nát, là một tên thu đồng nát, căn bản không ai muốn làm tín đồ của ta, cũng không có người nào xem ta là thần cả. Ai sẽ tôn kính một vị thần thu đồng nát đây?”
Việc này cùng giấc mơ của y căn bản không giống nhau.
Tam Lang lại nói: “Ta không phải đã cho huynh biết rồi sao? Huynh có một tín đồ.”
Tạ Liên ngửa mặt lên, Tam Lang nhìn y mỉm cười nói: “Điện hạ, ta từng nói huynh rất nhanh sẽ gặp được Hoa Thành. Hiện tại, huynh đã gặp được rồi.”
“…”
Tạ Liên ngẩng đầu, ngắm nhìn khuôn mặt của hắn, có chút bối rối nói: “Tam Lang, ngươi…từ lúc nào thì quen biết ta?”
Hoa Thành nói: “Từ rất sớm rất sớm trước đây, khi huynh còn chưa phi thăng.”
Tạ Liên chậm chạp chớp mắt một cái.
Hoa Thành lại nói: “Điện hạ, có lẽ huynh của hiện giờ, sẽ cảm thấy mình tám trăm năm sau vô cùng thất bại, có lẽ huynh sẽ thất vọng, không cách nào tiếp nhận được, nhưng xin huynh tin tưởng ta, không phải như vậy.”
Mắt trái sáng ngời kia dừng trên người Tạ Liên, ánh mắt cũng nhu hòa tựa như giọng nói kia vậy.
Hắn nói: “Huynh đã cứu ta. Ta vẫn luôn dõi theo huynh.”
“Trên đời này có vô số kẻ so với huynh “thành công” hơn, nhưng bọn hắn không một người nào, không một ai có thể như huynh mà cứu ta, cũng không có một người nào, không một người có thể làm được những việc huynh đã làm—”
“Huynh không biết được huynh đã cho ta bao nhiêu dũng khí, mới có ta của ngày hôm nay.”
“Trong lòng ta, huynh vĩnh viễn là thần minh duy nhất.”
Tạ Liên nói: “Mà đệ vĩnh viễn là tín đồ trung thành nhất của ta.”
Vừa dứt lời, y liền kịp thời phản ứng, một câu mới vừa rồi là y trong thoáng chốc chợt vô thức nói ra, dường như đã ở đâu nghe qua một lời hứa trân trọng như vậy rồi. Hoa Thành nhưng lại nở nụ cười, cầm lấy tay y, hôn lên mu bàn tay một cái, nói: “Đúng vậy.”
“…”
Một lúc lâu sau, Tạ Liên dường như hạ quyết định việc gì đó, lấy lật đật của yêu quái kia từ trong tay áo ra, nói: “Đây chính là con yêu quái đã nuốt mất ký ức của ta đó sao?”
Hoa Thành tiếp nhận yêu quái kia, nói: “Điện hạ quả nhiên đã cho hắn một sào huyệt mới à.”
Tạ Liên gật đầu, nói: “Muốn khôi phục ký ức, phải xuống tay với hắn chứ.”
Con lật đật đang nằm trong tay Hoa Thành, há to miệng, vài ánh sáng li ti tựa đom đóm bay ra từ miệng nó, bay lượn quanh Tạ Liên. Hoa Thành nói: “Bắt chúng nó, có thể lấy lại tám trăm năm ký ức của điện hạ.”
Tạ Liên nghe xong, đưa tay về phía bọn chúng. Nhưng mà, khi gần chạm vào, nhưng lại dừng động tác.
Khôi phục ký ức suốt tám trăm năm qua, là giống như phải trải qua tám trăm năm một lần nữa, một lần nữa trải qua tất cả mọi chuyện, nào là thống khổ bách kiếm xuyên tâm, sỉ nhục từ thất bại thảm hại, phẫn nộ cùng bất lực.
Tuy y biết những điều này kỳ thật chỉ diễn ra trong nháy mắt, nhưng đầu ngón tay vẫn hơi run.
Hoa Thành đứng phía sau y, tựa như một bức tường kiên cố để y dựa vào. Y nghe được giọng Hoa Thành từ phía sau truyền đến: “Không cần sợ, điện hạ.”
Tạ Liên hơi nghiêng tay, Hoa Thành ôm eo của y nói, nói: “Tin ta. Bất kể bao lâu đi nữa, ta vẫn luôn chờ đợi huynh. Huynh vẫn có thể gặp lại ta.”
Đúng vậy. Vẫn sẽ gặp nhau.
Vì vậy, Tạ Liên đưa tay về phía ánh sáng kia.
Một vài tia sáng dung nhập vào đầu ngón tay y, y cảm giác trước mắt sáng rực, dường như có thứ nóng rực nào đó đang ở gần bên. Ngay trước lúc ánh sáng đó đến gần, Tạ Liên nói: “Ta rất vui mừng, vì gặp ngươi.”
Sau một câu này, một chút ánh sáng còn sót lại liền sát nhập vào thân thể y, rồi biến mất. Tạ Liên chậm rãi ngã về phía trước, bị Hoa Thành tiếp được.
Qua một hồi, Tạ Liên mới khoan thai tỉnh lại. Vừa mở mắt ra, Hoa Thành liền thấp giọng nói: “Ca ca?”
Tạ Liên chậm rãi hé ra một nụ cười nhàn nhạt, đưa tay ra, xoa mặt Hoa Thành, nói: “…Lại gặp lại đệ rồi.”
Hoa Thành cũng cười, nói: “Ta nói rồi, tin ta.”
Tạ Liên than thở: “Cuối cùng chúng ta, lại đợi nhau tám trăm năm sao?”
Hắn kéo Tạ Liên lên. Hai người đứng mặt đối mặt, Hoa Thành nắm chặt tay y, cười nói: “Ta bây giờ dù chỉ một chút cũng không muốn xa nhau nữa.”
Quá khứ là không thể thay đổi.
Tám trăm năm trước, Tạ Liên thiên chi kiêu tử mới mưởi bảy còn chưa biết, điều đang đợi y trong tương lai là gì. Thiên mệnh cho y hai cánh cửa. Một thoáng kinh hồng trên đường Thần Võ, cầu Nhất Niệm gặp ma ngộ tiên. Tất cả y đều bước qua.
Từ đó về sau, y một mình tuyệt vọng vô lực trong vòng xóay xoay chuyển của đất trời, vùng vẫy vượt qua những năm tháng dày vò dài đằng đẵng. Thống khổ, phẫn nộ, thất vọng, căm hận, điên cuồng. Tâm như tro tàn.
Sau đó tro tàn lại cháy.
Thế nhưng, tất cả đều đã qua đi.
“Ca ca, hoan nghênh trở lại.”
“Ừ…”
“Nhìn xem, ta nói huynh sẽ được gặp lại ta, ta không lừa huynh mà.”
Tạ Liên liếc mắt chăm chú nhìn Hoa Thành, nói: “Vậy sao?”
Hoa Thành mỉm cười nói: “Đương nhiên, ta chưa từng lừa dối điện hạ? Ca ca ta đây…”
“…”
“…”
Tạ Liên đút tay vào ngực Hoa Thành, lấy ra một tờ giấy, đọc: “Được Tam Lang ca ca chiếu cố, Liên không có gì để báo đáp, nguyện tận sức dùng sức lực non nớt, vì ca ca giải sầu trừ nạn, tạm ly biệt. Tam Lang ca ca chớ nên lo lắng, Liên đi rồi lại về.”
Hoa Thành nhướng một bên lông mày, chắp tay không nói gì. Tạ Liên đọc xong, học dáng vẻ nhướng mày của y nói: “Tam Lang ca ca, ca ca tốt. Ngươi quả là thật tốt.”
Hoa Thành ha hả cười, nói: “Ta có tốt hay không, ca ca không phải sớm đã biết rõ rồi sao?”
Mặt Tạ Liên hơi đỏ lên, hàm hồ nói: “…Không biết đệ đang nói gì. Nói chung, đệ hai ngày này hơi quá đáng, tự kiểm điểm một chút đi.”
Hoa Thành nghiêm túc nói: “Ca ca, huynh không thể như vậy. Ta hai ngày này thế nhưng luôn lấy lễ đối đãi, nhịn đến vô cùng khổ cực.”
Tạ Liên nói: “Đệ nào có lấy lễ đối đãi, đệ rõ ràng…rõ ràng là…” rõ ràng là đùa giỡn với y đùa đến rất vui vẻ. Nghĩ đến hai ngày qua biến thành một đứa ngốc ngây thơ hồn nhiên, mới mười bảy tuổi lại được nuông chiều từ bé, để Hoa Thành xoay qua xoay lại chơi đùa, Tạ Liên hiện tại càng nhớ rõ toàn bộ quá trình này một cách rõ ràng, quả thực không cách nào đối mặt với bản thân, không khỏi rên rỉ một tiếng, bưng lấy trán. Hoa Thành lại nghiêm trang nói: “Thật mà. Cho dù có bị ca ca mắng là tên khốn nạn ti tiện vô sỉ hạ lưu, Tam Lang cũng không oán không hận.”
“…”
“Nếu ca ca không thích thì…, có thể tiếp tục mắng ta. Tam Lang không sao cả.”
Tạ Liên thực sự nghe không nổi nữa.
Y bưng trán lặng lẽ chạy trốn, Hoa Thành hơi nghiêng tay, không thấy người đâu, nói: “Ca ca? Đừng chạy, được rồi, lỗi của ta, ca ca!”
Đừng gọi ca ca nữa.
___________
Huhu nó ngọt ngào quá huhu