Chương 220 - Chương 219
Quốc sư không trả lời y, cứ thế đắm chìm trong sự sợ hãi bao lâu nay vẫn chưa hề tiêu tan.
Hắn nói: “Những khuôn mặt đó bị che kín, chưa bao giờ tiếp xúc với bên
ngoài, chỉ là ánh trăng chiếu vào cũng không chịu nổi. Ta đột nhiên tháo mặt nạ ra khiến chúng lắp bắp kinh hãi, đôi mắt nheo lại, miệng không
nói nổi. Một lát sau, chúng dường như nhìn rõ ta, liền bắt đầu… Gọi tên
ta.”
“Ta sợ đến ngây người. Ban nãy ta có nói, ta chưa từng thấy
thứ gì đáng sợ hơn cảnh tượng hàng vạn người Ô Dung rơi xuống biển lửa,
thế nhưng, thứ ta thấy lúc đó còn kinh khủng gấp ngàn lần!”
“Tay
ta cầm mặt nạ, run rẩy không ngừng, nếu không phải cả người đã cứng đờ
thì cũng chỉ sợ làm nó rơi xuống, đánh thức Thái tử điện hạ. Ba khuôn
mặt kia vội vàng muốn nói với ta cái gì, miệng đóng mở càng điên cuồng,
nhưng lại đè thấp giọng, sợ làm Thái tử điện hạ tỉnh giấc.”
“Ta
nhìn bọn chúng, vừa ghê tởm vừa sợ hãi, nhưng lại thật sự muốn biết bọn
chúng đang nói cái gì. Ta liền khom lưng, ngừng thở, ghé sát vào mặt
Thái tử điện hạ, tập trung nghe.”
“Ghé vào quá gần, ta ngửi thấy
được hương thảo dược nồng đậm, không át được mùi máu tươi, thối rữa. Ta
nghe thấy bọn chúng gào thét giục ta chạy mau, Thái tử điện hạ điên
rồi!”
“Sự việc chính là, sau khi ba người rời đi, trong lòng vẫn
không yên tâm, lén quay lại tìm Thái tử điện hạ. Ai ngờ, họ vừa vặn gặp
Thái tử điện hạ đang mang rất nhiều người, ép đi về phía Đồng Lô.”
“Bọn họ biết được Thái tử điện hạ không hề từ bỏ việc dùng người sống hiến
tế, vừa kinh hoàng vừa giận dữ, chạy ra ngăn cản, đánh một trận với Thái tử điện hạ. Chẳng ngờ đến, điện hạ đánh gục cả ba người họ, trực tiếp
quăng vào núi Đồng Lô chung với mấy trăm người kia!”
“Những dân
thường bị ném vào, đương nhiên xương cốt cũng chẳng còn, nhưng ba người
bằng hữu thì đều có tu vi trong người, lại bị Thái tử điện hạ giết chết, sinh ra oán niệm sâu đậm, hồn phách không tiêu tan nổi mà ký sinh ở
trên người hắn, mỗi ngày đều phẫn nộ, lải nhải bên tai hắn, ngăn cản
hành động của hắn.”
“Ta nghe hết chuyện, lại càng cảm thấy kinh
hoàng tột cùng, hoàn toàn không biết bây giờ nên làm cái gì. Tại sao
chuyện lại kinh khủng thế này? Ta không thể nói rõ, rốt cuộc là Thái tử
điện hạ kinh khủng hay ba khuôn mặt kia kinh khủng hơn!”
“Nghĩ đến đó, đột nhiên có một bàn tay lao tới, nắm lấy đầu ta.”
“Da đầu ta tê rần, chậm rãi ngẩng đầu, trông thấy Thái tử điện hạ.”
“Không biết hắn đã tỉnh từ khi nào, cùng với ba khuôn mặt, tổng cộng bốn cặp mắt đang nhìn ta chằm chằm!”
“Những khuôn mặt đó chuyển biến vặn vẹo, xé rách vết thương trên mặt hắn, máu chảy ròng ròng xuống dưới.”
“Hắn nhìn ta thật lâu, sau đó thở dài nói ‘Chẳng phải ta dặn ngươi không cần vào phòng ta sao.’ ”
“Ta bỗng nhiên hiểu rõ mấy chuyện dị thường xảy ra gần đây là do đâu.”
“Điện hạ phát hiện trên mặt mình xuất hiện thứ như vậy, không thể chấp nhận
nổi, càng không thể chịu được hình ảnh bản thân trong gương, người không ra người, quỷ không ra quỷ, cho nên mới đập nát gương. Chảy nhiều máu
là do hắn muốn dùng dao cắt bỏ chúng, mùi thối rữa là do miệng vết
thương lâu không lành, thế nhưng dù có cắt đi bao nhiêu lần, chúng sẽ
lại mọc ra nữa!”
Quốc sư che nửa bên mặt, con ngươi co rút kịch liệt: “Ta… Lập tức quỳ bên mép giường hắn.”
“Thái tử điện hạ chậm rãi ngồi dậy trên giường, nói ‘Ngươi không cần sợ hãi.
Bọn họ biến thành như vậy là do bọn họ phản bội ta. Chỉ cần ngươi không
làm thế, ta vẫn sẽ đối xử với ngươi như trước đây. Ngươi vẫn là người
hầu tận tâm nhất của ta, tất cả đều không có gì thay đổi.’ ”
“Ta làm sao có thể không sợ hãi?! Làm sao mà vờ như không có gì thay đổi? Tất cả đã sớm thay đổi hết cả rồi!”
“Thái tử điện hạ vô cùng thông minh. Hắn lúc trước chưa bao giờ để ý sắc mặt
người khác, nhưng từ sau khi bị đày, hắn bắt đầu học cách xem mặt đoán
ý. Hắn nhìn ra suy nghĩ của ta, chậm rãi hỏi ‘Ngươi cũng muốn rời đi,
phải không?’ ”
“Thật sự, ta không biết. Nếu hắn chỉ nói miệng là
quăng ác dân vào Đồng Lô, ta có thể giả vờ như chưa có gì xảy ra, cố tìm cách lý giải mọi nghi ngờ.”
“Thế nhưng, hắn lại đem những bằng
hữu tốt nhất sánh vai bao nhiêu năm ném vào, chúng ta đã từng sống nương tựa lẫn nhau cơ mà! Như này thật sự đã… phát rồ. Ta… không thể hiểu cho được.”
“Thái tử điện hạ lẩm bẩm ‘Không quan trọng, ta đã sớm
tính đến, ta biến thành cái dạng này, sẽ chẳng có ai chịu ở lại bên ta.
Ta có thể đơn độc. Từ trước đến nay vẫn chỉ có một mình ta đơn độc!!!
Không cần kẻ nào khác!!!’ ”
“Khuôn mặt hắn trở nên vô cùng dữ
tợn, đưa tay bóp chặt lấy cổ ta, đôi mắt điên cuồng nhìn chằm chằm ta,
miệng không ngừng lặp lại: Ta có thể đơn độc, ta có thể đơn độc, ta đơn
độc ta đơn độc ta đơn độc ta đơn độc ta đơn độc, ta không cần kẻ nào
khác, không cần kẻ nào khác, không cần bất cứ kẻ nào khác…”
“Lực
của điện hạ rất mạnh, nếu hắn thực sự muốn giết ta, cổ ta đã bị hắn bóp
gãy từ lâu, không phát ra nổi một tiếng, nhưng ta không hề bị hắn bóp
chết. Hơn nữa, hắn vừa lên cơn, ba vị bằng hữu trên mặt hắn liền kêu ầm
lên, giống như đang cố tình làm phiền, khiến hắn đau đầu mà kêu lên, ta
cũng vô thức giãy giụa.”
“Cả năm người chúng ta đều khóc thét
cuồng loạn, điên rồ giống nhau. Thái tử điện hạ một tay ôm đầu, một tay
siết cổ ta càng chặt. Trước mắt ta biến thành màu đen kịt, mất đi cảm
giác. Ngay lúc đó… ta thấy dưới gối hắn có một đồ vật.”
“Dưới
chiếc gối của hắn có một thanh kiếm, khi ngủ cũng gối lên, từ sau khi bị đày mới có thói quen này. Ta bắt lấy chuôi kiếm, rút ra, dưới ánh trăng phản chiếu lấp lánh ánh bạc.”
“Điện hạ cười ha ha, hai mắt nổi
tơ máu, nói ‘Ngươi cũng muốn giết ta sao? Làm đi! Mau tới giết ta đi!
Đâm thẳng vào ngực ta! Đâm bao nhiêu cũng được! Ta thật muốn nhìn, kẻ
cuối cùng chết là ai! Là các ngươi chết hay chính là ta chết!’ ”
“Ta đương nhiên không đâm hắn, đem thanh kiếm cắm ở trước mặt hắn, khàn
giọng mà kêu ‘Điện hạ! Điện hạ! Tỉnh lại đi, ngươi xem chính mình đi!
Ngươi nhìn xem bây giờ ngươi đã biến thành bộ dạng gì?!’ ”
“Hắn
đã đập tan tất cả gương, đã lâu rồi chưa nhìn qua mình thế nào trong
gương. Thanh kiếm kia sáng như tuyết, đột nhiên chiếu lên bộ dạng của
hắn, khiến hắn thấy được khuôn mặt chính mình.”
“Hắn trông thấy bản thân trong gương, bỗng nhiên ngây dại.”
“Tay điện hạ siết cổ ta không lỏng bớt chút nào, nhưng mà, không biết hắn nhìn bao lâu, bỗng dưng một hàng nước mắt lăn xuống.”
“Nhìn thấy hàng nước mắt kia, ta cũng không nhịn được, lệ rơi đầy mặt. Hình
ảnh phản chiếu trên thanh kiếm xấu xí hết sức! Ta trông thấy cũng ghê
tởm, lại vì cái gì mà muốn cho hắn nhìn thấy chính mình như vậy, vì cái
gì muốn nhắc nhở hắn bây giờ chính là một con quái vật ghê tởm?”
“Ta không đành lòng, ném thanh kiếm xuống mặt đất.”
“Cuối cùng, Thái tử điện hạ dùng hết sức ném ta ra ngoài, đuổi ta cút đi.”
“Ta ngã lộn mấy vòng, lập tức chạy thoát.”
Nghe tới đó, Tạ Liên mới thở phào.
Quốc sư cũng buông tay xuống, nói: “Ta chạy đi thật xa, trốn khỏi Ô Dung
quốc. Không bao lâu sau, núi lửa Đồng Lô lại bùng nổ lần nữa.”
“Toàn bộ Ô Dung quốc, tất cả đều bị nhấn chìm trong biển lửa, không có ai may mắn thoát khỏi. Một đất nước, cứ như vậy mà biến mất.”
“Ta thoát được một mạng, sau đó không còn nghe được tin tức gì về Thái tử điện hạ, giống như hắn đã chết chung với Ô Dung quốc.”
“Ta đi tới một nơi khác, tự mình tu luyện, cũng đạt một chút thành tựu, duy trì được thân thủ, không có mục đích mà lưu lạc dưới nhân gian. Ta đã
chăm sóc Thái tử điện hạ từ khi còn là thiếu niên, giờ không cần chăm
sóc hắn nữa, ngược lại không biết nên làm gì.”
“Điện hạ không
còn, ba người bằng hữu của ta cũng đã chết. Ta tạo ra ba cái vỏ rỗng giả làm người, cùng ta nói chuyện phiếm, cùng ta đánh bài.”
Nghe thấy “vỏ rỗng giả làm người”, sắc mặt Tạ Liên hơi cứng lại.
Quốc sư nói: “Về sau, pháp thuật của ta có tiến bộ, ta đem tính cách, võ công của ba vị bằng hữu dạy lại cho chúng.”
Tạ Liên thấp giọng: “Là ba vị Quốc sư sao?”
Khó trách, y vốn cảm thấy ba vị Quốc sư có điểm kỳ quái, chưa bao giờ hành
động một mình, cũng chưa bao giờ nói chuyện riêng với y, căn bản là giả
người, chỉ cần rời xa Quốc sư liền sẽ bị phát hiện.
Quốc sư đáp:
“Là bọn họ. Cho nên, nói thẳng ra, ngươi cũng coi như là đồ đệ của ba vị bằng hữu. Đáng tiếc, bản thân ta không phải bọn họ, làm ra ba cái vỏ
rỗng cũng chỉ bắt chước họ được vài phần, không thể giáo huấn ngươi
nhiều. Ba cái vỏ đó cũng bị hắn hủy đi rồi.”
“Qua một hai trăm
năm sau, Thiên giới thay đổi, tất cả những thần quan cũ đều biến mất,
dần dần thay sang một đám thần quan mới. Dù sao thì cái này cũng không
liên quan đến chuyện của ta, ta cũng chỉ biết ăn no chờ chết.”
“Cho đến một ngày, ở một đất nước nọ, có một vị Thái tử điện hạ sinh ra đúng vào thời điểm vô cùng tốt lành.”
“Đó chính là ngươi, Thái tử điện hạ của Tiên Lạc quốc.”
Rốt cuộc cũng tới. Tay Tạ Liên để trên đùi hơi nắm chặt.
Quốc sư ngồi thẳng lưng, nói: “Ta cảm thấy thật khéo, rất có duyên. Nhưng
quả thật, lúc ấy Ô Dung quốc đã bị hủy diệt rất nhiều năm về trước rồi.
Mấy trăm năm cũng đã gặp được ngày đẹp một hai lần, kể ra cũng không
phải quá đặc biệt. Nhưng ta không hiểu chính mình có tâm tình gì, tùy
tiện bịa ra một cái tên, đi làm Quốc sư Tiên Lạc.”
Tạ Liên thầm nghĩ: “Ai nghe cũng biết đó là cái tên tùy tiện bịa ra…”
Quốc sư nói: “Không phải là ta khinh người Tiên Lạc các ngươi, nhưng cách để đạt được cái chức Quốc sư, đối với ta thật quá dễ dàng. Chỉ có một vấn
đề, mọi người cảm thấy miệng nói to chưa chắc đã làm được việc, tuổi nhỏ bị coi là không có bản lĩnh, bị khinh thường. Nếu ta mang khuôn mặt thế này đi dự thi, chỉ sợ sẽ không cho ta ứng tuyển, vậy nên ta sửa lại mặt một chút, làm già đi hai mươi tuổi, quả nhiên liền được tuyển vào. Mà
làm Quốc sư, ta phải cùng nói chuyện trực tiếp với các thần quan Thiên
giới.”Advertisement / Quảng cáo“Vì thế, ta đã gặp Quân Ngô.”
“Bộ dạng của Quân Ngô, so với vị Thái tử điện hạ ta quen, hoàn toàn không
giống nhau. Nhưng mà, ta với hắn đã quá quen thuộc, nói chuyện với nhau
vài lần, ta liền nghi ngờ. Nhưng cũng vẫn chỉ là nghi ngờ.”
“Hơn nữa, tính ta đa nghi nhưng không bao giờ nói thẳng ra cái gì.”
Quốc sư nói: “Nhưng chúng ta cuối cùng cũng không thể giả vờ được nữa. Bởi vì, chúng ta đều thấy được ngươi.”
“Điện hạ, ngươi hẳn là đoán được tại sao ta đặt kỳ vọng rất cao lên ngươi.
Ngươi rất giống hắn. Cho nên, ta hy vọng ngươi có thể trở thành một
người, hoặc một vị thần giống hắn, có thể làm những thứ hắn không làm
được, trở nên hoàn hảo, bù đắp cho những tiếc nuối của ta và hắn.”
Hoa Thành nhàn nhạt nói: “Từ lúc bắt đầu ngươi đã nghĩ sai rồi. Không giống dù chỉ một chút.”
Quốc sư liếc hắn một cái: “Bây giờ đương nhiên ngươi thấy không giống. Nhưng lúc trước rất giống. Gặp cái gì liền phá cái đấy, quá giống.”
Hắn lại chuyển hướng sang Tạ Liên, nói: “Trong lần Thái tử duyệt thần,
ngươi đã cứu một đứa trẻ rơi xuống từ trên tường thành, ta cực kì không
vui. Không chỉ vì ngươi bỏ dở buổi lễ, mà là vì việc ngươi làm quá đáng
chú ý.”
“Ngươi khiến cho Quân Ngô chú ý.”
“Quân Ngô bắt
đầu nhắc tới ngươi. Hắn thật sự ưu ái ngươi, mỗi lần chúng ta nói
chuyện, ta đều ẩn ẩn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp. Nhưng ta đã nhìn ra, hắn thật sự thích ngươi, phát hiện ra ngươi là một hạt giống
tốt rất hợp ý hắn, hơn nữa luôn muốn điểm mặt ngươi đi lên, chỉ là lần
nào cũng bị ta dùng mọi lý do ngăn cản.”
Tạ Liên cũng không tin thái độ của Quân Ngô đối với y là giả, nhưng nghe Quốc sư nói vậy, tâm tình lại càng phức tạp, khó nói.
Quốc sư nói: “Mọi chuyện đều thay đổi tại cây cầu đó.”
Nghe vậy, Tạ Liên chợt hiểu ra.
Quốc sư nói: “Tại cây cầu, ngươi giết chết một quỷ hồn, còn nhớ không?”
Tạ Liên trầm giọng: “Đó là cơ hội để ta phi thăng, đương nhiên nhớ rõ.”
Quốc sư nói: “Thời điểm ngươi gặp được quỷ hồn kia, ta cảm thấy thật không
thích hợp. Nó quấy phá suốt dọc cây cầu, mặc giáp hỏng, chân đạp nghiệp
hỏa, toàn thân nhuốm máu tươi, cắm đầy đao kiếm, mỗi bước đi đều để lại
một dấu máu cùng lửa phía sau, còn hỏi ngươi ba câu đó… Tất cả đều làm
ta chú ý, cảm thấy bất an, nhưng ta cũng không hiểu nó không đúng ở chỗ
nào. Hơn nữa, đánh bại xong quỷ hồn trên cầu, ngươi liền phi thăng ngay, ta căn bản chưa kịp suy nghĩ cẩn thận.”
“Cũng may, ngươi phi
thăng được một thời gian, Quân Ngô đối xử với ngươi vẫn là thái độ như
trước, thật sự ưu ái, thật sự coi trọng, giống như cái gì cũng chưa từng xảy ra, ta cũng tự dặn mình không nên nghĩ nhiều.”
“Sau đó, chính là Tiên Lạc gặp hạn, Vĩnh An náo loạn. Còn xuất hiện thêm một thứ là Bạch Vô Tướng.”
Tạ Liên nín thở, im lặng.
Quốc sư nói: “Ta đã bảo rồi, ngay từ đầu ta không hề biết đó là thứ gì. Sau
lại xảy ra dịch mặt người, khiến ta càng nghi ngờ. Nhưng vì oán linh ký
sinh trên cơ thể người sống cũng không phải cái gì hiếm thấy, chỉ là
chưa từng lây lan rộng như vậy. Hơn nữa, ta còn có chút oán giận cái gọi là ‘mệnh trời’. Ta cảm thấy, Bạch Vô Tướng được sinh ra, chính là trời
muốn trừng phạt ngươi.”
“Ngươi cùng thứ đó chạm mặt nhau ngày
càng nhiều, dịch mặt người càng lây truyền bừa bãi, rất nhiều việc đều
làm ta tin rằng phỏng đoán của ta là đúng.”
Tạ Liên nói: “Rất nhiều việc, cụ thể là gì? Người có thể nêu ví dụ được không?”
Quốc sư nói: “Trước cổng thành Tiên Lạc, có một nhà ba người bị ngã chết.”
Tạ Liên hít thở không thông, nói: “Đây…. là…?”
Quốc sư nói: “Về sau, ta kiểm tra qua thi thể, phát hiện ra, căn bản đó không phải là ba người, mà là ba cái vỏ rỗng.”
Tạ Liên nói: “Nhưng vỏ rỗng thì sẽ rỗng ruột, không có nội tạng, sao mà chảy máu được?!”
Quốc sư nói: “Căn bản không cần nội tạng. Rơi từ trên cao xuống, nội tạng
cũng bị dập nát, chỉ cần nhét một đống thịt nát vào trong vỏ, đổ đầy máu vào bụng là được. Ba vị bằng hữu của ta, có một người rất am hiểu quỷ
pháp như này, vỏ rỗng giả người chính là hắn làm được trước. Hắn dạy cho chúng ta. Hơn nữa, lúc ấy cách chế vỏ rỗng giả người không lan truyền
như bây giờ. Bọn họ đã chết, có thể chế ra vỏ rỗng giả người, ngoại trừ
ta ra, ngươi xem còn ai có thể làm được?”
Tạ Liên cúi đầu, con ngươi co rút lại.
Một nhà ba người đã ngã chết ở cổng Hoàng thành Tiên Lạc, trực tiếp làm
bùng nổ chiến tranh. Nhưng mà, mấy mạng người kia lại là giả, là cái bẫy rập!
Tạ Liên nói: “Người… Lúc ấy tại sao không nói cho ta?”
Quốc sư nói: “Thật ra, ta không dám. Nếu đó thật sự là hắn, ta nói cho
ngươi, với tính khí của ngươi lúc đó, chắc chắn sẽ trực tiếp tìm hắn
tính sổ. Căn bản không thể cứu được ngươi cùng Tiên Lạc quốc, chỉ làm
các ngươi chết sớm hơn. Hơn nữa, kể cả không có ba cái vỏ rỗng kia, sớm
hay muộn cũng…”
Sớm hay muộn cũng có sự việc khác châm ngòi chiến tranh. Cái này so với vụ mất chó ở trong Hoàng thành Tiên Lạc cũng giống nhau.
“Sau đó ngươi cũng bại trận, Tiên Lạc cũng bại trận.”“Ta thật sự không nhịn được, vì thế, ta di tản tất cả mọi người ở Hoàng Cực Quán, mời hắn xuất hiện ở điện Thần Võ, sau đó, trực tiếp vạch trần
thân phận của hắn.”
Cũng theo lời Quân Ngô, tám trăm năm trước bọn họ đã từng gặp mặt.
Quốc sư nói: “Ta chất vấn hắn rất nhiều chuyện, hắn không thừa nhận, cũng
không phủ nhận. Cuối cùng, ta hỏi hắn ‘Điện hạ, rốt cuộc ngươi muốn cái
gì?’ ”
“Hắn trả lời rằng, hắn muốn ngươi trở thành truyền nhân hoàn hảo của hắn.”
“Nếu trên đời có một người hoàn toàn hiểu hắn, đó chính là ngươi. Chỉ cần thành công, ngươi sẽ vĩnh viễn không phản bội hắn!”
“Ta đã hiểu ý của hắn. Lời qua ý lại đến nỗi kích động, chúng ta lại động
tay đánh tới. Ta căn bản không thể đánh lại, chỉ cần động thủ liền sẽ
chết, hắn không cần động một ngón tay cũng có thể nghiền chết ta. Nhưng
lúc đó, đột nhiên sắc mặt hắn chuyển biến, đưa tay che kín mặt.”
“Ta kinh sợ, phát hiện ra trên mặt hắn nổi lên ba khuôn mặt!”
“Chúng nó vốn không biến mất, chỉ là bị hắn dùng pháp lực áp chế! Hiện tại
không biết là do hắn kích động hay do ta mà chúng nó lại hiện ra!”
“Cứ như vậy, ba vị bằng hữu của ta tới quấy rối, làm hắn đau muốn nứt đầu,
biểu cảm càng đáng sợ, còn ta nhân cơ hội chạy thoát.”
“Một lần nữa ta lưu lạc ở nhân gian, lại trốn đông trốn tây. Ta nghĩ tới Ô Dung quốc hiện tại thế nào, vì vậy quay lại xem sao.”
“Không ngờ tới, lần trở về đó, ta phát hiện ra một chuyện lớn.”
“Không biết vì cái gì, Ô Dung quốc hoàn toàn bị phong ấn, ngăn cách với thế
giới bên ngoài. Ta đi vào một lúc lâu, lại gặp được ba vị bằng hữu.”
Tạ Liên nói: “Chính là ba đỉnh núi lão, bệnh, tử sao?”
Quốc sư nói: “Đúng vậy.”
“Đồng Lô cắn nuốt thân xác bọn họ, tro cốt cùng tro núi lửa quyện vào với
nhau, phun trào ra, theo thời gian tích vào càng nhiều, qua trăm ngàn
năm biến thành ba ngọn núi lớn, mang một phần linh hồn bọn họ.”
“Ta tìm được cách hòa mình vào trong núi, nói chuyện với bọn họ, sau đó liền biết được rất nhiều việc.”
“Thực ra, nguyên một thế hệ thần quan, không phải tự nhiên biến mất, thay đổi triều đại, mà là bị hắn từng bước, từng bước một, chậm rãi giết sạch.
Hắn… Quét sạch toàn bộ Thiên Đình, một kẻ cũng không để thoát!”
“Sau khi làm Thiên giới tắm trong mưa máu, hắn quay về nhân gian, kiên nhẫn
đợi một thời gian, bịa một cái tên, một thân phận mới, làm ‘người’ thêm
một lần, ‘phi thăng’ thêm một lần.”
“Toàn bộ thần quan trước đó
đều chết sạch, không có ai biết hắn là ai, cũng không ai biết lúc trước
hắn là cái dạng gì. Hiện tại, nhân gian lưu truyền rộng rãi về xuất thân của ‘thần võ đại đế’, viết những điển cố, tin đồn thú vị về tướng mạo,
tính tình hắn… Tất cả đều là giả, đều là hắn nói dối tinh vi!”
“Tiên Kinh bây giờ là do chính tay hắn tạo ra, đặt dưới quyền khống chế của
hắn. Những thi thể, tro cốt của các thần quan đời trước xen lẫn trong
nền đất Tiên Kinh, mỗi ngày đều bị hắn dẫm đạp dưới chân. Ngay bây giờ,
dưới chân ngươi không chừng cũng đang giẫm lên tro cốt của ai đó.”
“…”
Quốc sư tiếp tục nói: “Hiện tại, hắn là đệ nhất Võ thần của Thiên giới, chói lọi rực rỡ, nhưng trong lòng hắn lại là áp lực, là hắc ám vô tận, là
oán niệm, thống khổ, phẫn nộ, căm hận… Những thứ này cần được phóng xuất ra ngoài. Chỉ có như thế hắn mới có thể cân bằng được tâm linh, tiếp
tục làm đệ nhất Võ thần tam giới mà không phải giết người tàn sát.”
“Ô Dung quốc đã từng biến thành địa ngục. Đồng Lô được hắn hiến tế vô số
người, thêm ba vị thần quan, liền nhận hắn làm chủ. Hắn đem cảm xúc đen
tối của mình đưa vào Đồng Lô, lấy vong hồn người Ô Dung làm phép, đốt
lên nghiệp hỏa, luyện ra những thứ vô cùng tà ác.”
Tạ Liên nói: “Dùng phương pháp này luyện nên đồ vật, có khác so với ‘tuyệt’ hay không?”
Quốc sư nói: “Không giống nhau. ‘Tuyệt’ là sau đó mới có, là do hắn… Thay đổi cách làm.”
Tạ Liên nói: “Thay đổi cách làm thì dẫn đến cái gì?”
Quốc sư nói: “Dẫn đến sự khác nhau ở ‘chất’ và ‘lượng’. ”
Hắn nhìn thoáng qua Hoa Thành, nói: “Các ngươi chắc chắn đều biết, ‘tuyệt’
là trăm năm, thậm trí mấy trăm năm mới xuất hiện một lần, mỗi lần lại
chỉ có một kẻ, cho nên cực kì thưa thớt, khó rèn ra hơn rất nhiều. Hơn
nữa, ‘tuyệt’ đời trước luôn tồn tại độc lập. Đồng Lô chỉ cung cấp một
môi trường để rèn luyện, làm quá trình bùng nổ nhanh hơn. Nếu phải trở
thành ‘tuyệt’, ở nơi nào cũng có thể thành ‘tuyệt’, sớm hay muộn cũng sẽ thành ‘tuyệt’.”
“Trên thực tế, ‘tuyệt’ ở đây là ở trong từ
‘tuyệt thế’, ‘tuyệt đỉnh’. Dù có hay không được luyện ra ở Đồng Lô cũng
không quan trọng. Chỉ là, trải qua quá trình rèn luyện ở Đồng Lô sẽ trở
nên lợi hại hơn, bởi vì không có mấy ai có thể chịu đựng được. Cho tới
nay chẳng phải cũng mới chỉ có ba người?”
Tạ Liên quay sang Hoa
Thành, khẽ liếc một cái, vừa lúc Hoa Thành cũng đang nhìn y. Tuy không
biết vì sao hắn lại nhìn, y vẫn như cũ, hơi hơi mỉm cười.
Quốc sư nói tiếp: “Dù sao thì, lúc đầu Đồng Lô cũng không hoạt động theo cách
đó. Cứ mấy năm một lần, một lần tạo ra mấy trăm mấy chục con, một đám
rồi lại một đám ồ ạt lao ra. Sinh ra nhiều như vậy cũng một phần do tâm
trạng hắn không ổn định. Những thứ được tạo ra đều xuất phát từ nỗi căm
hận và oán niệm hắn tích tụ, trở thành quái vật. Trong số đó, không ít
thứ các ngươi đã quen thuộc, ví dụ như… Bạch Thoại Chân Tiên.”
Tạ Liên nói: “Bạch Thoại Chân Tiên cũng là thứ sinh ra từ núi Đồng Lô?!”
Quốc sư nói: “Đúng vậy. Những thứ này đều có ý thức, tách rời khỏi hắn, cũng có thể coi là phân thân của hắn. Bạch Thoại Chân Tiên sau khi rời khỏi
đây còn tự tạo ra rất nhiều phân thân. Ba vị bằng hữu của ta cố thủ ở
một nước nhỏ nằm bên trong lãnh thổ Ô Dung quốc, ngăn cản quái vật quậy
phá, còn ta ở bên ngoài hàng năm trời, nghĩ cách làm chúng ngừng sinh
ra.”
Tạ Liên bỗng nhớ tới, Sư Thanh Huyền khi trông thấy Quốc sư
đã có thái độ kỳ lạ thế nào, nói: “Sư phụ! Phong Sư đại nhân… Năm đó, kẻ đã đoán mệnh cho Thanh Huyền, khuyên bọn họ không nên khua chiêng gõ
trống ăn mừng, có phải chính là người không?”
Quốc sư nói: “Nói
thừa. Trừ sư phụ ngươi ra, còn cao nhân nào có thể tính toán chuẩn như
vậy? Còn cao nhân nào rảnh rỗi thế không? Thế mà đền đáp bằng một chén
cháo rồi đã vội đuổi người ta.”
“…”
Quốc sư nói: “Bạch
Thoại Chân Tiên vốn định thử nuốt chửng Sư Vô Độ lúc còn nhỏ, nhưng tiểu tử này lại quá độc ác, còn nhỏ tuổi mà đã khó đối phó, không sợ cả đao
thương, dọa đủ kiểu cũng không buồn để tâm, muốn ăn được sự sợ hãi của
hắn khó khăn đến chết đi sống lại. Nó đành phải chuyển mục tiêu sang đệ
đệ xuất thân phú quý của hắn. Tuy là không ăn được gì nhưng vẫn cố tình
làm phiền hai huynh đệ đến nỗi gà chó không yên, còn dìm chết người vốn
có mệnh phi thăng, phá phách không thấy mệt. Không giết chết thứ này, ta thật không cam lòng.”
Hoa Thành nhún vai: “Đã bị giết chết.”
Quốc sư nói: “Là bị Hạ Huyền nuốt sao? Ta cũng có nghe tới. Ta muốn theo dõi hai huynh đệ đó đến cùng, thế nhưng sắp tới lại là lúc núi Đồng Lô khai mở, không có cách nào theo sát họ, ta liền lo việc ở Đồng Lô trước. Khi ta quay lại tìm họ, tình hình liền trở nên rối loạn. Sư Vô Độ động thủ, gây ra việc cực kì chấn động, hoàn toàn không thể giải quyết được! Ta
thật đau đầu, muốn quản mà không thể quản nổi.”
Đó thật sự là muốn quản mà không có cách nào quản.
Quốc sư lại nói: “Nhưng nói thật, Bạch Thoại Chân Tiên không quá lợi hại như ta tưởng, chỉ biết ra ngoài gây sự thôi, thứ này phải gọi là phế phẩm.
Còn có những cái khác, ví dụ như…”
Tạ Liên thấp giọng: “Ví dụ như… Vong hồn chết trận ở đầu cầu?”
Quốc sư hít một hơi: “… Là hắn.”
“Nếu không ngươi cho rằng tại sao ta lại nói, tất cả mọi thứ xảy ra chỉ vì
một câu nói của ngươi? Bởi vì con quỷ ở đầu cầu, chính là một phân thân
hắn tạo ra ở Đồng Lô. Cứ vài năm, nó lại thay Quân Ngô ra ngoài quấy
phá, giết người cho hả giận. Nhưng mà, ngươi lại cố tình đánh bại con
quái vật đó!”
“Hắn cảm giác được con quỷ ở đầu cầu bị ngươi giết
chết, lập lức đi xuống xem xét, liền thấy được ngươi. Mà ngươi lại cố
tình làm trò trước mặt hắn, nói ra câu kia… ‘Thân tại vô gian, tâm tại
đào nguyên’. Điều này quả thật đối nghịch với hắn, làm hắn điên lên…”
“Đây chính là bước ngoặt của mọi chuyện.”