Chương 223 - Chương 222
Nghe vậy, Tạ Liên bỗng dưng sởn tóc gáy, lông tơ trên lưng dựng ngược lên từng cái một.
Y nghe thấy Quân Ngô đứng dậy, chậm rãi đi tới, không hiểu sao cảm giác hơi giống cái đêm Quốc sư lặng lẽ lẻn vào phòng Quân Ngô, tháo mặt nạ hắn xuống.
Nhưng mà, Hoa Thành còn đang đứng sau tấm rèm cạnh mép giường!
Trước khi Tạ Liên nhảy lên giường đã kịp giấu Phương Tâm ở dưới gối. Lúc này, hai tay y nắm chặt lấy chuôi kiếm, chờ đợi thời cơ, nhưng y cũng hoài nghi rằng căn bản sẽ không có thời cơ.
Ai ngờ, Quân Ngô lại không đi tới phía rèm cửa mà tới cạnh mép giường, lập tức hất tung chăn trên người y. Tạ Liên cảm thấy trên người chợt lạnh, đột nhiên bật dậy, nhìn hắn chằm chằm.
Quân Ngô nhìn y từ trên xuống dưới như đang đánh giá: “Bộ áo này có vẻ không thích hợp với ngươi lắm.”
“…”
Tạ Liên chợt nhớ ra, y vẫn đang mặc Cẩm Y Tiên trên người!
Tuy rằng Cẩm Y Tiên đã biến thành một bộ áo trắng nhưng Quân Ngô đương nhiên vẫn nhận ra nó.
Hắn thở dài: “Ngươi lại không nghe lời ta. Lại chạy ra ngoài làm loạn.”
Tạ Liên vẫn kinh ngạc nhìn hắn, bỗng nhiên, ánh mắt y lướt qua một hộp quà đặt trên bàn. Hộp quà đã mở, bên trong là mấy bó rau cải trắng, mấy củ khoai tây và củ cải.
“…”
Thì ra ban nãy Vũ sư gọi Quân Ngô lại, bảo rằng quên không đưa hắn một thứ đồ, chính là một chút đặc sản ở quê hương nàng…
Đứng phía sau Quân Ngô, Hoa Thành không phát ra một tiếng động, lấy tay vén một góc rèm, lặng lẽ theo dõi hành động của hai người kia.
Hắn chậm rãi đặt tay lên chuôi đao thon dài đeo ở bên hông, dường như đang suy xét có nên động thủ ngay lập tức hay không. Tạ Liên cũng không cảm thấy đây là thời cơ tốt, giả vờ không muốn nói chuyện với Quân Ngô, chỉ lắc lắc đầu.
Quân Ngô nói: “Ngươi đem Linh Văn giấu đi nơi nào rồi?”
Đương nhiên không thể giao Linh Văn ra cho hắn. Chỉ cần nhìn thấy Linh Văn, chưa cần hỏi nàng bị làm sao, chỉ cần nhìn thấy nàng bị biến thành con lật đật cũng có thể đoán ra Hoa Thành đã trà trộn vào Tiên Kinh.
Thế nhưng, Tạ Liên lại không khỏi nghi ngờ… Có gì đó không đúng. Quân Ngô thật sự không nghĩ rằng Hoa Thành vốn đã tìm tới đây sao?
Quân Ngô nói tiếp: “Tiên Lạc, biểu cảm của ngươi như đang muốn nói là ‘không đúng’. Cái gì ‘không đúng’? Chẳng lẽ ngoài Cẩm Y Tiên ra, ngươi còn đang giấu ai đó khác?”
Vừa rồi, biểu cảm của Tạ Liên thậm trí còn không có chút thay đổi! Quân Ngô thật sự hiểu rõ y như lòng bàn tay.
Y trao đổi ánh mắt với Hoa Thành, dần dần lấy lại bình tĩnh, nói: “Ngươi muốn nghĩ sao thì nghĩ. Dù gì, bây giờ ai muốn ra ngoài cũng không ra được, ta cũng chẳng làm được cái gì nữa. Ngươi thích thế nào thì tùy.”
Nói xong, y lại nằm xuống, kéo chăn chùm qua đỉnh đầu, mặc cho Quân Ngô bắt đầu dạo bước, soi xét từng kẽ hở trong cung Tiên Lạc.
Không nhanh không chậm, hắn lục soát một hồi, sau khi không tìm được cái gì, hắn liền chuyển hướng sang phía rèm cửa, kéo tung sang một bên.
Phía sau rèm, không có một bóng người.
Đứng yên một lát, Quân Ngô thả rèm xuống, trở lại cạnh bàn, nhìn Tạ Liên nằm trên giường vẫn chùm chăn kín không chịu buông.
Trong chăn, Hoa Thành đã nằm cạnh y từ lúc nào, hai khuôn mặt sát gần nhau như sắp chạm vào đến nơi. Lồng ngực Tạ Liên đập bang bang đến lợi hại, cả người cứng đờ. Hoa Thành hơi hơi mỉm cười, nói khẽ: “Điện hạ, đừng sợ.”
Mới vừa rồi, khi Quân Ngô quay người, Hoa Thành liền lập tức buông rèm, chờ hắn đi qua, lặng lẽ lao vọt đến mép giường của Tạ Liên. Tạ Liên đưa tay kéo hắn lên, nhét vào trong chăn, mà Hoa Thành vừa mới lăn lên giường, Quân Ngô liền trở lại.
Đã chớp được thời cơ trời ban, hơn nữa vị trí còn hoàn hảo đến vi diệu, ngoại trừ vướng chăn gối lung tung thì quả nhiên qua mắt được Quân Ngô.
Cuối cùng, Quân Ngô lên tiếng: “Tiên Lạc, đừng ngủ nữa, dù sao ngươi cũng không ngủ nổi. Dậy đi, lại đây với ta.”
Thật sự Tạ Liên rất muốn ăn vạ trên giường không chịu ngồi dậy, nhưng chỉ sợ nếu y không dậy, Quân Ngô sẽ lại tới hất chăn. Cuối cùng, y lăn lộn một hồi, đành phải xuống giường, lấy ra con lật đật từ trong tay áo giấu xuống dưới gối.
Đợi Quân Ngô ra đến cửa điện, Tạ Liên mới quay đầu, liếc mắt một cái, trông thấy Hoa Thành bước xuống giường, ánh mắt đầy sát khí. Tạ Liên vội vàng xua tay, ý bảo là hắn tuyệt đối không được để bại lộ, y sẽ không sao hết.
Quân Ngô nói vọng lại: “Làm sao vậy, còn chưa đi? Có thứ gì ở trên giường làm ngươi không muốn đi sao?”
Tạ Liên lập tức trở về phòng, cầm lấy hộp quà ở trên bàn rồi đi ra, đóng cửa lại. Y lấy một củ cải, cắn một miếng, nhàn nhạt nói: “Không có gì. Ta chỉ đói bụng thôi, không được sao?”
Quân Ngô nhìn củ cải trên tay hắn, ôn tồn nói: “Nếu ngươi thích cái này, ta sẽ cho người mang tới thêm.”
Tạ Liên: “…”
Đi qua mấy con phố, liền nghe thấy xa xa vọng lại tiếng hô ầm ĩ: “Ha ha ha ha ha ha ha! Phong Tín! Đồ chó chết! Quỷ Vương ta đây dám lấy chân đạp đổ điện của ngươi, thế nào! Thế nào! Giỏi thì lại đây mà đánh ta! Ha ha ha ha ha ha!”
Lại là Thích Dung!
Tiến tới gần, chỉ còn trông thấy một tòa kim điện bị hắn phá sạch, khắp nơi đều ghi những dòng chữ xấu không đọc nổi: Thanh Quỷ Thích Dung đã đến đây. Thích Dung còn leo lên nóc nhà, lật tung mái ngói, trêu ghẹo khoe khoang với các thần quan bị nhốt bên trong. Cốc Tử ở bên cạnh hắn, không đành lòng, muốn nói nhưng lại thôi.
Mặc cho hắn nhảy nhót trên điện Nam Dương, Phong Tín cũng không buồn quan tâm, chính là đang phiền não về việc khác. Thích Dung hò hét mãi không thấy phản ứng gì, lại chuyển sang điện của Mộ Tình làm loạn một phen. Mộ Tình chỉ yên lặng tỏ vẻ khinh thường, khiến hắn tức giận dậm chân, nhảy tới nhảy lui, thế nào lại nhảy tới điện của Quyền Nhất Chân.
Ai ngờ, hắn còn chưa kịp mở miệng, đột nhiên, một bức tượng thần tóc xoăn bay ra, phá tan nóc nhà, đập thẳng vào đầu hắn. Chắc chắn là Quyền Nhất Chân phẫn nộ, dùng chính tượng thần của mình làm vũ khí, không thương tiếc ném về phía hắn.
Cốc Tử kinh hãi: “Cha! Người không sao chứ?”
Thích Dung giận dữ: “Tên Quyền Nhất Chân ngu dốt đúng là không biết xấu hổ! Dám dùng thủ đoạn đê tiện này đánh lén ta!”
Cốc Tử do dự một chút, tỏ vẻ khó hiểu: “Cha, hắn dùng thủ đoạn đê tiện gì thế ạ?”
Rõ ràng Quyền Nhất Chân quang minh chính đại ném tượng thần vào đầu hắn mà?
Thích Dung mắng: “Ngươi là con trai ta! Chỉ cần hắn đánh thắng ta, không cần biết là dùng cách gì, tất cả đều coi là thủ đoạn đê tiện! Nếu không thì hắn làm sao có thể thắng được ta?!”
Cốc Tử: “Vâng…”
“…”
Dù thế nào Thích Dung cũng là biểu đệ của Tạ Liên. Y nhìn không nổi, đưa tay che kín mặt.
Quân Ngô dậm gót chân, nói: “Thanh Quỷ.”
Thích Dung nghe thấy giọng nói này, vẻ mặt nghiêm lại, đứng dậy, nhìn Quân Ngô một cách cảnh giác. Hai ‘cha con’ đều hướng ánh mắt đến Tạ Liên.
Cốc Tử vui vẻ gọi: “Đạo trưởng đồng nát ca ca!”
Thích Dung cười mỉa mai: “À há! Ai thế này? Đây không phải là Thái tử biểu ca sao!”
Dù Tạ Liên không để ý đến hắn, hắn vẫn muốn làm loạn, chạy vòng quanh Tạ Liên, hùng hổ nói: “Trông ngươi lúc trước không phải rất vênh váo kiêu ngạo sao? Sau lưng có tận hai chỗ dựa, không thèm đem ta để vào mắt, bây giờ sao lại thành cái bộ dáng rách nát không chốn nương thân thế này?”
Tạ Liên thầm nghĩ, thấy kỳ lạ: “Hai chỗ dựa?”
Giây lát sau, y mới kịp nhận ra, một chỗ dựa chính là Hoa Thành, một chỗ dựa còn lại là Quân Ngô.
Y nhìn thoáng qua Quân Ngô, không tránh khỏi cảm xúc lẫn lộn ngổn ngang, bỗng nhiên nhớ tới lúc trước y từng hỏi Hoa Thành: ‘Đệ cảm thấy Quân Ngô thế nào?’. Lúc ấy, Hoa Thành trả lời: ‘Quân Ngô nhất định rất chán ghét huynh’.
Thích Dung lại lấn tới: “Rất hoành tráng nha, trước đây thì ỷ lại vào chó Hoa Thành chống lưng, âm mưu đánh lén ta, ta còn chưa tính sổ với ngươi, vậy mà ngươi đã bị kẻ khác tính sổ, đúng là Thiên đạo luân hồi!”
Quân Ngô nhẹ lên tiếng: “Thanh Quỷ, không cần nói với Tiên Lạc những lời vô nghĩa. Ngươi có thể thả thuộc hạ của ngươi đi.”
Tuy rằng, Thích Dung luôn điên cuồng mắng chửi sau lưng Quân Ngô, thế nhưng đối mặt trực tiếp với Quân Ngô, hắn lại xám xịt mặt mày, sợ co rúm đuôi. Hắn tỏ thái độ không phục, không nói một lời, ôm lấy Cốc Tử chạy mất xác.
Quân Ngô lại nói với Tạ Liên: “Đi thôi.”
Tạ Liên nhìn con đường mà Quân Ngô đang dẫn đi, trong lòng suy nghĩ: “Hướng này là đi tới… Chỗ thuộc hạ của Thích Dung? Chẳng lẽ là…”
Đi một hồi, quả nhiên, một tòa điện Võ thần hoa lệ hiện lên trước mắt hai người.
Điện Minh Quang!
Từ trong điện truyền ra tiếng la hét inh ỏi khiến Tạ Liên giật mình. Y bất chấp đi theo Quân Ngô, tiến vào xem có chuyện gì, chỉ thấy trong điện là một mớ hỗn độn rối tung rối mù!
Sắc mặt Bùi Minh xanh mét. Tuyên Cơ quấn chặt lấy người hắn như một con rắn độc, hận không thể kẹp chết hắn, tóc dài rũ rượi, khuôn mặt đỏ gắt. Nàng nhe ra hai cái nanh, như muốn cắn phập vào cổ Bùi Minh, thế nhưng chính cổ nàng lại đang bị Bán Nguyệt bóp chặt, kéo ra ngoài.
Phía bên kia, một thanh kiếm dí thẳng vào yết hầu Bùi Minh, chỉ chờ được đâm xuyên qua họng hắn, bị Bùi Túc dùng hết sức giữ chặt lại. Mà sau lưng Bán Nguyệt và Bùi Túc còn có Khắc Ma đang điên cuồng múa may, nếu không phải Bùi Minh gắng gượng chống đỡ, chỉ sợ cái thiết chùy của hắn đã sớm đập bẹp hai người họ.
Tuyên Cơ và Dung Quảng, kẻ phía trước, kẻ phía sau vừa ra sức muốn đâm chết Bùi Minh, vừa điên loạn chửi nhau.
Tuyên Cơ thét to: “Cút ngay! Cái mạng chó của Bùi Minh thuộc về ta, thuộc về ta, tất cả đều là của ta!!!”
Dung Quảng bám ở trên thân kiếm cũng quát lại: “Ngươi mới phải cút! Thật không biết thân biết phận! Nữ nhân bị Bùi Minh vứt bỏ, không một ngàn thì cũng phải tám trăm, ngươi thì khác gì! Người lấy cái mạng chó của Bùi Minh chỉ có thể là ta!!!”
Trên trán Bùi Minh nổi đầy gân xanh, phẫn nộ: “… Các ngươi… Cả hai… đều có bệnh!!! Tất cả cút hết cho ta!!!”
“…”
Tạ Liên cũng đồng cảm với cảnh ngộ của Bùi Minh. Bị rơi vào tình thế trớ trêu này cũng quá bất hạnh rồi.
Y nói: “Bùi tướng quân, ngươi cố chịu đựng thêm một chút!”
Dứt lời, y liền muốn chạy lên cứu, ai ngờ, còn chưa kịp bước một bước đã có một bàn tay giữ chặt vai y.
Quân Ngô đứng phía sau, nói: “Tiên Lạc, ngươi không phải đang nghĩ ta gọi ngươi đến đây để giúp chúng đấy chứ?”
Đám người đang giằng co sứt đầu mẻ trán bỗng chú ý tới phía này.
Bán Nguyệt mừng rỡ gọi: “Hoa tướng quân!”
Tạ Liên bị Quân Ngô dùng một tay áp chế, nhất thời không thể động đậy: “Vậy ngươi kêu ta tới làm gì?”
Quân Ngô vẫn giữ nguyên tư thế, đẩy mạnh y vào trong điện. Y vừa đi vào, cả đám người như mất hết sức lực, tê liệt chân tay mà ngã phịch xuống mặt đất.
Quân Ngô gọi: “Minh Quang.”
Không còn bị Tuyên Cơ bóp cổ, sắc mặt Bùi Minh mới trở lại bình thường, nhẹ thở ra: “Đế quân, thật đúng là… Phải đa tạ ngài rồi.”
Ngữ khí của hắn tuy không trào phúng nhưng lại mang đầy sự mỉa mai.
Quân Ngô cũng không để bụng, hơi hơi mỉm cười: “Ngươi không cần cảm tạ sớm như vậy. Minh Quang, ta tới đây là muốn nhờ ngươi giúp một việc.”
Bùi Minh: “Giúp cái gì?”
Quân Ngô nói: “Hoàng thành ở dưới hạ giới đang thi triển một pháp trận người sống.”
Quả nhiên là việc này!
Quân Ngô ung dung nói: “Phá tan pháp trận đó và khôi phục thân phận Võ thần phương Bắc của ngươi.”
Bùi Minh nhìn thoáng qua Tạ Liên, cười gượng: “Chẳng phải pháp trận đó đang được vị Huyết Vũ Thám Hoa bảo vệ sao? Chỉ e là Bùi mỗ không có cách nào lao vào phá được.”
Quân Ngô nói: “Ngươi đương nhiên không thể lao vào phá, ta cũng chưa nói ngươi nhất định phải lao vào phá.”
Nếu là Bùi Minh, muốn phá pháp trận này thật quá đơn giản. Chỉ cần giả vờ đi tới hỗ trợ, Sư Thanh Huyền nhất định sẽ cho hắn vào. Mà đã vào được bên trong rồi, sẽ không có ai kịp cảnh giác, rút lui hay phản kháng, trận pháp liền bị phá vỡ!
Huống chi, hiện tại Hoa Thành không hề canh giữ ở hoàng thành, căn bản là không có cách nào cứu nổi nữa!
___________