Chương 248 - Chương 247: Pn2
Hắn cứ tự nhiên như vậy ngồi đối diện y.
Tạ Liên trừng mắt, một lúc lâu sau mới xác định, nam tử này thực sự đang nói chuyện với mình.
Y lập tức phản ứng lại, thầm nghĩ không thể để khí thế của người này trấn áp mà rớt xuống thế hạ phong, y vẫn trấn định như trước, khách khí nói: “Thật không may, tại hạ kiêng rượu, một chén này, sợ rằng không thể mời nổi.”
Nam tử áo đỏ cười ha ha một tiếng, ngồi càng thêm phần
tuỳ ý, nói: “Phải không? Ta thấy sắc mặt của đạo trường, ngược lại như
bao phủ mây đen không xua đi nổi, đang cần mượn rượu giải sầu đấy.”
Tạ Liên mặt không biến sắc nói: “Chỉ sợ các hạ nhìn nhầm rồi.”
Tuy đại giới đã phá, nhưng phá rồi không có nghĩa là sẽ tự sa ngã, không màng tới những tiểu giới khác.
Nét mặt y vẫn luôn lạnh lùng, nam tử kia cũng không hề có ý muốn lui, ngược lại vẫn kiên trì ngồi ở đây, nói: “Nếu đạo trưởng không chịu mời ta,
thế thì, ta tuỳ tiện vậy?”
Tạ Liên nhìn hắn một cái, lại nhìn
xung quanh. Kỳ quặc. Khắp nơi không phải không có chỗ trống, sao hắn cứ
nhất định phải ngồi uống rượu ở đây? Nhưng cũng không có lý do cự tuyệt, Tạ Liên nói: “Ngươi cứ tự nhiên.”
Thấy vậy, đối phương lười
nhác vẫy tay. Tiểu nhị trong quán chưa từng thấy qua vị khách nào có bộ
dạng thế này, không dám thở mạnh, nhanh chóng mang bầu rượu và chén rượu tới, dùng sức lau bàn, rất sợ sẽ làm mất lòng vị khách kia.
Nhìn nam tử áo đỏ dáng vẻ bình tĩnh, tự rót tự uống, Tạ Liên nhịn không nổi
nói: “Chẳng lẽ, các hạ gặp ai lần đầu, cũng muốn người ta mời ngươi uống một chén sao?”
Nam tử kia mỉm cười nói: “Ồ? Cũng không hẳn.
Không dối đạo trưởng chứ người bình thường căn bản không được thấy mặt
của ta đâu.”
Khẩu khí này, có chút ngạo mạn. Nhưng Tạ Liên cũng không thấy chán ghét.
Hai người ngồi đối diện, Tạ Liên vẫn nhìn sang hướng khác, lộ ra dáng vẻ
bình tĩnh. Qua một lúc, vẫn là nam tử kia mở miệng trước.
Hắn một tay chống cằm, nói: “Vị đạo trưởng này họ gì, xưng hô thế nào đây?”
Tạ Liên không nghĩ ngợi liền bịa ra một họ giả nói: “Không dám, ta họ Hoa.”
Nam tử kia nhướn mày, nói: “Ồ – Hoa đạo trưởng.”
Tạ Liên nói: “Các hạ xưng hô thế nào?”
Nam tử kia nói: “Đạo trưởng gọi ta Tam Lang được rồi.”
Trong lòng Tạ Liên biết rõ người này không muốn nói rõ thân phận thực sự,
cũng không miễn cưỡng. Suy nghĩ một lát, y cũng không nhớ ra nhân vật
nào đứng hàng đệ tam, bèn không mất công suy oán nữa. Lúc này, y bỗng
nhiên chú ý tới, một bên gò má của nam tử áo đỏ, một lọn tóc đen nhánh
thắt một bím tóc nhỏ rủ xuống, dùng một viên san hô đỏ cột ở đuôi bím
tóc.
Hạt châu kia sáng bóng nhẹ nhàng, một viên nho nhỏ, vừa
nhìn đã biết là vô giá. Nhưng Tạ Liên cứ cảm thấy hình như đã từng nhìn
thấy nó ở đâu rồi, hay là trong đống châu báu đá quý rải đầy dưới đất ở
tẩm cung?
Nhưng cũng không xác định được. Tam Lang chú ý tới tầm nhìn của y, nói: “Thích cái này?”
Vừa nói, hắn vừa đưa ngón tay thon dài trắng trẻo lên nhẹ nhàng vuốt ve viên san hô kia, vân vê không rời.
Không biết vì sao, Tạ Liên vừa nhìn thấy cảnh này, lồng ngực bỗng nhiên đau
đớn, phảng phất như nơi nào đó trên người y cũng đang bị vuốt ve, bỗng
nhiên y lui vọt về phía sau.
Động tác này quá lớn, vài vị khách
bên cạnh đều nhìn sang bên này. Tam Lang không chút đếm xỉa tới bọn họ,
khẽ nhướn mi kinh ngạc hỏi: “Vị đạo trưởng này, ngươi sao vậy?”
Hắn vươn một tay ra, tựa như muốn tới đỡ. Tạ Liên đương nhiên không muốn
hắn đỡ mình, vội ngồi nghiêm chỉnh lại nói: “Không, không có gì. Viên
san hô kia…”
“Ồ.” Tam Lang không giấu được ý cười bên môi, nói: “Hạt châu này sao?”
Tay hắn càng vân vê, thưởng thức hạt châu rực rỡ xinh đẹp kia, mỉm cười
nói: “Đây là vật ái thê ta tặng. Đạo trưởng thấy thế nào?”
“…”
Tạ Liên nói: “À… Đẹp, đẹp lắm.”
Thực ra y căn bản không biết mình đang nói gì nữa, bàn tay trên đùi nắm chặt, như đang đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.
Nam tử áo đỏ xa lạ kia rõ ràng chỉ đang vuốt ve chơi đùa với hạt châu,
nhưng động tác quá đỗi đơn giản này, lại làm y nhìn ra vài phần dâm mĩ.
Mơ hồ như thứ đang đặt ở đầu ngón tay, nhẹ nhàng chậm rãi vuốt ve, vân vê
không phải hạt châu kia, mà là bộ phận mẫn cảm nào đó trên người y,
khuôn mặt Tạ Liên bỗng nhiên đỏ bừng nóng rực, hô hấp dồn dập, cực kỳ
khó chịu.
Không bình thường. Chuyện này tuyệt đối không bình thường.
Nam tử áo đỏ tự xưng “Tam Lang” đẹp thì rất đẹp, nhưng người lại không
ngừng toả ra yêu khí, khiến người khác rùng mình. Chuông cảnh giác trong lòng Tạ Liên reo vang, đành phải ổn định lại tinh thần, hơi thở cũng
bình thưởng trở lại, không chút sợ hãi nào nhìn chằm chằm vào hắn nói:
“Xin hỏi các hạ, chủ động tiếp cận tại hạ là vì chuyện gì?”
Tam
Lang cười, chậm rãi nói: “Hà tất phải cảnh giác như vậy làm gì? Cũng
không có chuyện gì. Chỉ là thấy phong thái của đạo trưởng, lòng ta cực
kỳ tin tưởng, kìm lòng không đặng mà thôi. Nếu như có mạo phạm, mong đạo trưởng bao dung.”
“…”
Tạ Liên không biết có nên tin
hắn không nữa, trong lòng âm thầm hối hận, chớ nên ngồi đối diện với
người này, khỏi khiến lòng mình bây giờ tâm phiền ý loạn. Đúng lúc này,
ca nữ kia kết thúc công việc, thi lễ với mọi người, lại hướng lên Tạ
Liên cười nói, rồi nhẹ nhàng rời đi. Nàng rời đi, Tạ Liên cũng không cần thiết phải ở lại nữa, đứng lên nói: “Các hạ từ từ uống hết chén này một mình nhé!”
Y muốn nói một câu cuối mang ý khiêu khích, nhưng
lời đến khoé môi, vẫn tao nhã lễ phép nói ra. Tạ Liên không dám nhìn nam tử áo đỏ thêm nữa, tựa như đang phi thân xuống lầu, đi vòng vo qua loa
một hồi, xác định không ai đuổi theo, lúc này mới thở dài ra một hơi.
Nhưng sau khi dừng lại, y lại cảm thấy mơ màng.
Y phục của y không thấy, tiền bạc không thấy, bội kiếm không thấy, người hầu không thấy, pháp lực cũng không thấy đâu.
Mười bảy năm cuộc đời, y chưa bao giờ lâm vào hoàn cảnh hết đường xoay xở
thế này, Tạ Liên lắc đầu, ngăn một người đi đường ở đây lại hỏi. Người
qua đường đáp lại, Tạ Liên chưa bao giờ nghe thấy nơi nào thế này, lại
hỏi: “Vậy xin hỏi chỗ này cách hoàng thành xa không? Chỗ này là hướng
nào so với hoàng thành?”
Y không nói là hoàng thành Tiên Lạc,
người qua đường lại nói: “Hoàng thành? Chỗ này là phía nam hoàng thành,
cách hoàng thành xa lắm!”
Quả nhiên. Khẩu âm người nơi đây, hình thức kiến trúc đều có chút kỳ quái, không giống những vùng lân cận
hoàng thành, y liền đoán nhất định cách rất xa. Không biết người đưa y
tới đây có mục đích gì.
Lại đi thêm một lúc, Tạ Liên gặp phải một vấn đề khó giải quyết.
Y đói bụng.
Nhưng cũng vừa đã nói, tiền bạc của y đều không thấy đâu. Ngọc bội chứng minh thân phận Thái tử cũng không cánh mà bay, lúc trước muốn cho thổ địa
mấy tấm lá vàng cũng không móc ra được cái gì. Ngồi trên trà lâu một lúc cũng đã khiến y phải moi đông moi tây mãi mới ra một chút, hơn nữa còn
vì không chịu được bã trà lâu năm két lại trong chén, một ngụm trà y
cũng không uống, trong bụng y bây giờ đang trống không.
Thật đúng là một đồng tiền làm khó anh hùng hảo hán.
Giữa lúc y gặp nạn phải nhăn cả đôi lông mày lại, bỗng nhiên phát hiện ra,
phía dưới đất, bên cạnh một viên gạch, hình như đánh rơi vật gì đó, toả
sáng lấp lánh.
Tạ Liên đi tới, ngồi xuống lật lên, kỳ quái.
Chỗ này là trên nền đất trong một con ngõ nhỏ, thế mà lại có mấy tấm lá bằng vàng rớt xuống!
Ngoài lá vàng ra, còn có lá bạc và một ít tiền lẻ. Ban ngày ban mặt lại nhặt
được tiền dưới đất, bánh từ trên trời rơi xuống, không biết phải nói là
vận may của y tốt hay kém nữa đây.
Sau khi Tạ Liên nhặt lên,
phản ứng đầu tiên chính là đây có khi là đồ ai không cẩn thận làm rơi,
đi ra khỏi ngõ nhỏ, hỏi người đi lại trên đường: “Xin hỏi có ai làm rơi
tiền trong này không?”
Đại đa số mọi người đều lắc đầu. Có một
vài tên chơi bời lêu lổng nghiêm mặt qua nói: “Ta làm rơi! Ta làm rơi!”
Tạ Liên liền hỏi: “Ngươi làm rơi bao nhiêu?” Tất cả đều ngập ngừng không trả lời được, vừa chạy vừa cười vang.
Tạ Liên sợ người làm mất
đồ quay lại tìm, đứng một chỗ kiên nhẫn chờ đợi. Đợi một canh giờ cũng
không có ai tới tìm, bụng ngày càng đói, một lúc lâu sau, thở dài, nhìn
đống tiền trong tay áo, thầm nghĩ: “Bằng không, cứ mượn trước một chút
dùng đã, sau trả lại gấp mười!”
Cũng không còn cách nào khác. Vì vậy, sau khi đợi thêm một nén nhang, y tới mua một cái bánh bao.
Tạ Liên chưa từng ăn bánh bao. Lại càng chưa từng ăn qua loại bánh bao có
hình thức cẩu thả, vừa lớn lại vừa xấu, trắng ởn nhưng vô vị thế này bao giờ. Nhưng y không muốn dùng nhiều trong số tiền mình nhặt được, nhỡ
đâu người khác đòi lại còn cần dùng gấp nữa thì nguy rồi, vậy nên chỉ
tiêu phần tiền ít nhất có thể.
Đây là lần đầu tiên trong đời y
cầm cái bánh bao lớn như vậy, còn thấy có chút mới lạ, đi qua khỏi ngõ
nhỏ, tới một con phố tương đối tĩnh lặng, đang muốn đưa bánh bao vào
trong miệng, bỗng nhiên một bàn tay từ bên cạnh xuất hiện, cầm cái bánh
bao kia đi mất.
Thủ pháp dùng một tay này, vô cùng kỳ diệu. Tạ
Liên sửng sốt, bàn tay đã trống không, quay đầu nhìn sang, đứng bên kia
lại là tên nam tử áo đỏ trên tửu lâu kia! Advertisement / Quảng cáoTạ Liên sợ ngây người.
Không nghĩ rằng người kia cũng đi tới nơi này, càng không dám nghĩ, hắn dám đoạt bánh bao của mình!
Ngẩn ra một lúc, y mới nhớ ra phải lấy lại đồ, nhảy vọt lên nói: “Trả lại cho ta!”
Tư thế cuớp lại đồ của y cực nhanh, thân pháp nam tử kia càng nhanh hơn,
hơn nữa dáng dấp cũng cao hơn y, chớp cái đã né được, nói: “Đừng ăn cái
này.”
Hắn thì nói như vậy, nhưng chính hắn lại cầm bánh bao cắn
một miếng, để lại một vết lõm. Cái này, Tạ Liên muốn ăn cũng không ăn
được. Y là Thái tử tôn quý, sao lại có thể ăn bánh bao đã bị kẻ khác cắn một miếng chứ, y trợn trừng mắt, nói: “Ngươi!”
Nghẹn xuống một hơi, y cả giận nói: “Sao ngươi lại có thể như vậy?”
Mất công lần đầu nhìn thấy trong trà lâu cảm thấy hắn là nhân vật khó
lường, có ý định kết giao, không ngờ lại là một tên nhàm chán vô lại!
Hình ảnh hai người một đỏ một trắng, thân pháp nhanh nhạy khiến người ta hoa cả mắt, tuyệt đối không thể tin được một màn phân tranh xuất sắc như
vậy thế mà lại vì tranh giành một cái bánh bao. Tuy rằng Tạ Liên lờ mờ
cảm thấy tốc độ của y ngày càng nhanh, nhanh đến mức có thể bắt kịp thân thủ vị Tam Lang này, lại lờ mờ nhận ra không thể điều khiển được điểm
trọng yếu, tay chân không nghe theo y sai bảo. Cộng thêm y cả ngày vừa
qua vừa mệt vừa phiền vừa nghi ngờ, eo đau chân đau, tức giận, thế mà
thân thể lại nghiêng một cái, ngã xuống trên mặt đất, y nhất thời để lọt một tiếng đau trầm thấp qua khỏi khớp răng.
Đau quá.
Nỗi đau này khó có thể nói thành lời, bộ vị khó nói kia bị tách ra.
Đau đớn này vốn dĩ đã tồn tại từ trước, chỉ là miệng vết thương được xử lý
cẩn thận, hơn nữa y lại cố tình cật lực bỏ qua, nên đau đớn mới không rõ ràng. Cú ngã này của y khiến sắc mặt y lập tức thay đổi. Sắc mặt Tam
Lang cũng thay đổi, lập tức cúi người xuống bắt lấy cánh tay y, nói:
“Ca…”
Lại lập tức sửa thành: “Ngươi không sao chứ?”
Tạ Liên cực kỳ khó chịu, hận không thể đào hố chôn mặt vào trong lòng đất, liều mạng gạt ra khỏi tay hắn, mặt bị thiêu đến đỏ ửng lên nói: “Xin
người đừng gọi lung tung, cũng không cần đỡ ta!”
Tam Lang quả
nhiên buông cánh tay y ra, nhưng cũng chỉ ý tứ được một lúc, lại đổi
thành nắm vai y, nói: “Ngươi sao rồi? Bị đau ở đâu?”
Ngữ khí của hắn vô cùng quan tâm, không giống như đang giả vờ, cái gọi là vung tay
không đánh người cười, Tạ Liên vốn nên cảm ơn, nhưng nghĩ tới đang bị
đau chỗ nào, vì sao lại đau, liền vừa thẹn vừa giận, phiền muộn cả ngày
hôm nay đều phát ra, một phen gạt tay hắn ra, tự mình bò dậy, nói:
“…Ta không đau ở đâu hết, không đau chút nào cả!”
Ném một câu
rồi định xoay người chạy, ai ngờ lại bị nam tử phía sau bắt được cổ tay, muốn giật ra cũng không giật được, Tạ Liên không thể nhịn được nữa, đột nhiên xoay người, trợn tròn mắt lên, đã thấy Tam Lang đang chăm chú
nhìn y, nhẹ giọng than thở: “Haiz, vị đạo trưởng này, ngàn sai vạn sai,
đều là do ta sai, đừng giận ta nha. Vậy đi, ta đưa ngươi đi uống một
chén, bồi tội với ngươi.”
Không biết vì sao, Tạ Liên vừa nhìn
thấy mặt người này, nội tâm liền rung động không yên, y thực sự không
quen với loại cảm giác này, chỉ muốn nhanh nhanh chạy đi, nói: “Ta không cần ngươi đưa đi đâu hết, ta chưa bao giờ uống rượu! Ngươi mau thả ta
ra.”
Tam Lang nói: “Được được được, không uống rượu. Vậy ta đưa ngươi đi ăn cơm nhé? Đói bụng rồi phải không.”
Tạ Liên tức muốn điên. Người này dùng giọng điệu gì nói chuyện với y vậy?
Thực sự coi y là trẻ con chắc, y chưa từng phải chịu nhục nhã thế này
đâu, nói: “Ta cũng không cần ngươi dẫn ta đi ăn. Ta không đói. Ngươi tôn trọng ta chút đi!”
Chuyện xấu hổ chính là, vừa dứt lời, bụng y liền phát ra âm thanh rồn rột kháng nghị.
Thân hình Tạ Liên cứng đờ, càng thêm tức giận, mặt càng đỏ bừng lên vì tức,
nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp: “Ngươi…ngươi…ngươi, vì sao cứ quấn
lấy ta? Đừng có quấn lấy ta nữa!”
Tam Lang lại chằm chằm nhìn vào y, nói: “Đạo trưởng, chẳng lẽ ngươi chưa phát hiện ra sao?”
Thấy biểu cảm hắn bỗng nhiên nghiêm túc, Tạ Liên nói: “Phát hiện cái gì?”
Tam Lang nói: “Trên người ngươi, có tà vật đấy.”
Tạ Liên ngây ra. Bỗng nhiên, cổ tay buông lỏng, đoạn băng vải quấn trên cổ tay tuột xuống như một con bạch xà, bay lên thật cao trước mặt y, rồi
lập tức, nhào vào mặt y!
Nhưng nó còn chưa nhào tới, đã bị nam tử áo đỏ bắt được, nói: “Ngươi xem.”
“…”
Dải lụa trắng trông như một con độc xà bị hắn bóp trong tay, vặn vẹo không ngừng, khiến da đầu người ta tê rần.
Trên người hắn lại cất giấu một con quái vật như thế!
Tạ Liên giờ mới hiểu ra.
Y trừng mắt nhìn, nói: “Thì ra…ngươi tiếp cận ta, là vì phát hiện trên người ta có giấu tà vật này?”
Sắc mặt Tam Lang càng thêm phần nghiêm túc đứng đắn, nói: “Đúng vậy. Thứ
này rất kỳ quái, vậy nên ta mới lưu ý một chút, thật may nó chưa làm
thương tổn ngươi.”
Chân tướng đã rõ ràng. Tạ Liên nghĩ tới trước kia y đối xử với vị công tử này không khách khí chút nào, nào là quay
ngoắt mặt nào là văng tay ra, hiện tại đã tra ra manh mối, thì ra là
người kia có lòng tốt mới tiếp cận y, thật ngại quá, y nghiêm túc thi lễ với hắn, nói: “Đa tạ các hạ. Trước kia là ta hiểu lầm.”
Lưng y còn chưa khom xuống, Tam Lang đã đỡ lấy y, nói: “Nào có, nào có. Chuyện nhỏ tiện tay mà thôi.”
Ngẩng đầu, Tạ Liên hơi hoang mang. Không hiểu vì sao, y cảm thấy, nam tử áo
đỏ này tuy nhìn có vẻ nghiêm túc, nhưng khoé mắt lông mày toàn là ý
cười. Nghĩ tới lúc trước bộ dáng chật vật của y đều lọt vào mắt hắn, y
cảm thấy hơi ngượng.
Nhắc tới cũng kỳ lạ, trước mặt những người bạn đồng trang lứa, Tạ Liên đã
coi như quá chững chạc, ai ngờ vừa gặp nam tử này đã không có cách nào
trấn định nổi, khiến y cảm thấy bất an. Tam Lang dường như không chú ý
tới những điểm này, nói: “Nếu giải quyết xong rồi, vậy ta đi đây. Đạo
trưởng, sau này còn gặp lại chứ?”
Tạ Liên theo bản năng nói: “Ừ, có dịp sẽ gặp lại.”
Tam Lang khoát khoát tay, xoay người đi mất. Kìm lòng không đặng, Tạ Liên thế mà lại đi theo hắn vài bước.
Có thể do y thực sự không biết đi đâu, hoặc cũng có thể do mơ màng hồ đồ.
Tam Lang vừa quay đầu lại, Tạ Liên kinh ngạc, lúc này mới thanh tỉnh,
nhanh chóng dừng lại, làm bộ nhìn sang hướng khác. Nhưng, đã muộn rồi.
Phía bên kia truyền tới một tiếng cười khẽ, Tạ Liên xấu hổ đến mức vành tai cũng đỏ bừng lên.
Kiên nhẫn nhìn sang, Tam Lang khoanh tay cười nói: “Ta thấy hay là không cần sau này gặp lại đâu, bây giờ luôn cũng được. Sao nào? Bây giờ đạo
trưởng có nguyện ý cùng ta đi uống một chén không?
Vẫn là toà tửu lâu hoa lệ lúc trước.
Vị nam tử áo đỏ y vừa làm quen được hết sức hào phóng, vừa lên đã gọi rượu hảo hạng nhất cùng món ăn ngon nhất xếp đầy một bàn, ấy thế mà không hề thua kém Ngự thiện phòng trong hoàng cung, hơn nữa có rất nhiều cách
chế biến mới lạ, Tạ Liên chưa từng thấy qua bao giờ. Bụng đói kêu vang, y ăn, lúc này mới phát hiện Tam Lang ngồi đối diện y vẫn luôn chống tay
lên má, nhìn y không chớp mắt. Ánh mắt kia, tựa hồ đang coi y như đồ ăn.
“…….”
Tạ Liên bị ánh mắt này nhìn chằm chằm khiến y như đang đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, tin rằng không phải
vì bộ dáng đói khát vừa rồi của mình có phần thất thố, lúc này mới đặt
đũa xuống, ho nhẹ một tiếng, nói: “…Chê cười rồi.”
Tam Lang nói: “Hả? Chuyện này có gì mà chê cười? Đừng để ý đến ta. Mời, mời. Tiếp tục đi.”
Sau đó hắn lấy ra chiếc bánh bao vừa rồi hai người tranh đoạt một trận ra,
mặt không biến sắc ăn. Thấy thế, Tạ Liên càng thêm xấu hổ.
Y
ngồi nghiêm chỉnh, nhìn vào dải lụa trắng, quyết tâm nói chuyện chính
sự, nói: “Tà vật này sao lại giấu trên người ta? Vậy mà ta lại hoàn toàn không phát hiện ra sự tồn tại của nó, thật giống là….” Thật giống như đã quấn ở trên người y rất lâu rồi, quấn đến quen.
Dải lụa
trắng không ngừng lắc lư vẫy vẫy muốn tới bên y, nếu không phải bị Tam
Lang khống chế chắc chắn, chỉ sợ nó đã quấn y thành bánh chưng rồi.
Nhưng nhìn qua hình như nó… thích y.
Tam Lang dùng một chiếc
đũa đè cứng nó lại không cho nó bay tới bên Tạ Liên, mỉm cười nói: “Xem
ra thói quen của tà vật này không tốt lắm, phải giáo huấn một phen.”
Tạ Liên nói: “So với giáo huấn, hay là trước cứ điều tra rõ lai lịch của nó đã!”
Hai người trời Nam đất Bắc nói chuyện một hồi. Tạ Liên từ nhỏ lớn lên trong hoàng cung Tiên Lạc, sau lại tu hành trên Hoàng Cực Quán, chưa từng gặp qua người nói chuyện thú vị, hiểu biết phong phú như vậy bao giờ, nghe
Tam Lang nói chuyện mà hai mắt y sáng bừng, khuôn mặt không ngừng giãn
ra, thiếu chút nữa đã quăng hết chuyện phiền lòng đi. Một lúc lâu sau
mới nhớ ra y đang đứng trong một vòng xoáy quỷ dị, nghiêm mặt nói: “Tam
Lang, có thể hỏi thăm ngươi một người không?”
Tam Lang ném dải
lụa trắng xuống đất, không biết dùng biện pháp gì khiến nó mềm oặt xuống đất không bay nhảy nên nổi, nói: “Người nào?”
Tạ Liên nói: “Là như vậy, ta đang tìm một người, tên Hoa Thành.”
Nghe được cái tên này, Tam Lang nhíu mày.
Hắn nói: “Hừm. Ta có thể hỏi một chút, ngươi tìm người này là muốn làm gì không?”
Tạ Liên thành khẩn nói: “Ăn ngay nói thật, ta không biết.”
Nghe giọng điệu của Tam Lang, y đoán hắn nhất định biết Hoa Thành là ai, lại nói: “Có lẽ ngươi sẽ cảm thấy ta đang giấu ngươi, nhưng đều là thật, ta cũng không biết ta tìm hắn làm gì nữa. Hôm nay vừa tỉnh lại, ta liền
phát hiện ra mình đang bị vây hãm trong một hoàn cảnh quá sức kỳ quái.”
Hắn nói một hơi toàn bộ sự việc, chỉ lược bỏ đi chút chuyện xấu hổ khó mở
miệng. Cuối cùng, Tạ Liên nói: “Cho nên ta nghĩ, người này hẳn phải vô
cùng quan trọng. Nếu như Tam Lang ngươi biết hắn là ai, vậy có thể tiện
thể nói cho ta không?”
Tam Lang cười nói: “À, không có gì không tiện hết. Đạo trưởng ngươi và ta
nhất kiến như cố*, ta đương nhiên muốn giúp ngươi. Hoa Thành người này
sao….”
(Nhất kiến như cố: vừa gặp mà như đã quen từ lâu)
Tạ Liên tập trung tinh thần lắng nghe, nói: “Làm sao?”
Tam Lang nói: “Là một tên cuồng*.”
(có thể hiểu theo nghĩa là điên, hoặc ngông cuồng, hoặc dữ dội, mạnh mẽ,)
Tạ Liên nói: “Cuồng thế nào?”
Tam Lang rót một chén rượu, cầm trên tay, nói: “Hắn là tín đồ của một người.”
“Tín đồ của người nào?”
“Thái tử Tiên Lạc.”
“Khụ khụ khụ -”
Tạ Liên vội vàng nuốt ngụm trà trong miệng xuống mới ho ra được, nói: “Từ
từ, từ từ đã. Thái – Thái tử của nước Tiên Lạc ta, đã thành thần đâu,
tín đồ từ đâu ra được?”
Tam Lang thờ ơ nói: “Sớm muộn cũng sẽ
thành thần thôi. Huống hồ thần sao, nói như vậy đi, ngươi nói là thần
thì là thần, ngươi nói không phải thì không phải. hắn cảm thấy là thần,
thì chính là thần.”
Tạ Liên không biết nên khóc hay nên cười, nói: “Vậy cũng quá tuỳ tiện rồi!”
Dừng một chút, y lại nói: “….Nhưng, hắn thật sự tin tưởng như vậy, Thái tử điện hạ nhất định sẽ thành thần sao?”
Tam Lang từ tốn nói: “Không phải tin tưởng.”
Ngay sau đó mỉm cười: “Là tin tưởng tuyệt đối.”
Tạ Liên cũng mỉm cười theo, nói: “Thế nên, ở chỗ nào mới có thể gặp được vị Hoa Thành này đây?”
Tam Lang nói: “Đạo trưởng, ngươi thật sự muốn gặp hắn sao?”
Tạ Liên nói: “Đúng vậy.”
Tam Lang hình như không quá tán thành ý nghĩ này của y, nói: “Nhưng cái tên Hoa Thành này xấu xa lắm.”
Tạ Liên hơi nhíu mày, nói: “Rất xấu xa? Xấu chỗ nào?”
Y không tin một tín đồ tin tưởng tuyệt đối y sẽ thành thần là một phần tử xấu xa. Tam Lang nói: “Cái này hả…”
Đúng vào lúc này, Tạ Liên chú ý tới một vật.
Trước đây y vẫn luôn cẩn thận từng li từng tí một, không dám nhìn thẳng vào
Tam Lang. Hiện tại hai người ở chung một thời gian, đã quen dần, y mới
thả lỏng một chút, mặc kệ tầm mắt.
Tam Lang một tay vẫn luôn gác trên lan can, ngón tay không mạnh không nhẹ gõ lên lan can. Năm ngón
tay thon dài, trên ngón tay thứ ba, buộc một sợi chỉ mảnh tinh tế, tựa
như đang buộc lại một đoạn duyên phận đẹp đẽ.
Tạ Liên lập tức
nhớ lại lúc ngồi trên lầu, khi ca nữ kia cất tiếng hát, trong đầu y hiện lên những hình ảnh hỗn độn: dưới tấm lụa, hai bàn tay, mười ngón tay
đan vào nhau thật chặt.
Trên bàn tay đặt phía trên, buộc một sợi chỉ đỏ giống như vậy.