Chương 217 - Chương 216
Tạ Liên đem tất cả các bộ hắc y trải dài trên đất, mù quáng tìm một mạch.Cuối cùng vẫn không có kết quả, y đành phải đem áo bào trắng mặc lại vào, quay sang nói với Hoa Thành: “Thật sự không được rồi… Xem ra chỉ có thể đem cả rương quần áo này đi…”
Nghe vậy, Hoa Thành bật cười một chút. Tạ Liên không còn cách nào, bản thân cũng cảm thấy ôm hơn mười bộ áo mang đi uy hiếp người ta quả thật rất buồn cười. Nhưng việc đã đến nước này, cũng không có biện pháp nào tốt hơn.
Ai ngờ, đang lúc y đem hết những bộ quần áo bừa bộn nhét trở lại trong rương, chuẩn bị khiêng lên, cửa thiên điện đột nhiên mở ra, Linh Văn vẻ mặt mệt mỏi, khoanh tay đi tới.
“…”
“…”
Linh Văn đại khái là đã nghỉ ngơi đủ rồi, trở về định mặc lại Cẩm Y Tiên, ai ngờ vừa lúc gặp được hai vị khách không mời, nghênh ngang đột nhập, hơn nữa kẻ thì vẻ mặt vô tội, kẻ thì vô vị hết sức, không còn lời gì để nói. Nàng lập tức khép hai ngón tay, đặt lên huyệt thái dương. Này là muốn thông linh với Quân Ngô!
Hoa Thành hành động nhanh hơn nàng rất nhiều, ánh mắt đảo qua, hai cánh cửa thiên điện sau lưng nàng nhanh chóng đóng sập lại, thần sắc Linh Văn cũng bỗng nhiên thất thường, buông tay xuống: “… Hoa thành chủ, thật sự lợi hại.”
Tạ Liên nói: “Tam Lang, đệ lập kết giới?”
Hoa Thành đáp: “Lập một cái nhỏ. Phạm vi chỉ có tòa thiên điện này.”
Quân Ngô có thể lập một cái kết giới ở Tiên Kinh, làm người bên trong bị ngăn cách với bên ngoài, Hoa Thành dĩ nhiên cũng có thể ở Tiên Kinh lập một kết giới nho nhỏ, không cho người bên trong thông linh ra ngoài. Kết giới nhỏ lồng kết giới to, giờ phút này, tòa thiên điện biến thành một chiếc hộp trong hộp.
Nhưng mà, nơi này cũng nằm trong phạm vi của Quân Ngô, không thể khai mở kết giới quá lớn, nếu không hắn sẽ cảm nhận được.
Tạ Liên gật đầu, nói: “Linh Văn, ta tin là ngươi có thể thấy được, Cẩm Y Tiên giờ đã ở trong tay chúng ta. Nếu ngươi không muốn nó bị ma trơi tiêu hủy, mau dừng hành động thiếu suy nghĩ lại.”
Ai ngờ, Linh Văn nghe xong lại cười.
Nàng nói: “Thái tử điện hạ à, thực ra, Cẩm Y Tiên chính là không ở trong tay các ngươi đâu.”
Vốn dĩ, Tạ Liên cũng nghi ngờ điểm này, y vẫn là nói ra phỏng đoán hợp lý nhất: “Linh Văn, ngươi tiến vào thiên điện, lúc sau lại đi ra ngoài, không có mặc nó theo. Ta cảm thấy Cẩm Y Tiên không thể ở nơi nào khác ngoài thiên điện.”
Linh Văn lại nói: “Ngươi có phải đã hiểu lầm cái gì không, Thái tử điện hạ. Ta chỉ nói, nó không ở trong tay các ngươi, là không ở trong cái rương kia, chứ chưa nói là nó không ở trong thiên điện.”
Nghe vậy, Tạ Liên bỗng dưng nghĩ tới một khả năng, hơi hơi nghiêng đầu.
Hoa Thành nhất định cũng nghĩ tới điều đó, ánh mắt hai người cùng nhau chuyển hướng tới bộ bạch y trên người Tạ Liên.
Linh Văn nói: “Phải, đoán không sai. Nó hiện tại đang được mặc trên người Thái tử điện hạ.”
Mới vừa rồi, khi Tạ Liên thử lên từng bộ hắc y, tùy tay ném chính bộ bạch y của mình qua một bên, sau khi kiểm tra thêm lần nữa, chúng liền xen lẫn vào nhau. Không biết từ khi nào, Cẩm Y Tiên trá hình thành bộ bạch y đó, bị Tạ Liên cầm lấy mặc vào!
Tạ Liên nhìn xuống vạt áo: “Vậy bộ áo ban đầu của ta ở đâu?”
Hoa Thành tùy ý đem rương nhấc lên, nghiêng ngả một hồi, làm hắc y bên trong rơi xuống đầy đất. Mà ở ngay dưới cùng mười bộ hắc y lại ẩn hiện một bộ bạch y, bị giấu thật kĩ.
Đây mới chính là áo ngoài của Tạ Liên!
Không cần phải nói, Cẩm Y Tiên đã dùng tà pháp, nhân lúc bọn họ thử từng chiếc áo một, đem áo ngoài của Tạ Liên kéo vào trong rương, tự mình giả dạng thế chỗ, bị Tạ Liên cầm lấy mặc lên người.
Tạ Liên cũng không tỏ ra kinh hãi, chỉ buồn bực: “…Này…cũng quá ranh ma rồi nhỉ?”
Nó cũng chỉ là một bộ quần áo thôi mà! Huống hồ, chẳng phải ai cũng nói Cẩm Y Tiên vốn không thông minh sao?
Nhưng mà, cũng không khó để nghĩ tới, đây hẳn là biện pháp Linh Văn đề ra cho nó. Quả nhiên, Linh Văn thừa nhận: “Biện pháp này đúng là ta dạy cho nó, không nghĩ sẽ có ngày dùng tới. Vậy nên hiện tại, cũng đồng nghĩa rằng ta làm cho Thái tử điện hạ mặc vào Cẩm Y Tiên.”
Nếu bộ áo này là Hoa Thành đưa cho Tạ Liên, Tạ Liên mặc vào, như vậy người chủ thực sự sẽ là Hoa Thành. Mà nếu Cẩm Y Tiên làm theo kế hoạch của Linh Văn, lừa y mặc nó vào, cũng đồng nghĩa người chủ lại trở thành Linh Văn. Nói cách khác, bây giờ Tạ Liên buộc phải theo Linh Văn, nói gì nghe nấy, phục tùng từng mệnh lệnh mà nàng đưa ra.
Tạ Liên nói: “Linh Văn, ngươi chưa từng nghĩ đến, Cẩm Y Tiên có lẽ sẽ không có hiệu quả với ta hay sao?”
Linh Văn mỉm cười: “Chưa thử thì không dám nói… Thái tử điện hạ, từ giờ trở đi, ngươi không thể công kích ta. Nghe được mệnh lệnh rồi thì gật đầu.”
Tạ Liên vốn không có ý định gật đầu. Ai ngờ, sau khi Linh Văn nói ra câu kia, y chưa kịp phản ứng, liền không tự chủ được mà gật đầu!
Tại sao lại có tác dụng?! Mới vừa rồi Hoa Thành hạ mệnh lệnh, rõ ràng là không có hiệu quả!
Chẳng lẽ chỉ riêng thời điểm Hoa Thành ra mệnh lệnh nó mới không có hiệu quả?
Như vậy, tình thế nghịch chuyển. Tạ Liên bất động, Hoa Thành cũng không nhúc nhích, hai người chỉ là trao đổi qua ánh mắt, vô cùng bình tĩnh.
Linh Văn cũng trấn định, nói: “Đã vậy, bây giờ mời Hoa thành chủ mở kết giới gian thiên điện này.”
Tạ Liên lập tức nói: “Tam Lang, đừng mở.”
Linh Văn nói: “Thái tử điện hạ, ngươi chắc chứ? Ta có thể hạ bất kì mệnh lệnh gì cho ngươi đó.”
Hoa Thành vẫn yên lặng không lên tiếng, Tạ Liên thầm nghĩ: “Ta không có cách nào động tới Linh Văn, nhưng người khác thì không bị hạn chế. Chỉ cần Tam Lang bắt được nàng, làm nàng không thể đưa ra mệnh lệnh, vấn đề liền được giải quyết.”
Linh Văn thật sự rất nhạy cảm, đoán được ý đồ của bọn họ, lại nói: “Hoa thành chủ, khuyên ngươi không cần tốn công suy nghĩ cách khống chế ta. Thái tử điện hạ, ngươi hãy nghe cho kĩ: Nếu Hoa thành chủ công kích ta, hoặc là làm gì đó bất lợi cho ta, ngươi liền công kích lại hắn.”
Bằng cách đó, nàng đã ngăn chặn được mọi kế sách của bọn họ!
Linh Văn nói: “Tốt lắm, Hoa thành chủ, mở kết giới ra đi. Ta còn có nhiều việc phải làm, điện Linh Văn còn một núi hồ sơ, tất cả đều chưa xử lý xong, chúng ta hãy mau giải quyết vấn đề này nhanh gọn đi.”
Hoa Thành hơi hơi mỉm cười.
Ngay sau đó, Linh Văn mở to hai mắt, dường như mở miệng, lại không thể phát ra âm thanh.
Nếu lúc này có ai đó đứng sau lưng nàng, sẽ phát hiện một con tử linh điệp khẽ run rẩy đôi cánh bạc, đậu ở sau cổ nàng. Chính thứ này khiến nàng không thể cử động, miệng không thể nói.
Hoa Thành ôm cánh tay, lại để lộ ra nụ cười giả tạo không có thành ý. Hắn thong thả, ung dung nói: “Ta muốn khống chế người nào, chẳng lẽ còn không nghĩ ra cách hay sao?”
“…”
Linh Văn nói không nên lời, nhưng ánh mắt biểu hiện ý tứ rõ ràng: Hoa thành chủ, chẳng lẽ ngươi đã quên, mới vừa rồi ta đã hạ mệnh lệnh gì cho Thái tử điện hạ?
Ngay lập tức, Cẩm Y Tiên phát huy tác dụng. Tạ Liên bỗng xoay người, đánh một chưởng về phía Hoa Thành!
Không biết bao lâu sau, Tạ Liên mới chớp chớp mắt thanh tỉnh, phục hồi lại ý thức: “… Tam Lang!”
Hoa Thành đứng ở trước mặt y, trên ngực còn bị một bàn tay đè lên. Đúng là tay của Tạ Liên.
Hoa Thành căn bản không né tránh, cứ đứng yên như vậy, nhìn Tạ Liên đánh thẳng một chưởng vào ngực hắn!
“…”
Tạ Liên còn chưa kịp phản ứng, Hoa Thành đã nắm chặt lấy cổ tay y, trầm giọng nói: “Tốt lắm. Công kích xong, mệnh lệnh hết hiệu lực.”
Quả nhiên, Tạ Liên tung một đòn xong, cảm giác quanh thân buông lỏng, thân thể khôi phục lại sự tự chủ.
Hoa Thành hiểu rõ cách giải trừ mệnh lệnh của Linh Văn, liền đứng yên như vậy, không tránh mà hứng đủ một chưởng.
Không còn bị áp đặt mệnh lệnh, Tạ Liên lập tức thu tay lại, biến sắc, một lúc lâu mới nói: “… Tam Lang, đệ có bị thương không?”
Y cẩn thận nhìn kĩ sắc mặt Hoa Thành. Cũng bởi vì hắn vốn không phải người sống, gương mặt quanh năm không tiếp xúc với ánh mặt trời, trắng bệch như tuyết, thật nhìn không ra có chuyển biến gì. Hơn nữa, ngữ khí của hắn lại càng như chứng minh không có chuyện gì, cười nói: “Ca ca quả thật lợi hại, một chưởng vừa rồi rất đẹp.”
Biểu hiện của Tạ Liên càng tệ hơn, giống như bị hắn dọa chết, cực kì nghiêm túc nói: “Ta không phải đang đùa với đệ. Chưởng vừa rồi ta đã dùng bảy phần lực, đệ thật sự không làm sao chứ?”
Khi Linh Văn đưa ra mệnh lệnh, nàng dùng từ “công kích”. Mà Tạ Liên bình thường giao thủ với người khác, trước nay đều không có ý định “công kích”. Y thông thường chỉ là tự bảo vệ mình hoặc là áp chế đối phương. Một khi y đã có mục đích “công kích”, đánh trúng đối phương thành cái dạng gì, y cũng không dám nghĩ.
Hoa Thành chậm rãi nói: “Ta không phải đang nói đùa. Ca ca thật sự lợi hại. Nếu không phải huynh đang mang trên người hai cái thứ này, chưa chắc Quân Ngô đã là đối thủ của huynh.”
Tạ Liên theo phản xạ xoa lên cổ, sờ đến chú gông liền lập tức buông tay.
Lúc này, Hoa Thành lại nói: “Ca ca, ta hỏi huynh một vấn đề.”
Tạ Liên ngơ ngác: “Cái gì?”
Hoa Thành nói: “Huynh đã có cơ hội gỡ xuống chú gông. Vì sao lại muốn giữ lại nó, tự ràng buộc bản thân?”
Tạ Liên không nghĩ rằng hắn sẽ hỏi cái này, hơi sửng sốt một chút: “Là để… Để tự nhắc nhở mình một số việc thôi.”
Ngay sau đó nói tiếp: “Tam Lang, đệ… Đệ không cần nói sang chuyện khác. Đây là cái tật xấu gì thế? Tình huống vừa rồi, đệ chỉ cần khống chế ta là được, vì sao nhất định phải đỡ một chưởng chứ?”
Hoa Thành nghiêng đầu: “Ca ca, huynh cũng biết đây là cái tật xấu nhỉ? Nếu nói ai thích bị đánh hơn, huynh xem lại mình rồi hẵng trách mắng ta.”
Tạ Liên nói: “Có sao?”
Hỏi xong, y liền thấy chột dạ. Lại nhớ tới lần đấu với thai linh ở dưới nước, suýt chút nữa y liền đem kiếm nuốt xuống, bị Hoa Thành vừa hay tóm được.
Hoa Thành nhướn mày: “Có sao? “Nếu tự mình nhận mọi thương tổn mà có thể giải quyết được vấn đề thì không cần tìm phương pháp khác”, đây chính là huynh dạy hư ta.”
“…” Tạ Liên xua tay nói: “Tam Lang à, đừng nhiều lời nữa. Chúng ta trước hết xem lại bộ áo đi.”
Tạ Liên kéo kéo vạt áo, thật sự là không có cách. Tìm được Cẩm Y Tiên thì tốt rồi, nhưng mà, hiện tại cởi nó ra thế nào lại phải nghĩ biện pháp khác.
_______________
Hoa Thành ngầu dễ sợ (*≧∀≦)/